Sẽ không chia lìa (End)
Đã mấy tiếng trôi qua kể từ lúc Wonyoung từ chối nói chuyện với Sakura. Cô biết em giận thật rồi. Cô biết mình không nên nói vậy với em, đó vốn là một vấn đề nhạy cảm giữa hai người. Nhưng cuối cùng cô cũng chẳng thắng nổi sự tò mò của mình mà đặt ra câu hỏi đấy. Cô chỉ là muốn nghe đáp án do chính em nói ra.
"Ngày mai, nếu chị bị loại..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu Sakura đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng từ em. Wonyoung buông đôi bàn tay đang nắm lấy tay mình ra. Hai người rơi vào khoảng trầm mặc rồi chẳng kịp chờ Sakura lên tiếng nói tiếp, Wonyoung mở cửa đi thẳng về phòng. Sakura ngay lập tức bật dậy đuổi theo nhưng lại chỉ nhận được câu nói không tông giọng từ em.
"Để em một mình đi Sakura."
Suốt bữa ăn rồi cả buổi tập sau đó, Wonyoung không hề nhìn Sakura lấy một lần. Sakura thà em nổi giận với mình còn hơn việc cứ phải đối mặt với sự im lặng của em như vậy.
Thất thiểu cầm chai nước trở về từ phòng tập, Sakura bấm thang máy nhưng lại không ngờ khi thang máy mở ra lại gặp Wonyoung đứng bên trong. Sakura cứ ngây người đứng đó quên cả việc bước vào, đến khi một Staff lên tiếng hỏi Sakura có đi nữa không thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.
Trong thang máy không có nhiều người nhưng Wonyoung lại đứng ngay đằng trước, vậy nên khi Sakura bước vào ngẫu nhiên đứng ngay cạnh em. Wonyoung vẫn duy trì tư thế đứng thẳng. Có lúc Sakura đã tưởng hình như Wonyoung còn không nhận ra sự hiện diện của mình ngay bên cạnh.
Đảo mắt nhanh qua bảng điện tử, thang máy đang dần đi xuống dưới tầng hầm, Sakura lấy hết dũng khí khẽ nắm lấy cổ tay Wonyoung. Cảm nhận thấy người bên cạnh mình chợt giật mình, Sakura vẫn duy trì tư thế nắm tay, rồi nhích lại gần đẩy em vào sát vách thang máy.
"Đứng lùi vào cho mọi người còn ra nào, Wonyoung."
Một chị Staff thấy thế liền chỉ hai người hỏi :
"Hai đứa không định về kí túc xá à ?"
"Lát tụi em tự đi bộ về cũng được, mọi người cứ về trước đi ạ."
Nói rồi lại vươn tay nhấn nút đóng thang máy. Lén quay sang cạnh nhìn nhưng vẫn bắt gặp dáng người thẳng tắp, lạnh lùng của em. Tuy vậy Wonyoung vẫn để im cho Sakura nắm tay, rồi bây giờ là đang cùng chị đi lên tầng thượng của toà nhà. Sakura bỗng thấy có chút vui mừng vì ít ra em vẫn chịu ở cạnh mình.
Kéo em ra sân thượng khi thang máy vừa tới nơi. Sakura lấy tay đóng luôn cánh cửa vào sân thượng lại.
"Chị muốn nói gì ?"
Câu đầu tiên Wonyoung chịu nói khiến Sakura cảm thấy thật vui vẻ, cuối cùng em cũng để ý tới mình rồi.
"Chuyện lúc trước, chị nói với em, chị thật sự không có ý như vậy đâu."
Nói rồi vẫn cúi mặt, lại khẽ đung đưa cái tay đang nắm lấy tay em. Sakura bước lên một bước nữa rồi lại cố gắng để được tự nhiên nhất mà ngẩng đầu lên nhìn em. Cơn đau âm ỉ từ chân truyền đến khiến trán Sakura bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Chị xin lỗi."
Wonyoung vẫn im lặng, khẽ gỡ tay chị ra khỏi mình rồi xoay người đi. Sakura cố gắng nén cơn đau buốt đang hành hạ đôi chân mình nhưng không thể. Chỉ kịp run rẩy gọi em rồi lại ngồi sụp xuống.
"Wonyoung, em đi đâu vậy ?"
Sakura cứ ngồi lặp đi lặp lại câu nói, mắt đã sớm rớm nước mắt. Chết tiệt thật, đúng lúc này lại bị thương. Cái chân thối này, làm cô không đuổi theo em được.
Đang cúi đầu, chợt có một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng kéo ống quần cô lên, ấn nhẹ miếng gạc đang cầm sẵn trên tay vào chỗ rỉ máu. Ngước đầu lên Sakura bắt gặp thân ảnh em đang hơi hạ thấp người thổi vào chỗ bị đau của cô. Rồi từ từ bôi thuốc xong băng kín lại. Cả quá trình Sakura cứ ngơ ngẩn nhìn Wonyoung, chẳng biết nói gì. Đôi mắt lại càng đỏ lên dữ dội.
Wonyoung đến lúc này mới nhìn lên, bắt gặp ánh mắt rơm rớm kia rồi lại khẽ thở dài. Em để ý từ vừa nãy, lúc vào thang máy đã đi cà nhắc rồi. Lại liên tục nhíu mày nữa. Đưa tay lên gạt giọt nước mắt vừa rơi xuống của Sakura, Wonyoung xoay lưng lại, vừa đủ tầm với của chị.
"Lên đi, em cõng."
"Gì cơ?"
Đối diện với một Sakura vẫn còn ngơ ngác, Wonyoung dường như mất hết kiên nhẫn.
"Ngồi dưới đất lạnh. Nhanh."
Sakura chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Wonyoung, dụi hết nước mắt vào cổ tay áo rồi leo lên lưng em.
Xốc người vài cái, Wonyoung vững chãi cõng chị đi vào thang máy. Nhìn xuống đôi tay nhỏ bé đang ôm lấy cổ mình mà không nhịn được đau lòng.
"Bị ngã bao giờ ?"
"Vừa nãy luyện tập không may bị đập chân vào cạnh gương."
Sakura đằng sau lưng lí nhí đáp lại. Càng về cuối câu, giọng cô càng nhỏ dần.
"Chị cứ nghĩ em đi mất rồi."
"Chị ngốc à ?"
Mặc dù đang được Wonyoung cõng nhưng Sakura vẫn bắt gặp được đôi mắt đang nhíu lại tràn ngập vẻ tức giận của em.
"Chị xin lỗi."
"Đau thì phải bảo, bị thương cũng không biết băng lại, rồi còn bày đặt lên sân thượng."
Sakura đằng sau dù bị đang bị trách móc nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười của mình, vùi đầu sâu hơn vào hõm cổ em.
"Vẫn còn có Wonyoung quan tâm đến chị mà."
Wonyoung chẳng biết nói gì hơn với cô bạn gái này của mình nữa. Xốc lại người Sakura một cái, đảm bảo không chạm vào vết thương kia rồi mới yên tâm ra khỏi thang máy hướng về kí túc xá.
Sakura thoải mái thả lỏng bản thân nằm lên lưng em nhưng cái miệng vẫn không biết điều, vẫn còn muốn nói tiếp chuyện làm em giận.
"Chuyện bị loại, không phải chị có ý như vậy đâu."
"..."
"Em biết chị không xa nổi em mà."
Wonyoung bất ngờ dừng lại, buông thõng hai tay. Sakura đột nhiên mất lực đỡ, vội quặp chặt đôi chân mình quanh eo Wonyoung, đôi tay cũng không tự chủ được mà quấn lấy em chặt hơn.
Nhìn thấy Sakura chật vật trên người mình như vậy, Wonyoung mới thỏa mãn khẽ cười.
"Chị mà còn nói hai chữ "bị loại" đấy nữa, là em ném chị xuống đường đấy. Liệu hồn."
Nói rồi lại đặt lại hai tay về vị trí cũ để cõng chị về.
Sakura nghe thế chỉ biết tự mình thút thít đầy ấm ức.
"Jang Wonyoung !"
"Em xấu xa !"
"Em bắt nạt chị !"
Nhưng cũng chẳng dám nói to, chỉ khẽ thầm thì rồi lại vùi đầu vào cổ em, không nhịn được mà hít lấy vài hơi. Đúng là tiểu thỏ của cô vẫn là thơm nhất.
............
"Wonyoung này."
"Sao ?"
"Chị có nặng không?"
"Em bảo nặng thì chị có leo xuống không?"
.
.
.
"...Không..."
"Phí lời."
-------------
Siết chặt đôi bàn tay của mình lại. Cả Jang Wonyoung và Sakura đều đang nín thở chờ đợi.
Từ 11 rồi đến 10, 9, 8, 7,... những con số cứ lần lượt vang lên mà không hề có tên của cô và em.
Hai người đều đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nhưng rồi Wonyoung vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Sakura mà bảo.
"Sakura ở đâu, em ở đấy. Em sang Nhật với chị."
Nhớ lại câu nói đêm qua của Wonyoung, Sakura mới lấy lại chút bình tĩnh của mình. Chỉ cần có Wonyoung bên cạnh, Sakura sẽ không sợ gì hết.
Và có lẽ ông trời đúng không phụ lòng người bao giờ, cái khoảnh khắc mà tên của em và cô lần lượt được xướng lên, cả hai biết mình làm được rồi. Giấc mơ của cô và em, tương lai của cô và em.
Sakura đến Hàn Quốc với hai bàn tay trắng, cô bắt đầu lại từ đầu với tư cách một thực tập sinh ở đất nước xa lạ này. Và Sakura gặp được Wonyoung. Một cô bé mặc dù cao lớn nhưng vẫn khiến Sakura muốn hung hăng ôm vào lòng mà bảo vệ suốt đời. Một cô bé mà dù hay ngượng ngùng nhưng vẫn âm thầm quan tâm đến cô rất nhiều. Sakura là đồ xấu xa, còn Jang Wonyoung chính là điều tuyệt vời nhất mà Sakura có thể gặp được. Hai con người này chẳng phải sinh ra là dành cho nhau sao.
Bây giờ, Sakura chẳng còn mong mỏi điều gì hơn nữa. Có lẽ cô đã dùng hết vận may của mình để gặp được em. Và giờ Sakura đã có được cả thế giới của mình rồi.
Giây phút hai cái tên lần lượt vang lên ngay cạnh nhau như đã định sẵn số mệnh hai người. Xoay người ôm lấy Jang Wonyoung vào lòng, dưới ánh mắt của bao người, dưới ánh đèn flash liên tục nhấp nháy kia, Sakura nhẹ nhàng kiễng chân lên thủ thỉ với nụ cười mãn nguyện.
"Thỏ con! rừng Anh Đào vạn dặm, em chạy đâu cho thoát."
The End
Có vẻ mình kết hơi vội :((
nên là SẼ CÓ NGOẠI TRUYỆN NHÉ :) mai và ngày kia mỗi ngày đăng một ngoại truyện nha 😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com