Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Vừa dứt lời, mọi người cảm thấy thân thuyền đột nhiên trầm xuống.

Dòng nước nhanh chóng lan tràn vào thuyền, Ngụy Anh bỗng nhiên phát hiện, nước hồ Bích Linh đã không còn màu lục đậm, mà biến thành gần màu đen, đặc biệt xung quanh trung tâm hồ, bốn phía bất tri bất giác sinh ra một lốc xoáy thật lớn, mười mấy chiếu thuyền đều theo lốc xoáy đảo quanh, vừa di chuyển vừa trầm xuống, tựa như bị một cái miệng lớn màu đen hút xuống!

Kiếm ra khỏi vở tranh tranh thành một mảnh, mọi người lục đục ngự kiếm bay lên. Ngụy Anh đã bay lên không trung, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tên môn sinh Tô Thiệp triệu kiếm vào nước kia đứng trên boong thuyền đã bị nuốt vào hồ Bích Linh, nước đã ngập tới hai đầu gối hắn, kinh hoảng đầy mặt cũng không kêu cứu ra tiếng, không biết có phải bị dọa tới rồi hay không, Ngụy Vô Tiện không cần nghĩ ngợi loan eo, duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay hắn, kéo lên.

Lực kéo từ hồ Bích Linh càng lúc càng lớn, thanh kiếm của Ngụy Vô Tiện này thiên về nhẹ nhàng tinh xảo, nhược ở không đủ lực lượng, cơ hồ sinh sôi bị kéo tới gần mặt hồ, hắn một bên ổn định thân thể, một bên đôi tay túm chặt Tô Thiệp, hô: "Ai tới phụ một chút! Không kéo lên, ta phải buông tay!"

Đột nhiên một tay băng băng lương lương nắm lấy cổ tay hắn, đem hắn cùng Tô Thiệp tách ra, Ngụy Anh còn chưa kịp thở một hơi, liền cảm thấy được chính mình bị dùng sức ném ra, xúc cảm ôn lương kia cũng buông hắn ra.

Sau khi Lam Hi Thần tiếp được Ngụy Anh, cơ hồ lập tức đem Ngụy Anh giao cho môn sinh, ngự kiếm theo sau đuổi theo Lam Trạm, nhưng không đuổi kịp, càng không nghĩ tới, Ngụy Anh bị lưu lại phía sau sẽ bước tiến vào trong nước trước hắn một bước, chỉ trong nháy mắt, Lam Hi Thần đã bị môn sinh đuổi tới bên người ngăn cản.

Mặc kệ có bao nhiêu sốt ruột, thân là Cô Tô Lam thị thiếu tông chủ, hiện tại hắn cần phải gia nhập vào phong ấn Thủy Hành Uyên.

Ngụy công tử, Vong Cơ liền làm phiền ngươi.

Lam Hi Thần lập tức ngự kiếm đến trên không hồ Bích Linh, cùng với vài vị môn sinh lớn tuổi, kết trận phong ấn Thủy Hành Uyên.

Vạn hạnh, Ngụy Anh cứu Lam Trạm trở về, tuy rằng tiếc nuối không đồng thời cứu được Tô Thiệp, nhưng Lam Hi Thần biết, Ngụy Anh đã tận lực, hắn rất cảm tạ Ngụy Anh cứu đệ đệ hắn trở về.

Chạng vạng ngày hôm sau, viện ngoài Tĩnh Thất

"Trạch Vu Quân, Lam Trạm còn chưa tỉnh sao?" Ngụy Anh nhìn Lam Hi Thần sắc mặt không tốt hỏi.

"Đa tạ Ngụy công tử quan tâm, Vong Cơ đã tỉnh, chỉ là vừa mới biết môn sinh chưa kịp cứu lên, có chút tự trách, Vong Cơ từ nhỏ thích để tâm chuyện vụn vặt, ta sợ đệ ấy tự trách quá mức, chẳng biết có thể thỉnh Ngụy công tử khuyên nhủ Vong Cơ giúp ta được không?" Lam Hi Thần có chút sầu muộn nói, cảm xúc đệ đệ hạ xuống quá mức, có chút không thích hợp.

"Trạch Vu Quân yên tâm, ta sẽ khuyên y." Ngụy Anh đáp ứng nói.

"Vậy liền đa tạ Ngụy công tử, Vong Cơ đang nghỉ ngơi, Ngụy công tử vào đi thôi, nghĩ đến Vong Cơ nhìn thấy Ngụy công tử sẽ cao hứng một chút." Lam Hi Thần nói.

Hai người nói qua một lúc sau, Ngụy Anh liền vào Tĩnh Thất.

Nhưng hắn không nhìn thấy Lam Trạm, đang có chút nghi hoặc, liền thấy được thân ảnh nội gian, có chút nghi hoặc lại gần, liền nhìn thấy Lam Trạm dùng ngân châm đâm chính mình, Ngụy Anh cho rằng y đau mới thi châm chính mình, liền an tĩnh ở một bên nhìn chốc lát, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, lại nhìn trong chốc lát, Ngụy Anh đen mặt bắt lấy tay Lam Trạm.

"Ngươi đang làm cái gì?" Ngụy Anh nhìn Lam Trạm tức giận hỏi.

Lam Trạm bị hắn làm hoảng sợ, sau đó ra vẻ trấn định nói: "Thi châm."

"Lam Trạm, ta không hiểu y lý lắm, nhưng không phải hoàn toàn không hiểu, đừng nghĩ gạt ta, vì cái gì phải lấy kim đâm chính mình, ngươi không đau sao?!" Ngụy Anh khó thở, có chút lớn tiếng nói.

"Nếu là trừng phạt, đương nhiên phải đau." Lam Trạm ngữ khí lãnh đạm nói.

Không bình thường, đây là phản ứng đầu tiên của Ngụy Anh sau khi nghe Lam Trạm nói chuyện.

"Ngươi có gì sai đâu? Vì sao phải phạt?" Ngụy Anh tận lực ngữ khí bình thản hỏi.

Lam Trạm cho rằng Ngụy Anh sẽ tiếp tục rống y, nhưng thật ra không biết Ngụy Anh thế nhưng lại bình tĩnh trở lại, hảo hảo hỏi y.

"Ta, ta không bảo vệ tốt môn sinh, đều do ta, nếu trước kia ta nỗ lực tu luyện một chút, tu vi lại cao một chút, ngày hôm qua môn sinh kia sẽ không phải chết." Lam Trạm càng nói càng khổ sở, cúi đầu không dám nhìn Ngụy Anh, y sợ Ngụy Anh mắng y.

Ngụy Anh hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế chính mình, mới khống chế chính mình không sinh khí với Lam Trạm.

Vừa rồi người nọ hồi âm, nói Lam Trạm rất có thể là tâm bệnh, tốt nhất có mang đến để nàng nhìn xem, nhưng trước khi tiếp thu hệ thống trị liệu, tốt nhất không cần kích thích người bệnh.

Ngụy Anh mặc niệm ở trong lòng rất nhiều lần y là người bệnh, mới làm chính mình bình tĩnh lại.

"Lam Trạm, ngươi nghe ta nói, người có lúc tận lực, ngươi đã tận lực, người có mệnh, ngươi không phải cứu không được hắn, chỉ là vận mệnh của hắn như vậy, chuyện này không có liên quan đến ngươi, hiểu không?" Ngụy Anh nhìn Lam Trạm nghiêm túc nói.

"Nhưng........." Lam Trạm muốn nói gì đó, bị đánh gãy.

"Không nhưng nhị gì hết, Lam Trạm, ngươi tin ta không?" Ngụy Anh nhìn Lam Trạm hỏi.

Lam Trạm gật đầu.

"Vậy nghe ta, chuyện này không phải ngươi sai, ngươi không được tự trách, cũng không được từ trừng phạt chính mình, biết không?" Ngụy Anh kiên nhẫn nói.

Lam Trạm còn muốn nói gì đó, lại bị Ngụy Anh đánh gãy.

"Không được nghĩ chuyện này nữa, bằng không ta thật sự sinh khí." Ngụy Anh ra vẻ nghiêm túc nói.

"Ngươi không cần sinh khí, ta nghe ngươi." Lam Trạm sốt ruột nói.

"Lúc này mới ngoan, Lam Trạm, yên tâm, chuyên này ca ca ngươi sẽ xử lý tốt, sẽ không có vấn đề biết không? Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể, không cần lại làm ta......... chúng ta lo lắng, được không?" Ngụy Anh nhìn Lam Trạm nghiêm túc nói.

Lam Trạm gật đầu đáp ứng.

Trong lòng lại nghĩ đến: Ta lại gây thêm phiền toái cho ca ca, lại để ca ca thay ta thu thập cục diện rối rắm, lại làm ca ca lo lắng, hiện tại còn liên lụy Ngụy Anh lo lắng thay ta............

Ngụy Anh cho rằng trấn an tốt Lam Trạm, lại nhìn Lam Trạm ăn cơm uống thuốc, chờ sau khi Lam Trạm nghỉ ngơi mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tiệnvong