Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

Trời vừa sáng, bác sĩ liền đến đưa bà Chu đi. Bà vừa khóc vừa nắm tay Tống Á Hiên, miệng luôn gọi Chu Chu. Tống Á Hiên ra sức khuyên nhủ bà mới đồng ý đi cùng bác sĩ.

"Cảm ơn cậu, Á Hiên."

"Chỉ là chuyện nên làm."

Cậu cụp mắt né tránh cái nhìn từ Nghiêm Hạo Tường.

"Cậu còn giận tớ?"

"Không có."

Cả hai im lặng nhìn nhau, bầu không khí hiện tại rất phức tạp. Nghiêm Hạo Tường biết là hắn có lỗi với cậu. Cũng không biết phải làm sao cho rõ.

"Tớ xin lỗi."

"Cậu đừng nói. Tớ không muốn nghe."

 Tống Á Hiên xoay người đi. Hiện tại đã đưa bà Chu an toàn vào bệnh viện, cậu thấy mình cũng không ở đây làm gì nữa, bèn trở về trường học. Nghiêm Hạo Tường khuyên cậu nên ở lại nghỉ ngơi, nhưng cậu từ chối hắn cũng đành theo Tống Á Hiên trở về.

...

Mấy hôm nay nhờ có Lưu Diệu Văn ở bên tâm trạng của Chu Chí Hâm mới dần dần hồi phục. Chuyện của Chu Chí Hâm nếu cậu không muốn nói, hắn cũng không hỏi nữa. Chỉ cần cậu có thể vui vẻ thì hắn không cần gì nữa.

"Sao anh cứ nhìn em vậy? Mặt em dính gì sao?"

 Chu Chí Hâm lấy tay sờ lên mặt mình, nhìn sang Lưu Diệu Văn thì thấy hắn mỉm cười. Hắn nhéo má cậu.

"Nhìn em dễ thương."

 Chu Chí Hâm mặt đỏ ửng nở nụ cười. Lưu Diệu Văn nhìn cậu cười theo. Thấy cậu vui như vậy hắn cũng yên tâm.

 Nghiêm Hạo Tường và Tống Á Hiên vừa trở về liền nghỉ ngơi hết một ngày. Đến tối Chu Chí Hâm mới có cơ hội "lén" vào thăm hắn. Mọi chuyện cũng nhờ có Lưu Diệu Văn, cậu mới có thể thành công vào được. Vừa tới đã hỏi tới tấp Nghiêm Hạo Tường làm hắn không tài nào phản ứng kịp, đứa em của hắn thường ngày chậm chạp, sao hôm nay lại nhanh như vậy. Cũng vì thế mà Lưu Diệu Văn mới có cơ hội ăn một hủ giấm chua như vậy. Mọi khi cũng không thấy cậu quan tâm hắn như vậy. Lưu Diệu Văn lườm bọn họ vẻ mặt giận dỗi. Tống Á Hiên bị chọc cười, cậu vỗ vai an ủi đứa em trai tội nghiệp này.

 Lưu Diệu Văn đưa Chu Chí Hâm về ký túc xá, vẫn không muốn cậu rời đi. Chu Chí Hâm bật cười đi đến cho hắn một cái ôm. Lưu Diệu Văn không biết liêm sỉ còn muốn cậu hôn hắn, nhìn lại vẻ mặt ngượng ngùng có hơi do dự Lưu Diệu Văn dù có thất vọng cũng không ép cậu, đành để cậu đi.

...

Mây ngày tiếp theo vì bệnh tình của mẹ Chu Chí Hâm, Nghiêm Hạo Tường đành phải phiền Tống Á Hiên. Mỗi lần bệnh tình bà Chu tái phát,  bà nhìn thấy Tống Á Hiên thì dịu đi không ít, đồng thời hắn cũng rất lo cho cậu. Sợ lại xảy ra chuyện ngoài dự định của hắn.

Đợi đến khi bệnh bà Chu đỡ hơn, Lưu Diệu Văn mới an tâm đưa Chu Chí Hâm đến gặp bà. Cậu do dự không dám đi vào, bàn tay siết chặt lấy tay của Lưu Diệu Văn. Hắn cảm nhận được tay cậu ra rất nhiều mồ hôi. Lưu Diệu Văn quay mặt qua nhìn Chu Chí Hâm bàn tay nắm chặt tay cậu trấn an. Chu Chí Hâm nhìn hắn gật đầu ý bảo mình không sao. Cậu hít một hơi thật sâu, từ từ đi vào. Lưu Diệu Văn đưa Chu Chí Hâm đến phòng bệnh của bà Chu vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy Tống Á Hiên đang chăm sóc bà, trên mặt bà Chu lộ rõ nét cười, nụ cười mà từ trước đến nay bà chưa từng biểu hiện với cậu. Chu Chí Hâm có chút ranh tỵ,  bà Chu chưa từng đối tốt hay cười với cậu dù chỉ một lần. Nếu có, thì cũng chỉ là "đã từng" mà thôi.

 Tống Á Hiên chào hỏi hai người, bà Chu nhìn thấy nụ cười trên gương mặt biến mất thay vào đó là gương mặt hoảng sợ vội ôm lấy Tống Á Hiên kéo về sau.

"Sao mày lại đến đây?"

Bà nhìn Chu Chí Hâm bằng ánh mắt oán hận, tay không ngừng ôm lấy Tống Á Hiên, như thể Chu Chí Hâm sẽ làm hại đến cậu vậy. Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn qua Chu Chí Hâm sắc mặt của cậu lúc này cũng không tốt gì cho cam. Lại càng siết chặt lấy hắn, Lưu Diệu Văn cảm nhận được điều đó.

"Có phải mầy muốn bắt Chu Chu đi không? Mày muốn làm hại nó, tao sẽ không cho mày toại nguyện đâu."

Tay bà Chu càng siết chặt Tống Á Hiên hơn, làm cậu cũng không biết phải làm sao. Tống Á Hiên hết nhìn bà lại nhìn sang Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm. Cậu vỗ nhẹ lưng bà trấn tĩnh.

"Đó là Chu Chu, em ấy sẽ không làm hại chúng ta."

 Tống Á Hiên vội nói. Nhưng bà Chu lại phản ứng càng mạnh mẽ hơn, bà kéo Tống Á Hiên vào lòng liên tục lắc đầu nói.

"Không phải, không phải. Nó không phải Chu Chu, nó là Chu Chí Hâm. Nó là tên đáng ghét."

Cơ thể Chu Chí Hâm chợt run lên, như thể đang chột dạ, miệng cứ lấp bấp không nói ra được. Lưu Diệu Văn khó hiểu, hai hàng chân mày như sắp dính vào nhau. Bà ta đang nói nhảm gì vậy, hắn quay qua nhìn Chu Chí Hâm thấy cậu sợ hãi như vậy nghĩ là đã bị doạ hắn liền ôm lấy cậu nói không sao. Ngược lại Tống Á Hiên càng nhìn Chu Chí Hâm hơn, cậu lo lắng cho tâm trạng của Chu Chí Hâm. Từ lúc bước vào đến giờ cậu không nói một lời nào, chỉ đứng yên đó mặt cho bà Chu có chửi như thế nào.

"Nó đến đây để bắt Chu Chu đi."

Bà lẩm bẩm. Đột nhiên bà nhìn thẳng vào Chu Chí Hâm lấy tay chỉ vào cậu nói.

"Chính nó...chính nó đã hại chết Chu Chu. Nó đã hại chết Chu Chu. Sao nó không chết quách đi? Sao người chết lại không phải nó?"

Bà Chu càng nói càng dữ dội hơn. Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cậu. Chu Chí Hâm đang rất sợ hãi, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi, hốc mắt bây giờ đã đỏ cả lên muốn khóc nhưng lại không khóc được. Chính câu nói đó, năm xưa đã từng khiến cậu đau khổ dẫn đến trầm cảm nặng, suýt nữa còn không giữ được mạng. May mà lúc đó mẹ Nghiêm và Nghiêm Hạo Tường kịp thời chạy đến, nếu không cũng sẽ không có Chu Chí Hâm của ngày hôm nay. Bà Chu một lần nữa dấy lên nỗi đau của cậu, nước mắt lúc này bắt đầu rơi ra, bàn tay siết chặt tay Lưu Diệu Văn nãy giờ mới được nới lỏng. Chu Chí Hâm bất lực lùi về sau, khuôn mặt như người mất hồn, đầu cứ liên tục lắc, nước mắt thay nhau chảy xuống. Chuyện xảy ra năm đó bản thân cậu muốn như vậy sao, cậu cũng đau khổ chứ, cậu cũng cắn rứt lương tâm mà. Tại sao bà vẫn không tha cho cậu, tại sao vẫn cứ trách cậu như vậy.

Bà Chu lại nhìn sang Lưu Diệu Văn nở nụ cười khinh bỉ, nhìn lai cậu nói.

"Mày nghĩ mày sẽ có được hạnh phúc sao? Mày nghĩ Chu Chu biến mất thì mọi người sẽ yêu thương mày sao? Mày không xứng nhận được những điều đó."

Chu Chí Hâm dường như bị kích động trước lời nói của bà Chu. Cậu khóc nức nở ôm lấy đầu vội vã chạy ra ngoài. Lưu Diệu Văn lo lắng chạy theo, không ngừng gọi tên cậu. Nhưng đáng tiếc cậu chỉ để ngoài tai.

 Tống Á Hiên đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, cậu ôm lấy bà Chu suy nghĩ về những lời bà nói. Cậu không tin những gì bà nói, có lẽ bà Chu chỉ nhất thời kích động nên nói năng lộn xộn mà thôi. Bà Chu cuối cùng cũng bĩnh tĩnh, Tống Á Hiên để bà nghỉ ngơi một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, vừa xoay qua đã nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường. Cậu vội làm động tác "suỵt" với hắn, bảo là bà Chu đã ngủ rồi. Nghiêm Hạo Tường gật đầu, hai người cùng nhau ra ngoài đi đến chỗ ghế đá phía trước bệnh viện.

"Vừa nãy Chu Chu cũng đến."

 Nghiêm Hạo Tường nhíu mày nhìn cậu.

"Bà ấy rất kích động."

"Vậy còn Chu Chu."

"Em ấy cũng không được tốt lắm. Cậu yên tâm đi, có Diệu Văn ở đó."

 Nghiêm Hạo Tường miễn cưỡng gật đầu, trong lòng không bớt lo lắng.

"Chu Chu là ai?"

 Tống Á Hiên hỏi hắn. Nghiêm Hạo Tường ngạc nhiên quay qua nhìn cậu.

"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

 Tống Á Hiên cũng không giấu Nghiêm Hạo Tường, cậu kể hết những chuyện vừa rồi cho hắn nghe, dù sao thì bản thân cũng đã biết không ít. Nghiêm Hạo Tường không trả lời, tâm tình trở nên phức tạp, đôi tay siết chặt lấy ống quần khiến nó trở nên nhăn nhúm. Tống Á Hiên biết chuyện này đối với hắn thật sự rất khó nói. Nếu hắn không muốn nói cậu cũng không ép.

"Diệu Văn thì sao?"

"Hả?"

"Phản ứng của nó?"

 Tống Á Hiên suy nghĩ.

"Em ấy rất ngạc nhiên. Có lẽ sẽ không phát hiện ra đâu."

 Nghiêm Hạo Tường gật đầu. Hắn chỉ là lo cho Chu Chí Hâm mà thôi. Nếu chuyện của năm đó xảy ra lần nữa, hắn biết phải làm sao ăn nói với mẹ hắn với mẹ cậu đây. Nghiêm Hạo Tường từng hứa với mẹ hắn sẽ chăm sóc tốt cho cậu, vậy mà bây giờ một lần nữa để cậu phải chịu tổn thương. Hắn lắc đầu, lấy tay xoa trán.

...

 Lưu Diệu Văn lúc này cứ liên tục đuổi theo Chu Chí Hâm. Nhìn cậu bình thường chậm chạp, hôm nay lại chạy nhanh đến vậy, khiến hắn không theo kịp cậu.

"Chu Chu dừng lại đi."

Bước chân Chu Chí Hâm chợt dừng lại, vẫn không quay đầu nhìn hắn. Lưu Diệu Văn chậm chậm đi lại, tâm trạng của hắn cũng không mấy được tốt. Chu Chí Hâm đau lòng hắn còn đau lòng hơn.

"Đã nói rồi. Vẫn còn anh ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com