Nỗi lo (2)
Sáng hôm sau, mọi việc lại diễn ra bình thường, chân Đóa Tử cũng đã bình phục hơn, cô bây giờ xem cô nhi viện như nhà của mình, cùng các sơ nấu ăn cho lũ trẻ, cô vốn không biết nấu ăn, nhưng với tính thông minh thừa hưởng từ người cha kính yêu, nên chỉ học 2 lần cô đã có thể nấu theo, sau khi cho chúng ăn, cô cùng với chúng chơi đùa, cô rất thích trẻ con, nhưng Lục Đình của cô thì sao, không ai chơi cùng, còn cô thì lại đang ở đây, o.O.
_ Sơ à, Sơ có thấy Lục Đình không??_ Đóa Tử giao lũ trẻ cho một sơ khác, rồi đi kím Lục Đình.
_ à, con bé nói là muốn vào thị trấn gửi gì đó, ta không rõ, nó không nói cho ta biết, sao vậy, con bé làm phiền con à??_ Sơ thắc mắc nhìn Đóa Tử.
_ không phải, tại không thấy em ấy, nên con hơi lo thôi ạ_ Đóa Tử thấy trong tâm có chút bất an nhưng cô không nghĩ nhiều lắm, chỉ cần Lục Đình cô an toàn là được.
******
Trở lại chơi với lũ trẻ được một lúc, cũng đã đến giờ cơm trưa, Đóa Tử vội nắm tay từng bé dắt vào, cô vừa đi vừa nhìn về phía cổng (_ sao còn chưa chịu về?? _) Đóa Tử là đang chờ Lục Đình về ăn cùng.
*******
_ ngoan, nói A nè _ Đóa Tử ăn cần đúc từng thìa đồ ăn cho một đứa nhỏ, cô cười rất nhiều từ khi đến đây. Ở đây rất bình yên, mọi người luôn xem nhau như người thân, quan tâm nhau, chứ như gia đình cô, hơ vứt đi cho rồi.
_ Đói đói đói đói..._ bên ngoài cửa bỗng có vật thể chạy như bay vào, nhưng đến chỗ Đóa Tử thì bị cô dịnh lại.
_ Đi đâu ??_ Đang đúc đồ ăn cho đứa nhỏ, cô khựng lại, mặt không cảm xúc, cô thừa hiểu luồng gió này của ai, giọng nói này của ai.
_ Đói ... _ người kia mặt mếu máo nhìn Đóa Tử
_ Em không nói, tôi không cho em đi _ Đóa Tử mặt vẫn lạnh như cũ.
_ Tỷ Tỷ, đúc AAAAA_ Đứa nhỏ đang ăn ngon thì bị luồng gió kia cản trở, lắc tay áo của Đóa Tử.
_ Bảo Bảo ngoan, đợi tỷ tỷ chút nha _ nở nụ cười tươi với đứa nhỏ, Đóa Tử cũng nhanh chóng phục hồi trạng thái lạnh băng nhìn là muốn đấm.
_ Vì đứa nhỏ, tôi tha cho em đi ăn, ăn xong vào phòng trả lời_ nhìn đứa nhỏ Đóa Tử không liếc mắt tới, nhẫn nhịn tha cho người kia
_ Được được ..._ vừa buông tay, người kia như chết đói tới nơi, chạy thẳng vào bếp lục lọi.
*******
_ A .... No quá _
( cạch ) Đóa Tử từ ngoài vào trong phòng chống nạnh, mặt như khỉ ăn ớt nhìn Lục Đình
_ Lục Đình ăn cũng ăn rồi, bây giờ trả lời tôi, em đi đâu từ sáng giờ_ Sau khi ăn xong Lục Đình chạy thẳng vào nằm trên giường ưỡn bụng xoa xoa.
_ bí mật, không thể bật mí a _ Lục Đình vừa xoa bụng vừa nói
_ Cái gì mà bí với mật, mau nói !!!_.
_ Không nói được mà _ Lục Đình chu mỏ nhìn Đóa Tử.
_ -_- " nói không _ Đóa Tử sắp hết kiên nhẫn.
_ không, pleeeeeee _ Lục Đình vẫn nhất quyết không nói.
_ Tại em nha _ ( chị gà định làm gì chị Lộc vậy o.O )
_ MẸ ƠI, CHỊ LÀM GÌ VẬY, XUỐNG ĐI , NẶNG QUÁ_ Lục Đình dở khóc, dở cười đánh vào lưng Đóa Tử.
_ không, chừng em nói tôi xuống_ Không chịu được tính lì lợm của Lục Đình cô không còn cách nào dùng hai quả núi.. a không phải là dùng thân thể đè lên người Lục Đình. _ nói không _
_ không _ Lục Đình không đánh nữa, nằm bất động bĩu môi.
_ nói đi..._ giọng Đóa Tử bỗng trầm lại, đưa tay vuốt lên làn da mềm mại của Lục Đình.
_ k...không được bí mật mà_ Lục Đình bất ngờ đỏ mặt, né tay Đóa Tử qua một, trực tiếp dùng sức đạp Đóa Tử xuống sàn.
_ Yahhhhhh, Lục Đình, đau đó, tôi giỡn thôi mà, ay zô chết cái mông bảo bối rồi_ Đóa Tử bị đạp quá nhanh không kịp phản ứng, đáp đất bằng mông, oán giận vừa xoa mông vừa la làng.
_ Em .. xin.. xin lỗi, tới tối chị sẽ biết thôi mà, đợi đi, em đi đây _ Lục Đình không dám nhìn Lục Đình, cúi mặt đang đỏ rần xuống, chạy như bay ra ngoài (_ Tim mình, sao...sao đập nhanh vậy nè_)
_ yahhhh , Lục Đình, đợi đó, ... ui da mông tôi_ Đóa Tử dựa vào bàn nhấc người dậy nhìn ra cửa la oai oái.
(_ không lẽ mình thích chị ấy @@ không phải, nhất định không,... ay zô sao đập nhanh quài vậy,..._) Vừa đi , Lục Đình vừa lẩm bẩm như tự kỉ.
*****
_ Đóa Tử con giúp ta đốt lửa trại lên với_
_ Được ạ ^^ _
_ umk cảm ơn con, không có con phụ chắc mấy sơ trong cô nhi này làm sao xong hết công việc _
_ không có gì đâu sơ, mà sơ ơi cho con hỏi hôm nay ngày gì mà lại đốt lửa trại ạ?_ Vừa đốt lữa Đóa Tử thắc mắc.
_ à, chỉ là mỗi tháng cô nhi chúng ta tổ chức hoạt động lửa trại cho lũ trẻ với các sơ cùng nhau quây quần chơi đùa với nhau, lũ trẻ ở đây rất thích coi kịch mà chúng ta không có nhiều thời gian để diễn cho chúng coi, nên chỉ chọn một ngày trong tháng để diễn cho chúng coi, coi như dạy học cho chúng luôn_ Sơ nói với ánh mắt hơi buồn.
_ à _ Đóa Tử cũng không hỏi thêm, chăm chú vào công việc của mình, giúp các sơ trang trí lều trại cho lũ trẻ.
****
_ Đóa Tử à, chị đâu rồi _ Lục Đình từ ngoài cổng chạy vào, lăng xăng kím Đóa Tử.
_ Đóa Tử à!! _
_ Lục Đình, tôi bên này_ Đóa Tử đang treo đèn, nghe tiếng Lục Đình, nhìn dọc nhìn xuôi để thấy thân hình Lục Đình.
_ Ay , chị đây rồi, em kím chị nảy giờ_ Lục Đình vừa nói, vừa thở.
_ từ từ nói, không cần gấp, em kím tôi làm gì_ vuốt vuốt lưng Lục Đình để cô dễ thở hơn, Đóa Tử thiệt muốn mắng cô.
_ Hi, em nói với chị rồi đó, bí mật đó_ Lục Đình cười nhìn Đóa Tử.
_ Bí mật, nhưng là gì_ Đóa Tử thắc mắc.
_ đi theo em đi_ Nắm tay Đóa Tử , Lục Đình dẫn Đóa Tử ra ngoài cổng lớn.
_ ò, mà đi đâu vậy_ xiết chặt tay Lục Đình, cô thấy hơi bất an trong lòng, rốt cuộc Lục Đình muốn cho cô thấy gì.
_ chị nhắm mắt đi !! _ đến cổng, Lục Đình yêu cầu Đóa Tử nhắm mắt lại.
_ tại sao??_
_ chị cứ nhắm đi, thôi để em _ Lục Đình không nói gì nữa, đem hai tay mình che mắt Đóa Tử lại, rồi dùng miệng huých sáo lên như ra ám hiệu.
_ Lục Đình à, em làm gì vậy_ Đóa Tử không vui, giọng bực bội.
_ yên nào, chị sẽ biết thôi_ khẽ nói vào tai Đóa Tử, Lục Đình tiếp tục huých sáo.
_ .... Em có gì nói đi, tôi không thích bí mật kiểu này, khó chịu chết được_ Đóa Tử thật sự không vui nhưng vẫn đứng yên để Lục Đình làm gì thì làm.
_ ay zô... ấy tới rồi_ Lục Đình bỗng bỏ tay xuống chạy về phía cổng như đón ai đó quan trọng.
_ Lục Đình à_ Đóa Tử mở mắt ra, thấy Lục Đình đã chạy đến cổng. _ đó.... Đó không phải... _ Đóa Tử nhìn xuyên qua lớp hàng rào ngay cổng, cô giật mình đứng khựng lại, mắt như không tin, miệng lấp bấp.
_ Đóa Tử, đây là bí mật mà em đã nói với chị đó, chị có vui không a _ Lục Đình chạy lại nắm tay Đóa Tử chỉ về một chiếc ngựa lộng lẫy đang tiến vào cổng.
( thôi tiêu rồi chị gà ơi @@)
Thật ra từ sau khi Lục Đình đọc được thông cáo tìm Đóa Tử, cô đã dành thời gian vẽ bản đồ để dẫn đến cô nhi viện, vì địa hình quanh đây đều là rùng núi hiểm trở, nếu không biết đường chắc chắn sẽ bị lạc. Sau đó cô đã dành cả buổi sáng hôm nay để chạy vào thị trấn gửi bức thư kèm theo bản đồ đến nhà Đóa Tử một cách nhanh nhất có thể. Cô thật lòng không nghĩ tới lợi ích cá nhân, cô chỉ muốn Đóa Tử được sống hạnh phúc bên gia đình, chứ không phải ở nơi tồi tàn như thế này nhưng đó riêng với suy nghĩ của cô, còn Đóa Tử từ lúc thấy chiếc xe ngựa có ấn kí quen thuộc trên đầu xe, cô đã biết chuyện gì sắp xảy ra, không tốt lành chút nào.
Xe ngựa dừng lại cách Đóa Tử và Lục Đình không xa, bước xuống là một người phụ nữ đứng tuổi với phong thái sang trọng, từ tốn, theo sau là mấy tên hộ vệ cao to, bà nhìn Đóa Tử mỉm cười nhẹ, nhưng lại là nụ cười sắc đá.
_ Phùng Tân Đóa, lâu rồi không gặp con _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com