Gặp gỡ
Sáng hôm sau , trời vẫn mưa nhưng không nặng hạt, xem ra hôm nay trời không thể ngắm cảnh được rồi.
_ Lục Đình, con ra giúp sơ tí nào_ giọng một vị sơ từ cô nhi viện vang lên.
_ con tới liền _ Lục Đình nghe sơ gọi vội chạy từ trong phòng chạy ra .
_ ta đếm 1,2,3 con cùng ta nâng thùng này lên _
_ dạ_ Lục Đình lễ phép
_ nào 1, 2,3 lên _ vị sơ già như chỉ huy hô to.
_ ay za , xong rồi , sơ cần gì nữa không _ Lục Đình phủi tay hỏi sơ.
_ Không , con làm gì cứ làm_ vị sơ nhìn Lục Đình ôn nhu nói
_ dạ _ Lục Đình mỉm cười
_ mà khoan đã_ lúc Lục Đình định rời đi , sơ sực nhớ có chuyện nên gọi Lục Đình lại.
_ sơ kiu con_
_ cái cô gái tối hôm qua, sức khỏe ổn hơn chưa_
_ dạ, ổn hơn nhiều rồi, do hôm qua ướt mưa, nên có sốt, vết thương ngay chân con cũng rửa sát trùng rồi ạ, nên không sao_ vốn hôm qua lúc mọi người đã ngủ , chỉ còn Lục Đình là thức vì cô không quen ngủ sớm nên trong lúc đó cô vẫn hay ngồi ngay cửa nhà thờ trong viện để cầu nguyện, trong lúc rời khỏi nhà thờ cô thấy một bóng dáng của ai đó lấp ló ngoài cổng nên đã gọi sơ ra xem, cô cùng sơ cầm dù ra thì tá hỏa đó là một cô gái đang ngất xỉu, trời thì mưa đã vậy chân lại có vết thương không nhỏ nên hai người vội đem người này vào, vì không biết để người này nằm đâu nên Lục Đình đã nhưỡng chiếc giường nhỏ của mình lại cho cô gái kia. Sau khi làm sạch vết thương và thay quần áo của cô gái lạ, hai người cũng mệt mỏi, sơ thì về phòng mình còn Lục Đình cũng buồn ngủ nên lót đại dưới sàng tấm vải nằm ngủ.
_ umk, không biết con cái nhà ai lại đi ra ngoài đêm hôm mưa gió như vậy_ sơ cũng thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều nên không quan tâm.
_ vậy thôi, con lên phòng đây ạ_ Lục Đình không còn phận sự nên xin phép về phòng.
_ umk, con đi đi_
_ chào sơ_
Mưa đã dừng chỉ còn vài hạt nước động lại trên phiến lá, nắng lại lên, khi mưa dừng trời cũng đã xế chiều mọi hoạt động cũng đang bắt đầu chậm hơn.
_ A, đầu mình ... đau quá!!!, o.O ối mình đang ở đâu thế này, chân mình,... cái gì vậy nè._
_ ay, chị tỉnh rồi à, đừng cử động nhiều chân chị đang bị thương không cho việc đi lại đâu _ Lục Đình từ ngoài đi vào tay đang cầm bịch thuốc và một tô cháo nóng.
_ đây là đâu mà em là ai ??_ cô gái kia đang hoảng loạn
_ đây là cô nhị viện, em là Lục Đình, đã đủ cho câu trả lời của chị chưa_ Lục Đình bỏ thuốc và cháo xoay lại nhìn cô gái kia trả lời.
_ ò, mà sao tôi lại nằm ở đây ?? _ cô gái này hình như có nhiều câu hỏi muốn hỏi lấm đây.
_ chị bị thương , ngất trước cổng nên em và sơ đưa chị vào đây _ Lục Đình vẫn bình tĩnh trả lời.
_ ò _ tua lại kí ức hôm qua cô gái này đã nhớ lí do tại sao mình đã và đang nằm đây.
_ Mà chị tên gì vậy, sao lại bị thương như vậy??_ Lục Đình lúc này cũng bắt đầu hỏi ngược lại.
_ hả... à ờ , tôi tên là Phùng Tân Đóa, em có thể gọi tôi là Đóa Tử_ nghe Lục Đình hỏi Đóa Tử nhìn cô rồi nói kèm theo là nụ cười nhẹ.
_ được rồi, đây là thước và cháo của chị _ Lục Đình sực nhớ tới sơ dặn phải đem thuốc và cháo cho Đóa Tử nên liền quay sang để 2 thứ lên giường cho cô.
_ umk, cảm ơn em _
_ không có gì, chị ăn được không hay để em đút_ Lục Đình vựa có ý định cầm tô cháo liền bị Đóa Tử ngăn lại.
_ không cần tôi tự ăn được , không cần phiền em _ Đóa Tử vốn đã ngại vì ăn nhờ ở đậu người khác nên không thể làm càn.
_ vậy thôi chị ăn đi, em đi ra vườn_ nói rồi Lục Đình đi mất để Đóa Tử một mình tự biên tự diễn.
Chớp mắt buổi tối đã đến, Lục Đình đi từ lúc chiều đến giờ chưa thấy quay lại, Đóa Tử có chút lo, nhưng nghĩ lại mình là gì của người ta mà quan tâm, nên cô cũng không màng nằm đó lấy sách mà đọc. Được khoảng vài phút Đóa Tử bỗng bật dậy đem theo chân đang bị thương mà lếch ra ngoài.
Lúc chiều Lục Đình có nói là sẽ ra vườn mà cô nhi này lại rộng, cô biết tìm ở đâu, may thay có một cậu bé đang chơi ngoài sân cô hỏi cậu rồi từ từ lần theo đường đi tìm Lục Đình dù gì trời cũng tối nên không tốt khi ở ngoài một mình. Đến nơi, cô nhìn xung quanh không thấy ai chỉ thấy cây vs cây không thấy bóng người.
_ LỤC ĐÌNH, EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY, LỤC ĐÌNH!!_ không thấy người Đóa Tử lo lắng hô to.
_ EM Ở TRÊN NÀY_ bỗng trên cây cao có giọng nói truyền xuống. Đóa Tử nhìn lên là một ngôi nhà cây không nhỏ, mà quan trọng là Lục Đình đang ở trên đó.
_ Tiểu nha đầu em đi đâu lâu quá, tôi tưởng em bị lạc rồi chứ, xuống đây đi_ Đóa Tử không gian dối nói thật.
_ chị nói gì vậy, em ở đây lâu vậy rồi chưa biết chữ lạc ra làm sao_ Lục Đình đi xuống chề môi nói móc Đóa Tử.
_ Nha đầu nhà em, mà sao em lại ra đây lâu như vậy_ Đóa Tử thắc mắc.
_ em ra đây hóng mát, với lại ở đây rất yên tĩnh và dễ chịu _ Lục Đình vừa nói vừa làm động tác hưởng thụ không khí tự nhiên.
_ thật sao?_ Đóa Tử nghi ngờ hỏi.
_ thật, chị không tin à, muốn lên xem không_ Lục Đình bị xem thường liền lên mặt.
_ muốn nhưng với cái chân này ..._ Đóa Tử bất lực nhìn chân mình.
_ Không sao , em cõng chị_ Lục Đình chỉ lên vai mình
_ cõng o.O nỗi không_ Đóa Tử ngạc nhiên
_ với thân hình gầy nhôm này... nỗi_ Xem xét thân hình của Đóa Tử với mình cũng không hơn bao nhiêu Lục Đình liền phán .Không nói gì, Lục Đình xốc Đóa Tử lên lưng trước khi cô đổi ý , bất ngờ bị xốc lên ,Đóa Tử ôm chặt Lục Đình như sam nhắm chặt 2 mắt không dám nhìn xuống đất.
_ ây dô, tới ... tới rồi, không ngờ chị nặng hơn em tưởng._ Lục Đình mang được Đóa Tử lên là một kì tích rồi giờ để cô thở đã. Để Đóa Tử ngồi xuống, Lục Đình ngồi sát bên cô, nhìn tổng thể Đóa Tử kinh ngạc khi nơi này lại đẹp đến vậy.
_ Lục Đình, là em làm sao_ Đóa Tử vẫn còn đang lạc vào chốn thần tiên, đẩy tay Lục Đình hỏi.
_ Đúng vậy, tất cả đều do em làm, chị thấy sao, nó đẹp không_ Lục Đình hồi phục sức, ngồi dậy nhìn xung quanh trả lời.
_ Đẹp _ ráng nâng người ngồi dậy Đóa Tử đụng vào từng vật dụng xung quanh , hầu như mọi thứ đều còn rất mới .
_ mấy cái này, em mới mua sao_ Đóa Tử chỉ chỉ vào một món trên kệ.
_ không hẳn, chỉ là nơi này em cũng chỉ làm xong hồi tuần trước nên mấy cái này đều là đem từ thùng đồ nguyên góp tới._ Lục Đình nhún vai.
_ ò_ Đóa Tử vẫn không có ý định dừng lại cuộc tham quan của mình, mắt cô vẫn dán chặt vào từng món đồ trong ngôi nhà cây này.
_ Đóa Tử, chị ra đây đi_ Lục Đình đứng ngoài ban công vọng vào.
_ Được, tôi ra ngay_
_ Ngồi đây đi_ Lục Đình vỗ vào băng ghế gỗ do tay cô tự làm.
_ umk_ Đóa Tử nghe lời ngồi xuống. _ Quao, ở đây mát thật_ Đóa Tử vừa nói vừa ngước mặt lên hưởng thụ.
_ đúng vậy, ở đây rất tuyệt, nhưng nếu như chỉ có một mình thì cũng rất lạnh lẽo_ Lục Đình nhìn lên bầu trời đầy sao , giọng có chút buồn.
_ là sao, em chưa dẫn ai lên đây bao giờ à _ Đóa Tử quay mặt nhìn Lục Đình thắc mắc.
_ có thì tốt rồi, em còn chẳng có ai làm bạn_ Lục Đình cuối mặt xuống như sắp khóc.
_ Không có bạn ??_ Đóa Tử chóp mắt nhìn cô.
_ ây zô, không có gì, nói chung chị là người đầu tiên được em dẫn lên đây đó, chào mừng _ ngẫng mặt lên nhìn Đóa Tử, Lục Đình cố gắng mỉm cười, tỏ ra vui vẻ nhưng trong tâm cô thì khác.
_ ò _
_ ay, Đóa Tử nhìn kìa là sao băng đó, cầu nguyện đi_ Lục Đình thấy vậy lắc tay Đóa Tử rồi nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện. Lục Đình thành tâm cầu nguyện nhưng cô đâu để ý, người kế cô đang ngẩn người. Không phải vì lạnh hay đau mà là vì nhìn Lục Đình rất đẹp, khuôn mặt nghiên của Lục Đình làm hiện lên cái sóng mũi cao, đôi lông mi dài, làn da trắng không tì vết, đôi môi màu đỏ của trái chery, tất cả như tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, Đóa Tử nhìn Lục Đình say mê, không chóp mắt.
_ Đóa Tử... Đóa Tử_ sau khi cầu nguyện Lục Đình quay sang làm xém tí cô ngã ngữa, Đóa Tử đang nhìn cô, cô thấy vậy lắc vai Đóa Tử nhưng hình như người này không nghe thấy.
_ ĐÓA TỬ _ Lục Đình mất kiên nhẫn la lớn.
_ Hả hả_ Đóa Tử như người từ trên trời rơi xuống trả lời loạn xạ.
_ Chị nhìn em gì ghê vậy?_ Lục Đình vẫn đang nắm vai Đóa Tử
_ à à không có gì, tôi chỉ đang nghỉ lung tung thôi_ Đóa Tử cố biện minh cho mình.
_ ò, thôi cũng tối rồi, tụi mình về thôi _ không để ý đến lời Đóa Tử lắm, Lục Đình dọn lại những thứ bừa bộn trên ngôi nhà cây rồi cùng Đóa Tử ra khỏi khu vườn. Về tới phòng nhìn đồng hồ cũng đã là 10 giờ tối, xem ra hôm nay cô không kịp để cầu nguyện rồi.
_ Lục Đình à, đồ của tôi, em để đâu rồi_ Đóa Tử không thấy bóng dáng hành lí quý báu của mình đâu nên hỏi Lục Đình.
_ à, hôm qua chị để nó ướt, em đem phơi rồi, để em đi lấy cho chị_
_ cảm ơn em_ nhìn bóng dáng Lục Đình đi ra cô mỉm cười nhẹ.
Sau khi cả hai tắm rửa xong thì trời đã bắt đầu trở lạnh hơn, gió từ cửa sổ thổi vào, trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, sao hôm nay cũng nhiều hơn mọi đêm.
_ em làm gì vậy?_ thấy Lục Đình đang chải tấm vãi ra dưới đất, Đóa Tử tò mò.
_ ngủ _ Lục Đình không nhìn Đóa Tử vẫn tiếp tục công việc của mình.
_ Sao em không ngủ trên đây_ Đóa Tử có chút không vui nhìn Lục Đình.
_ không được chị đang bị thương, em thì ngủ một mình đã quen , nên nếu ngủ cùng chị chỉ sợ nằm mói mà đá chị lọt giường mất_ Lục Đình đã làm xong chổ ngủ, bây giờ chỉ việc nằm xuống nữa là được. _ ngủ ngon _
Đóa Tử không nói gì nhìn Lục Đình nằm xuống, bỗng cảm nhận được trong lòng có chút giận dỗi, cô cũng nằm phịch xuống không thèm trả lời Lục Đình.
_ Zzzzzz...._ được lâu, căn phòng chìm vào trạng thái im ắng, đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.Lục Đình đã ngủ, nhưng chỉ còn Đóa Tử là thức. Bước nhẹ nhàng xuống nằm cạnh Lục Đình, mặt đối mặt Đóa Tử nhẹ nhàng đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt Lục Đình, Đóa Tử bất giác mỉm cười, con người sao lúc ngủ lại dễ thương như vậy chứ, tay Đóa Tử không yên mà di chuyển khắp mặt Lục Đình như đnag cố phát họa gương mặt này vào tâm trí, đến đôi môi Đóa Tử đột nhiên dừng lại, cô nhìn chằm vào cái miệng nhỏ màu đỏ, nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng đang nóng lên, nhưng mắt cô vẫn nhìn vào nó. Áp nhẹ môi mình lên môi Lục Đình, cô cảm thấy cơ thể nóng lên, nụ hôn chưa dừng , nút nhẹ đôi môi Lục Đình, cô như nghiện muốn nhiều hơn, cô từ từ đưa lưỡi mình vào khoang miệng Lục Đình khám phá từng chút một, như con rắn điêu luyện Đóa Tử bắt lấy chiếc lưỡi của Lục Đình nhẹ nhàng rồi bắt cả hai quấn quýt với nhau, từng chút một hưởng thụ tay Đóa Tử không từ khi nào đã ôm chặt tấm lưng của Lục Đình mà vuốt ve.
_ Ưm.._ Lục Đình đang ngủ cảm thấy hơi thở có chút không ổn, khó chịu nhíu mày phát ra tiếng nhỏ. Đóa Tử đang chìm vào khoái cảm nghe tiếng Lục Đình , cô không gấp gáp từ từ dứt đi nụ hôn, nhìn đôi mày đang nhíu lại vì bị làm phiền láy hai tay mình từng chút một kéo nhẹ chúng lại bình thường, mọi thứ lại trở lại trạng thái cũ, không tiếng động, nhìn Lục Đình ngủ Đóa Tử cũng không biết mình ngủ từ bao giờ, nằm cạnh Lục Đình cô cảm thấy rất bình yên và ấm áp, choàng tay qua ôm ngang hông Lục Đình cô chìm vào giấc ngủ êm đềm ( _ Nếu được thì tôi nguyện mãi bên em như bây giờ_) .
Nói về phần gia đình của Đóa Tử, kể từ ngày cô bỏ đi, Phùng Lão Gia và Phùng Phu Nhân sai người đi khắp nơi để tìm cô, nhưng không có manh mối, việc kết hôn cũng phải dời lại với lí do cô mắc bệnh lạ không tiện tiến hành hôn lễ. Những ngày này Phùng Phu Nhân rất tức giận, bà thừa hiểu con gái mình muốn gì, nhưng bà nhất định sẽ không để cô làm theo ý mình, cô ở đâu bà cũng phải tìm cho được mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com