cuối cùng hoa cũng nở, mình lại về bên nhau
BGM đề cử: Pháo hoa bay lên rồi tắt trong đêm đầy sao - Tống Á Hiên & Lưu Diệu Văn.
"Sóng thủy triều lên rồi mà ánh trăng không về nhà
Lại lưu luyến với pháo hoa lưu lại trên bầu trời đêm."
---
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cuối cùng cũng trở về bên nhau. Giống như một giấc mơ dài đằng đẵng suốt 3 năm, cuối cùng anh và hắn cũng quay về với nhau, nắm tay nhau cùng đi đến đoạn đường tiếp theo.
---
Ngày 31 tháng 12, một ngày cuối năm.
Tống Á Hiên bận rộn cả một ngày mua mua sắm sắm đủ thứ đồ. Mấy ngày nay công việc của anh nhiều đến không đếm xuể, ngày ba bữa đều phải dùng tại công ty vì tăng ca cuối năm. Đến hai ngày cuối năm anh mới có thời gian đi mua sắm chút đồ đón năm mới.
Tống Á Hiên thanh toán xong xuôi, xách theo cả đống túi to túi nhỏ đi bộ ra trước cửa trung tâm thương mại. Trời vẫn còn rất lạnh, mùa đông năm nay rất dài mà cũng rất lạnh, anh đặt túi đồ xuống đất, hai tay xoa xoa vào nhau rồi áp lên má tìm hơi ấm. Lưu Diệu Văn bảo tan làm sẽ ghé qua đón anh, anh canh thời gian rất chuẩn, thanh toán xong cũng vừa kịp giờ tan làm của Lưu Diệu Văn. Đoán được ngày cuối năm kẹt xe kinh khủng nên anh kiên nhẫn chờ đợi bạn trai đến đón. Ừm, chính là bạn trai... hai người cũng đã đồng ý quay lại bên nhau rồi.
Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, Tống Á Hiên vươn tay hứng một đợt tuyết trắng, lạnh buốt nhưng anh lại mân mê nó. Lúc còn nhỏ anh rất ghét mùa đông, cảm thấy mùa đông vừa lạnh, vừa buốt. Mỗi buổi sáng rất khó rời chăn bông để đi học, đường đi học rất trơn, khi tuyết tan thì lại ẩm ướt. Mùa đông trong anh chỉ gói gọn trong những từ: ấm ướt, lạnh lẽo, buốt giá.
Đang suy nghĩ thì anh thấy chiếc Porsche Canyenne tiến lại gần, Lưu Diệu Văn từ trên xe bước xuống, tháo chiếc khăn quàng cổ màu xanh dương quấn lên cổ anh, giở giọng trách móc.
"Trời lạnh thế này, anh đi ra ngoài làm gì? Sao không đứng bên trong đợi em đến?"
Tống Á Hiên bĩu môi, đưa hết đồ cho Lưu Diệu Văn chất lên cốp xe.
"Bên trong đông người lắm, bên ngoài thoáng hơn."
Lưu Diệu Văn hà hơi vào hai bàn tay rồi áp lên má của anh.
"Đều tại em tan làm muộn, để bạn trai chịu lạnh rồi."
Tống Á Hiên cười, từ lúc nào nhóc này lại sến như vậy rồi?
"Vậy nên em tính đền bù sao đây?"
Lưu Diệu Văn hôn cái chóc lên môi anh.
"Của anh đây."
"Anh nghi ngờ, em đang chiếm tiện nghi của anh."
"Em không có mà."
Được bao bọc trong vòng tay ấm áp của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên lại tiếp tục suy nghĩ về chủ đề mùa đông. Sau này lớn lên, anh không còn ghét mùa đông giống như lúc nhỏ nữa. Bởi vì anh có Lưu Diệu Văn rồi, gió tuyết ngoài kia đã có người giúp anh gánh vác rồi, cho nên mùa đông cũng không hẳn là tệ lắm.
---
Tết Âm Lịch đến rồi, nhà nhà treo lồng đèn đỏ tươi rực rỡ, phố xá trở nên vắng vẻ trong cái lạnh của mùa xuân.
Tết này Lưu Diệu Văn dành hai phần ba số thời gian của mình đóng cọc tại nhà Tống Á Hiên. Hắn tự nhiên đến nỗi Tống Á Hiên nghĩ rằng cả hai đã kết hôn rồi. Tống Kiến Thành chỉ ở nhà mỗi mùng một tết, qua mùng hai đã xách đồ về quê nhà. Ban đầu Tống Á Hiên cũng định về cùng nhưng mùng bốn tết năm nay anh đã phải đi làm lại nên đành hẹn dịp khác vậy. Đáng nói là bố mẹ Lưu Diệu Văn vẫn ở nhà nhưng hắn lại lấy cớ để sang nhà anh suốt ngày.
"Anh hoài nghi bố mẹ em có đánh em to đầu không? Ngày nào cũng qua chỗ anh, bộ em không đi chúc tết họ hàng hả?"
"Mẹ em bảo là không kết hôn thì không được quay về gặp họ hàng."
Tống Á Hiên bày ra bộ mặt hết nói nổi. Cái gì vậy chứ? Đầu năm đã đến ăn vạ anh kết hôn hả?
"Ai nói muốn kết hôn với em chứ?"
Lưu Diệu Văn đè anh xuống ghế sô pha, nhét một miếng mứt táo vào miệng anh. Vị ngọt lan tỏa khiến Tống Á Hiên hài lòng.
"Không kết hôn đúng không? Hôm nay em sẽ bắt cóc anh về nhà nuôi luôn."
Nói rồi Lưu Diệu Văn giả vờ làm động tác khóa tay anh lại. Tống Á Hiên nghe vào chỉ thấy buồn cười.
"Anh là luật sư đó nha, đừng có hòng bắt cóc được anh."
Lưu Diệu Văn đưa hai tay xoa xoa đôi má tròn tròn của anh.
"Vậy thì em sẽ làm như này."
Lưu Diệu Văn hôn lên mặt Tống Á Hiên, hôn từ trán, mắt, má cho tới khóe miệng, chiếc cằm nhỏ xinh.
Tống Á Hiên thấy nhột nên vội xin tha.
"Ơ này, thôi, không có hôn nữa nha!"
"Không biết, em sẽ hôn anh cả đời cơ!"
Căn phòng ngập tràn không khí mùa xuân, vừa ấm áp vừa sáng sủa, rót vào lòng người từng tầng cảm xúc lâng lâng đến say mê, đắm chìm. Tiếng cười khanh khách của anh cùng với ánh mắt dịu dàng của hắn quyến luyến không thôi, dây dưa không dứt được.
---
Ba tháng sau, Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng lãnh chứng, hai người kết hôn xong thì đi hưởng tuần trăng mật ở Thụy Điển. Hắn và anh cùng đi qua cánh đồng hoa tulip bát ngát, đi qua khu phố cổ Gamla Stan được ví như bảo tàng sống, đi qua nhà thờ Lund cổ kính rồi kết thúc bằng chuyến đi ngắm cực quang tại Abisko.
Sự cộng hưởng của trời và sông tạo thành hai dải cực quang tuyệt đẹp, Tống Á Hiên xúc động trước hình ảnh có đôi chút không thực này. Anh nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn, khẽ thì thầm bên tai hắn.
"Lưu Diệu Văn, năm sau mình lại đến đây nhé. Xem như là kỉ niệm ngày cưới đi."
"Được chứ, năm nào mình cũng sẽ đến đây. Đi đến lúc nào không đi nổi nữa thì thôi."
Mắt Tống Á Hiên rưng rưng, anh có hơi muốn khóc. Khung cảnh lung linh, nắm tay người bạn đời cùng ngắm cảnh đẹp mà mình ao ước đã lâu làm nước mắt anh chực trào.
"Anh khóc cái gì chứ, yêu em quá hả?"
Lưu Diệu Văn chỉ muốn trêu chọc anh, nào ngờ nghe anh đáp lại.
"Ừ, anh yêu em, yêu Lưu Diệu Văn nhất trên đời!"
Lưu Diệu Văn sững sờ rồi mỉm cười.
"Em cũng yêu anh lắm, yêu Tống Á Hiên nhất nhất nhất trên đời!"
Dưới dải ánh sáng bảy sắc cầu vòng đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, có một tình yêu vô cùng sâu đậm được chứng kiến bởi đất trời. Mà lời yêu nói ra lúc này chính là đời đời kiếp kiếp bên nhau không xa rời.
Tình yêu không chỉ xuất hiện khi hai con người yêu mến nhau mà nó còn xuất hiện trong từng ngóc ngách của cuộc sống muôn hình vạn trạng, hi vọng rằng bạn sẽ tìm được tình yêu của đời mình!
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com