Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nói chuyện (2), giúp đỡ


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


_ Ta thắc mắc tới giờ này cũng không hiểu vì sao Lục Đình lại thích con nữa, cô gái à!!_ Sơ trưởng cười nhẹ, xoa xoa mái tóc bù xù trên đầu Đóa Tử.


_ ý sơ là sao ?_


_ Ngốc ơi ngốc! nếu ta có coi con như một vi khuẩn gây bệnh, thì ta đã không ngồi đây nới chuyện với con mèo bánh bèo như con rồi chị hai ^^ _


_ con...con cảm ơn sơ_


_ không cần, nó không có nghĩa đâu, chưa đến lúc cảm ơn ta đâu_ 


_ ....._


_ con thể trả lời thật cho ta biết được không?_


_ ưm... được, nhưng mà sơ muốn hỏi gì _ Đóa Tử không hiểu, chăm chú nhìn Sơ trưởng.


_ơ!!!!!!!!....... con....có muốn bỏ trốn không, với Lục Đình ấy o.o _


_ ????? o.O_


_ trả lời ta biết đi_ Sơ trưởng giọng khẩn cấp, lay tay Đóa Tử, mắt thì nhìn tứ phương như thể sợ có người nghe thấy.


_ dạ.. muốn_ Đóa Tử chậm rãi rặn từng chữ.


_ Tốt._ Vị sơ trưởng nghe câu trả lời vừa lòng, gật đầu một cái rồi bật dậy, kéo Đóa Tử đứng lên theo mình, tươm tất lại cho cô.


_ Sơ định làm gì vậy??_ Đóa Tử có chút khẩn hoảng, nhìn Sơ .


_ giúp con_ Sơ trưởng tỉnh bơ nhìn Đóa Tử trả lời câu trống lóc.


_ Nhưng... nhưng...._ 


_ Nhưng với nhị giề, con mau đi về phòng lấy đồ đạc đê, gọi Lục Đình nhỏ thôi, rồi đến sảnh chính đợi ta_ không để Đóa Tử nói hết câu, Sơ Trưởng đã lấy tay mình chặn họng cô lại, cô chỉ còn biết ú a ú ớ.


 _ vậy đê nha, ta đê đây, ta cho con 30 phút nữa , mau lên đó._ nhìn đồng hồ bé bé xinh xinh trên tay, Sơ trưởng nới với giọng ra lệnh cho cô cấp tốc trở về gom đồ, bản thân mình cũng chạy nhanh như khói khỏi nhà thờ, bỏ lại con Cẩn ngơ ngác chưa định thần.


*****

Nhẹ nhàng bước vào phòng, Đóa Tử tiếng lại gần chiếc giường của Lục Dình đang yên giấc, sờ lên mái tóc lộn xộn, hôn nhẹ vào vầng trán, cô khẽ lay người phía dưới.


_ Lục Đình à, dậy nào_ chạm nhẹ vào cái má phúng phính đáng yêu của Lục Đình như bị nghiện vì sự mềm mại của nó, cô cứ hết sờ rồi chọt vào má làm Lục Đình nhăn mày, khó chịu.


_ YAHHHHHH_ bực bội vì bị làm phiền, Lục Đình la lên nhưng không quá to.


_ suỵt, nhỏ thôi, dậy đi mèo con_


_ ....._ Lục Đình không thèm phản ứng.


_ Dậy đê, dậy đi mà_ Đóa Tử lắc lắc tay Lục Đình


_ ....ưm _ Lục Đình chỉ kiu lên một tiếng phản đối rồi lại ôm gối.


_ Dậy đi, năn nĩ đó_ Đóa Tử đổi giọng làm nũng, dùng cái mũi của mình cạ cạ vào mặt Lục Đình.


_ Tên Cẩu nhà chị, muốn ăn đòn à_ Lục Đình cuối cùng chịu không được đành ngồi dậy, không thèm nhìn Đóa Tử đã la làng hâm dọa.


_ Hi!! xin lỗi mà_ Đóa Tử vội ôm Lục Đình hối lỗi.


_ Kêu em là gì, mấy giờ rồi_ Lục Đình chu mỏ, dụi dụi mắt.


_ ưm... 3 giờ sáng._ Đóa Tử hồn nhiên trả lời.


_....._ Lục ĐÌnh nghe xong mặt đang buồn ngủ cũng bừng tỉnh như mới ăn ớt xong.


_ Em không sao chứ, người em nóng quá vậy_ Đóa Tử ôm Lục Đình mà cảm thấy thân nhiệt của cô và Lục Đình hoàn toàn chênh lệch a.


_ .... PHÙNG TÂN ĐÓA_ Lục Đình mặt đỏ còn hơn màu đỏ, không cảm xúc, rặn ra tững chữ cái một.


_ sao ... em thấy không ổn à_ Đóa Tử đâu hay biết vẫn hớt ha hớt hãi lăng xăng tìm nhiệt kế.


_ TRỜI ƠI, CHỊ NGHĨ SAO LẠI KÊU EM DẬY GIỜ NÀY, CÓ BIẾT NGƯỜI TA ĐANG NGỦ KHÔNG, ĐANG MƠ ĐẸP, ĐANG HƯỞNG THỤ, CHỊ CÓ BIẾT BÂY GIỜ MỚI CÓ 3 GIỜ KHÔNG HẢ, LÀ 3 GIỜ ĐÓ PHÙNG... TÂN... ĐÓA._  Lục Đình ngồi im bỗng đứng dậy cầm gối từ sau công kích lên lưng Đóa Tử, làm một trận xối xả vào người cô, làm cô không kịp phản ứng, chỉ biết lấy tay chống đòn từ con mèo đang nổi cơn, mặt thì mếu máo.


_ A ..A xin lỗi mà, tôi đâu có muốn Á... đau đó, Lục Đình_ Đóa Tử vừa đỡ đòn vừa chạy xung quanh xin lỗi.


_ không muốn hả, tôi cho mấy người chêt, dám phá giấc ngủ ngàn năm của bà hả_ Lục Đình nào có chịu tha, hai người cứ dí nhau khoảng 10 phút, thấm mệt mới ngồi xuống thở như.... bò.      


_ Trời ới, sao ... sao em dữ quá vậy_ Đuối sức , không nói rõ, Đóa Tử chỉ có thể nói theo bản năng.


_ Ai ... ai biểu... chị phá em chi_ Lục Đình không hơn không kém


_ Tôi xin lỗi... rồi mà _


_ .... ai nhờ chị nhu ( ngu ) đâu_


_ aizzzzz yo, cái lưng tôi ( rặc rặc )_ Đóa Tử sau khi chơi running man một lúc cái lưng cô như vỡ vụng, đứng dậy chỉnh hình để lưng mình bớt mỏi.


_______________________________________________________________________

dự là khoảng 4 chap nữa ...tèn ten ten.... Quá khứ kết thúc ^^

tối rồi hai mẻ phát đường hố hố <3

https://scontent.fsgn2-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/15697972_686756494833584_8072114788039728378_n.jpg?oh=171c83e58f8c490aba814ee36bb918d0&oe=58E0A47D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com