Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Dịu dàng nguy hiểm

"Khoan đã..."

Cung Viễn Chuỷ nhìn nơi được bàn tay nàng nắm lấy, thật kỳ lạ, hắn thế mà không hề cảm thấy chán ghét, cũng chẳng muốn hất bàn tay ấy ra.

Sau khi nhận ra bản thân vừa làm gì, nàng liền vội vã buông tay, lúng túng chớp mắt nhìn hắn.

Ngay lập tức, hơi ấm trên cánh tay hắn dần dần tan đi, Cung Viễn Chủy chau mày, cáu kỉnh nói:

"Tốt nhất là cô nên cho ta một lời giải thích hợp lí."

Nàng ho khẽ một tiếng, giọng lí nhí: "Ta chỉ là... muốn trêu công tử chút thôi."

Nói xong, nàng lấy ra một hộp gỗ cất trong tay áo đưa đến trước mặt hắn. Vì không muốn nghe hắn châm chọc nên động tác của nàng rất nhanh.

"Đây là?"

"Quà Nguyên Tiêu cho công tử."

"Cho ta?" Hắn như không tin mà hỏi lại, khuôn mặt ngập tràn nét ngạc nhiên và bỡ ngỡ.

Biểu cảm của hắn khiến Vân Vi Sam vốn bình tĩnh cũng trở nên ngượng ngùng, nàng nhắc nhở bản thân, tất cả chỉ là diễn mà thôi, tất cả... đều chỉ vì đạt được mục đích.

"Đêm Nguyên Tiêu khi ta thấy vật này đã cảm thấy rất hợp với công tử nên không nhịn được mà mua về."

Cung Viễn Chuỷ nhận lấy, khóe môi chẳng hiện nét cười nhưng qua ánh mắt rực sáng ấy nàng có thể thấy được sự mừng rỡ, vui vẻ thoáng qua. Khiến Vân Vi Sam nhận ra rằng phía sau vỏ bọc gai góc và u ám, hắn vẫn chỉ là đứa trẻ với trái tim thuần khiết vẫn luôn mong mỏi được đón nhận yêu thương từ thế giới rộng lớn này mà thôi.

Cung Viễn Chủy mở hộp gỗ, bên trong trải một lớp vải nhung đỏ thẫm, ở giữa là sợi dây thêu họa tiết uốn lượn, đá quý lấp lánh, chuông bạc ngân vang.

Hắn dựng cho bản thân một lớp rồi lại một lớp tường thành dày cộm để che đi sự yếu ớt nơi đáy lòng, dần dà, thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều quen với một Cung Viễn Chủy điên cuồng, tàn nhẫn, kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt. Dường như ngoại trừ Cung Thượng Giác, chưa từng có ai để ý xem hắn thích gì, muốn gì.

Chưa từng.

Nhưng nàng, người đột ngột xuất hiện nơi sơn cốc tịch liêu này, mang theo sự quan tâm dịu dàng và cả tia sáng ấm áp cứ thế lặng lẽ tiến vào cuộc sống của hắn.

Những đứa trẻ càng thiếu thốn yêu thương, trái tim lại càng dễ dàng được lấp đầy.

Đêm Nguyên Tiêu ấy, nàng dạo chơi giữa phố phường náo nhiệt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó đã nhớ về hắn, mua tặng hắn một món quà, thế là đủ.

Cung Viễn Chủy chẳng biết rằng, giây phút mở ra chiếc hộp gấm, tường thành bao quanh trái tim hắn đã tình nguyện mở ra, đón nàng bước vào.

"Này, đừng khóc chứ?"

Cung Viễn Chuỷ dời tầm mắt, bỗng thấy nàng tiến sát lại từ bao giờ, Vân Vi Sam đứng cách hắn một cánh tay, vì muốn nhìn xem hắn có khóc hay không nên nàng cúi người xuống, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Gương mặt thanh khiết đẹp đẽ không tì vết ngay trước mắt, kèm theo cả hương thơm từ người thiếu nữ làm hắn choáng váng, trong lúc hoảng loạn thân thể hắn vô thức lùi về sau.

Thượng nguồn ít người qua lại, thanh gỗ chắn giữa dòng nước và cầu gỗ sớm đã mục nát, nơi hắn đứng thậm chí một thanh gỗ che chắn còn chẳng có, thế nên khi lùi được chừng hai bước, bàn chân hắn đạp phải khoảng không trống rỗng, cả cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa về sau, trên tay vẫn nắm chặt không buông sợi dây màu đen, tay còn lại bám trên mỏm đá nhô ra.

Theo phản xạ, Vân Vi Sam đưa tay muốn giữ lấy hắn nhưng lại quên mất bản thân đang cúi người thế nên liền theo đà ngã người về phía trước, bước chân nàng loạng choạng rồi cũng trượt khỏi vách đá. Nàng nhanh chóng gập người lại, tay đưa lên bịt mũi, cố gắng giảm bớt tổn thương khi rơi xuống.

Cảm giác lạnh lẽo chưa kịp ập đến, nàng đã rơi vào vòng tay ấm áp.

Vân Vi Sam kinh ngạc mở mắt, trước mắt nàng là khung cảnh mờ ảo lướt qua, dù không nhìn thấy nhưng nàng biết người phía sau là hắn.

"Đừng sợ."

Rõ ràng hắn có thể nương theo vách đá nhảy lên mặt đất nhưng giây phút nàng rớt xuống, hắn đã không chút do dự đưa tay bắt lấy thân ảnh ấy.

Tiếng gió rít gào bên tai, to đến mức át đi âm thanh nhịp tim đang đập điên cuồng.

'Tõm'

Cả hai chìm trong dòng nước.

Cung Viễn Chuỷ sợ Vân Vi Sam không biết bơi nên vẫn ôm chặt nàng, dùng sức đưa cả hai lên mặt nước. Vân Vi Sam thấy vậy liền đưa tay vòng qua ôm chặt eo hắn, đôi chân nàng nhịp nhàng theo dòng nước, chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên được bờ.

"Khụ, khụ, khụ..."

"Cô không sao chứ?"

"Không sao..."

Nàng vừa giải độc Bán Nguyệt, mất đi cái nóng thiêu đốt, nay lại rớt xuống nước sông lạnh giá, thật sự quá khó chịu...

Hắn nhìn nàng run rẩy ôm cánh tay, lòng nóng như lửa đốt, đều do hắn bất cẩn hại nàng cùng rơi xuống nước sông giá buốt. Tay chân hắn luống cuống, chẳng biết nên làm thế nào để giúp nàng vơi đi lạnh lẽo. Áo quần ướt đẫm không thể đưa nàng khoác lên, bất chợt, hắn nảy ra một ý.

Cung Viễn Chuỷ bước đến, hai tay nhấc bổng nàng lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

"Chuỷ công tử... như này không hợp quy củ."

Vân Vi Sam ngập ngừng nhắc nhở, ban nãy có thể do tình huống bắt buộc nhưng còn bây giờ...

"Sợ ảnh hưởng đến thanh danh? Cô muốn làm Chấp Nhẫn phu nhân đến thế cơ à?"

"Ừm, rất muốn." Có vậy nàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cung Viễn Chuỷ cúi đầu nhìn người trong lòng, trái tim âm ỉ nhói lên, ánh mắt hắn giận dữ.

Nàng... thật sự muốn gả cho tên Cung Tử Vũ đó.

Vân Vi Sam thấy hắn không nói gì, nàng chậm chạp cử động cơ thể, vừa muốn nhảy xuống thì bị một lực mạnh mẽ kéo lại, nàng một lần nữa rơi vào vòng tay ấm nóng của thiếu niên.

"Ta đã nói rồi, Cung Viễn Chuỷ ta trước giờ chưa từng để quy củ vào mắt!"

Nàng mím môi, lạnh giọng hỏi: "Công tử muốn làm gì?"

Hắn bình ổn tâm trạng, "Nơi đây có một đường hầm bí mật có thể dẫn đến Chuỷ Cung, ta đưa cô đến đấy thay y phục."

"Sẽ không bị nhìn thấy." Cung Viễn Chủy chưa từng nghĩ bản thân có thể nhượng bộ một người đến chừng này.

"Công tử thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được."

Hắn liếc nhìn nàng, "Đường hầm bí mật của Cung môn phơi ra cho cô nhìn chắc? Ta sẽ bịt mắt cô lại, thế nên ngoan ngoãn ngồi im đi."

Khổ nỗi cả hai đều ướt nhẹp, biết phải đào đâu ra mảnh vải khô ráo để che đi đôi mắt nàng? Để mảnh vải ướt dán lên mắt chẳng dễ chịu gì nên hắn chỉ đành vòng tay ra sau gáy nàng, để khuôn mặt nhỏ áp vào lồng ngực hắn.

Trước mắt tăm tối, Vân Vi Sam yên tĩnh nằm trong lòng hắn, bên tai lắng nghe thanh âm nhịp đập con tim vang lên từng hồi. Dồn dập, triền miên như một bản giao hưởng khiến cả hai đều không phân biệt được đâu là nhịp tim của bản thân, đâu là của đối phương.

Lạnh lẽo vây quanh càng khiến con người ta khao khát hơi ấm.

Để lại bận tâm vướng mắc phía sau, buông bỏ thân phận Vô Phong, quên đi ván cờ sinh tử được tỉ mỉ sắp xếp, nàng thu mình trong thân nhiệt nóng rực của thiếu niên, mặc cho hắn ôm lấy, đưa nàng đi qua đoạn đường dài, đến một nơi xa lạ.

"Cô có thể xuống rồi."

Nàng nhanh chóng trượt xuống từ người hắn, đảo mắt nhìn xung quanh.

Đập vào mắt nàng là những chiếc đèn lồng dang dở treo lủng lẳng, phía sau là gốc cây mờ ảo trong làn sương, cành nhánh chằng chịt chồng lên nhau, xung quanh là đàn đom đóm bay lượn. Ở trước là bàn trà được đặt giữa phòng, gần đó còn có chiếc bàn đặt ngăn nắp từng khay dược liệu, có kệ gỗ chất đầy sách, trong góc là chiếc giường nhỏ phủ tấm lụa tối màu.

Đây là... phòng ngủ của hắn?

"Chủy Cung không có đồ cho nữ nhân, cô thay tạm y phục của ta đi."

"Y phục của công tử?"

Thấy nàng như không chịu đồng ý, hắn bất mãn nhăn mặt, giọng điệu ngay lập tức chuyển từ nhẹ nhàng sang bực dọc:

"Này, đồ của ta, ta chưa khó chịu thì thôi, còn tới lượt cô từ chối? Không mặc ta ném cô ra ngoài cho cả Cung môn biết Vân Vi Sam cô y phục xộc xệch từ Chủy Cung bước ra."

Vân Vi Sam mím môi, ân cần quan tâm gì chứ? Đây mới là bản tính thật của hắn!

"Được mặc y phục quý giá của công tử là may mắn của ta, ta nào dám từ chối?"

Nhìn khuôn mặt giả vờ cười nói của nàng, hắn hừ một tiếng rồi đặt bộ y phục xuống bàn, "Thay đi, khi nào xong kêu ta."

Đợi hắn rời khỏi, nàng cởi bỏ y phục ẩm ướt trên người, mặc vào từng lớp vải khô ráo mềm mại. Y phục của nam nhân khoác lên người nàng trông không ăn nhập cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là mặc bộ quần áo ướt nhẹp kia.

Khi cầm lớp áo cuối cùng lên, nàng chợt thấy một tấm vải bông được gấp gọn gàng.

Cung Viễn Chuỷ lấy lộn ư?

"Chủy công tử, ta xong rồi."

Hắn bước vào, y phục màu trăng non đã được đổi sang màu đen đơn giản. Vân Vi Sam chỉ tay về tấm khăn, "Đây là..."

Cung Viễn Chủy dựa lưng vào tường, "Khăn lau tóc."

"Ồ... đa tạ công tử."

Không ai nói chuyện, không gian loáng thoáng tiếng tí tách nước chảy phát ra từ phía cây gỗ, êm ả và nhịp nhàng.

"Vừa nãy công tử sắp khóc đúng không?"

Bất chợt, nàng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm lắng. Vân Vi Sam quay qua nhìn hắn, lại phát hiện thiếu niên vậy mà cũng đang nhìn nàng. Giây phút ánh mắt chạm nhau, hắn bối rối quay mặt đi.

Vân Vi Sam đâu biết rằng từ lúc bước vào tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi bóng hình nàng.

Dáng người nàng vốn đã thon gầy nay lại thêm phần nhỏ bé khi khoác lên y phục to lớn của hắn, vạt áo trước cổ lỏng lẻo vắt chéo lên nhau, xương quai xanh thấp thoáng, đai lưng ôm quanh vòng eo thon thắt dây hờ hững, mái tóc nàng như dòng suối uốn lượn trên vai, ánh mắt xinh đẹp tĩnh lặng như hồ nước thu.

Ở bàn gỗ hắn thường ngồi nghiên cứu y thư, nàng nghiêng đầu, tay cầm khăn bông khẽ khàng lau khô mái tóc, còn hắn bên này dõi mắt ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Tựa như... hắn và nàng đang cùng chung sống nơi Chuỷ Cung vốn quanh năm hiu quạnh, tịch mịch này.

Chính Cung Viễn Chuỷ cũng phải giật mình vì ý nghĩ ấy, hắn đang dần trở nên không giống chính mình, xuất hiện ngày càng nhiều những suy nghĩ và cảm xúc lạ lẫm hắn chưa từng biết đến. Mà tất cả đều bắt nguồn từ nàng, người hắn vẫn luôn hoài nghi.

Nữ nhân xinh đẹp biết dỗ dành, cũng biết gạt người.

Thân phận nàng phủ lên tầng sương dày đặc, việc hắn cần làm là kéo nó ra khỏi đấy.

Hắn không được sa vào sự dịu dàng nguy hiểm của nàng.

Tuyệt đối không được.









***

Cung Tam tiên sinh nói được, nhưng có làm được hay không thì không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com