Không còn là Vô Phong sát thủ (10)
*Nếu Vân Vi Sam lớn lên dưới sự bảo hộ của Vân gia, giỏi giang y thuật, cầm kỳ thi họa am hiểu, tứ thư ngũ kinh đều đã đọc qua, võ thuật ham mê. Không còn là Vô Phong sát thủ nữa.
*Nếu Cung Viễn Chủy thật sự đã thành niên.
*Cốt truyện theo hướng 1vs3 (Vân Vi Sam x Cung Tử Vũ, Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy). Nếu mọi người không thích thì dừng lại tại đây, cảm ơn mọi người
Lưu ý cốt truyện không đi theo tiểu thuyết gốc, nhân vật OOC. Nếu mọi người yêu thích thì để lại một tim cho tui có thêm động lực nha.
'''''''''''''''''''''
Mùi thuốc từ trong y quán phả ra bên ngoài một mùi thơi thoang thoảng, khiến người khác đi ngang ngửi được liền cảm thấy trong người dễ chịu, thoải mái hơn vài phần. Trong phòng dược liệu, Vân Vi Sam cùng Cung Viễn Chuỷ loay hoay bên bếp thuốc, một người cầm sách y đọc công thức cùng tên các loại dược liệu, một người chạy qua chạy lại khắp nơi tìm thuốc.
"Cái này...xuyên khung, bạch chỉ, hương phụ, quế gừng...ừm cam thảo!"
Vân Vi Sam vừa kiểm tra từng loại dược liệu vừa đưa chúng lên mũi ngửi qua, chất lượng dược liệu ở đây đều rất tốt, được bảo quan rất cẩn thận nên không hề có dấu hiệu bị ẩm mốc, dù cho sơn cốc Cựu Thần quanh năm ẩm thấp, âm u.
"Sao? Nàng thấy chất lượng dược liệu ở chỗ ta thế nào? Tốt hơn nhiều ở Đại Đô đúng không?" Cung Viễn Chuỷ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Vân Vi Sam cũng đoán được nàng đang bất ngờ về việc dược liệu ở đây được hắn bảo quan tốt như thế.
"Ngươi dùng cách nào vậy?" Vân Vi Sam bỏ một miếng quế gừng vào miệng, sau đó tò mò hỏi.
"Dược liệu được ta nhập về, sẽ gói gém cẩn thận trong từng bao giấy nhỏ. Ngày nào ta cũng sai người đem chúng ra phơi lúc mặt trời lên cao, như vậy mới khiến chúng không hề bị ẩm mốc!"
"À..." Vân Vi Sam chớp chớp đôi mắt thỏ, mỉm cười rồi quay người lấy thêm củi bỏ vào trong bếp lửa.
"Hai người không tính ăn cơm sao?" Cung Thượng Giác từ bên ngoài đẩy cửa bước vào bên trong, theo sau là một vài thị tay bưng khay cơm cùng thịt cá đủ cả. Bọn họ đem tới bày lên bàn trà sau đó mau chóng rời đi. Cung Thượng Giác ngồi xuống nhìn bàn ăn một lượt, sau đó cau mày lại, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.
"Ca!" Cung Viễn Chuỷ thấy ca ca tới liền lập tức vui vẻ, gạt hết mọi thứ công việc qua một bên, sau đó chạy tới ngồi vào bàn ăn.
"Chuỷ công tử, Vân tỷ tỷ!" Lúc này, Thượng Quan Thiển tay xách một giỏ bánh cùng một khay trà tiến vào bên trong. Rất tự nhiên đặt tất thảy lên trên bàn, rồi cúi đầu hành lễ với Cung Viễn Chuỷ và Vân Vi Sam.
"Sao cô lại tới đây?" Cung Viễn Chuỷ đưa tay gắp một miếng cá bỏ vào miệng, giọng nói trầm xuống, có chút bực bội lên tiếng hỏi.
"Giác công tử nhờ ta tới nấu ăn cho Chuỷ công tử và Vân tỷ, ngài ấy còn mời ta cùng ăn cơm." Thượng Quan Thiển vẻ mặt có chút đắc ý, đưa đôi mắt long lanh to tròn ngây thơ liếc nhìn Cung Thượng Giác. Vân Vi Sam nãy giờ chỉ chăm chú xem dược liệu được nấu sôi ở trong nồi, nghe thấy giọng nói thỏ thẻ ngại ngùng của Thượng Quan Thiển mới bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Vân Vi Sam càu mày lại, nàng biết rõ nữ nhân đó quả thực không phải người tầm thường, vẻ ngoài xinh đẹp, đơn thuần đáng yêu, mong manh dễ vỡ ấy chắc chắn chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
"Thượng Quan cô nương giỏi thật, chuyện gì cũng biết làm, vừa xinh đẹp lại vừa đảm đang. Người như cô mà ở Đại Đô của ta, chắc chắn rất được nhiều nam tử để ý..." Vân Vi Sam nở một nụ cười nhạt, bắc nồi thuốc đang sôi ùng ục để sang một bên, rồi cùng phủi tay tiến lại ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chuỷ.
"Vân tỷ quá lời rồi! Nào mời Vân tỷ ăn thử canh gà ta mới hầm." Thượng Quan Thiển múc một bát canh nhỏ, đưa tới trước mặt Vân Vi Sam. Vân Vi Sam đưa tay nhận lấy, sau đó lại đặt xuống dưới bàn.
"Chuỷ công tử, ngươi ăn đi! Thượng Quan cô nương quả thật có lòng, nhưng ta ở Vân Gia xưa giờ chỉ ăn chay...cho nên không thể nhận tấm lòng của cô rồi."
Nói rồi, Vân Vi Sam nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi phòng dược liệu, Cung Viễn Chuỷ cũng buông đũa trên tay xuống, vội vã đuổi theo đằng sau Vân Vi Sam.
"Giác công tử...ta thật sự không biết Vân tỷ ăn chay...ta không biết...không ai nói cho ta biết..." Thượng Quan Thiển cụp mắt thỏ, giọng nói thỏ thẻ khẽ run rẩy, những giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống gò má, nàng ta đứng đó, uỷ khuất mà khóc.
"Không phải lỗi của cô, mau ngồi xuống rồi ăn đi!" Cung Thượng Giác lấy ra một chiếc khăn tay, đưa tới trước mặt Thượng Quan Thiển. Thượng Quan Thiên nhận lấy khăn tay, trong lòng đắc ý mà nở hoa, vui vẻ ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác. Cứ ngỡ sẽ thấy được ánh mắt quan tâm của hắn, nào ngờ khi ngước mắt lên lại chỉ thấy căn phòng đã không còn một ai. Nàng ta tức giận ngồi phịch xuống ghế gỗ, bực bội cầm đũa gắp từng miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Ngoài hoa viên rộng lớn, những ánh nắng mùa thu nhàn nhạt, nhẹ chiếu lên từng cành cây, ngọn cỏ nơi đây. Khiến cảnh sắc ánh lên một màu vàng kim, những chú hồ điệp khẽ đập cánh bay thành đàn, tung tăng khắp nơi, toả ra vẻ đẹp tựa tiên cảnh. Thi thoảng sẽ có những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những chiếc lá vàng xơ xác bay ngang, xuyên qua lớp áo, mát lạnh. Vân Vi Sam dảo bước bên hồ cá lớn, đi ngang qua cầu trúc nhìn lấy những đoá sen màu hồng phấn xinh đẹp, nàng đưa tay muốn bẻ lấy một bông.
Không biết từ đâu vọng tới tiếng cổ cầm, thanh âm trong trẻo nhưng lại như chứa cả ngàn nỗi tương tư, da diết, sầu bi trong đó. Vân Vi Sam tò mò, liền lần theo âm thanh tới được bên đình nhỏ trong rừng trúc cạnh hoa viên. Cung Tử Vũ ngồi bên thềm, gương mặt anh tuấn, mái tóc như nước xoã dài, bị những cơn gió bay ngang thổi rối tung. Trên khuôn mặt phong lưu ấy lại lấm lem nước mắt, những ngón tay thon dài gảy từng dây đàn, phát ra những thanh âm ai oán, uỷ khuất. Vân Vi Sam lặng lẽ đứng ở một bên, đưa đôi mắt long lanh đẫm nước nhìn nam nhân trước mặt, thanh âm đau thương ấy, tiếng nhạc như oán trách số mệnh hệt như là đang đàn cho nàng nghe vậy.
"Sao nàng lại đứng đây? Chúng ta cùng về y quán xem thuốc!" Cung Viễn Chuỷ từ đằng sau bước tới, khẽ chạm lên bờ vai đang run rẩy của Vân Vi Sam. Thấy Cung Viễn Chuỷ tới, Vân Vi Sam liền vội vã lấy tay áo lau nước mắt, quay đầu mỉm cười với hắn.
"Nàng khóc hả? Có chuyện gì vậy?" Cung Viễn Chuỷ đưa tay lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên gò má của Vân Vi Sam. Vân Vi Sam không nói gì, chỉ biết lắc đầu nức nở.
Tiếng nhạc đã ngừng từ lúc nào, Cung Tử Vũ ở một bên phát hiện Cung Viễn Chuỷ cùng Vân Vi Sam đang đứng gần đây, liền đặt cổ cầm sang một bên sau đó tiến về phía hai người bọn họ.
"Vân cô nương, nàng đứng đây từ bao giờ vậy?"
"Ta chỉ tình cờ đi ngang, nghe tiếng đàn ảm đạm tò mò tới xem. Không ngờ Vũ công tử lại có thể đàn ra một khúc nhạc nghe sầu bi như vậy, tiếng nhạc đau lòng khiến ta nghĩ tới chính bản thân nên mới bật khóc..." Vân Vi Sam lau nước mắt, ngại ngùng đỏ mặt cúi đầu.
"Không nghĩ rằng khúc nhạc của ta lại khiến Vân cô nương tâm trạng không vui..." Cung Tử Vũ cười lạnh, đặt vào bàn tay Vân Vi Sam một chiếc khăn tay rồi sau đó xoay người rời đi.
"Có thể...có thể sau này chỉ ta đàn khúc nhạc này được không?" Vân Vi Sam ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bóng lưng Cung Tử Vũ rời đi.
"Được, có thời gian nàng cứ tới Vũ cung tìm ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com