Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chích ngừa?!

"Phải gọi cho Hạo Tường mới được. Mà mình có nói được tiếng người nữa đâu trời, không lẽ sủa tiếng chó??" Cậu nhìn màn hình điện thoại, nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ nhắn tin.

Dùng chân chọc chọc vào màn hình mà mãi vẫn không thấy sáng. Lưu Diệu Văn thắc mắc sao điện thoại cảm ứng lại không hiện nhỉ? Mãi mới biết điện thoại cảm ứng là dành cho người chứ không phải cho động vật=))

Cốc cốc cốc

"Chết cha, có người. Trốn trốn lẹ". Lưu Diệu Văn ngó xung quanh chạy qua chạy lại mà không biết trốn đi đâu. Đến khi nghĩ được thì cửa đã mở khóa, Nghiêm Hạo Tường bước vào tìm cậu.

"Ủa Diệu Văn đâu rồi?". Nghiêm Hạo Tường ngó qua ngó lại thì thấy bộ quần áo trên giường, cậu đi đến cầm lên xem. Tự nhiên rơi ra một chú chó con dễ thương. "Chó con đâu ra vậy? Khách sạn để cả chó vào được sao ta".

"A Hạo Tường, là tôi nè. Lưu Diệu Văn nè, cậu nhận ra không?". Lưu Diệu Văn cố gắng quơ tay chân loạn xạ giải thích với cậu.

"....Chó gì mà sủa nhiều dữ. Nhìn mình đáng sợ lắm sao?". Nghiêm Hạo Tường nhíu mày nhìn bé cún trước mặt rồi mặc kệ quay sang cầm quần áo và điện thoại Lưu Diệu Văn. "Chắc có việc gì tự giải quyết một mình rồi. Haiz vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn. Phải kêu người tới đem chó con ra ngoài mới được".

"Cái gì? Má đáng sợ quá. Chuồn lẹ thôi, tên đầu bò này không nhận ra mình rồi". Lưu Diệu Văn há hốc miệng nhìn Hạo Tường rồi nhìn bảo vệ khách sạn. Nhanh chân len qua chạy ra ngoài, tưởng thoát nạn rồi nhưng không. Có một người đã nhanh tay chụp được cậu giơ lên nhìn.

"Sao khách sạn lại để lạc chó con vào đây ta?".

"A..là Á Hiên sao?". Nghiêm Hạo Tường bất ngờ nhìn anh. "Chuyện của cậu giải quyết xong chưa?".

"Xong rồi, chờ cơ hội thôi. Nhưng mà bé cún này lạc chủ hả?". Anh mỉm cười đáp lại, cúi xuống nhìn cún con đang sợ hãi thì ngạc nhiên hỏi.

"Nó hình như là chó hoang lẻn vào. Trên cổ không thấy vòng". Nghiêm Hạo Tường bước đến nhìn chằm chằm rồi nói với anh.

"Vậy có thể cho tớ mang về được không? Bé này đúng loài tớ thích". Tống Á Hiên chớp chớp mắt tỏ ý xin xỏ. Nghiêm Hạo Tường gượng gạo không biết nên đồng ý hay không thì anh đã nói tiếp.

"Tường ca, cậu nỡ lòng nào để cún con nhỏ bé bị bắt đi sao? Hạ nhi mà biết sẽ không tha cho cậu đâu".

"Rồi rồi, cho cậu đó. Xẻo thịt hay nuôi thì tùy cậu, tớ có việc rồi. Lúc khác nói nha". Nói xong liền chuồn lẹ đi trước khi tai họa đến.

"Đậu xanh, mình như vậy mà dám kêu xẻo thịt mình. Đợi tôi biến lại thì cậu chết với tôi". Lưu Diệu Văn tức giận chửi thầm nhìn bóng dáng Hạo Tường.

"Nào, về nhà thôi bé yêu". Tống Á Hiên xoa xoa đầu cậu, thích thú tung tăng về. "Đỡ tốn tiền mua thú cưng hí hí".

"Tiền mua thú cưng mà cũng tiếc? Nói vậy làm tôi tưởng anh không có điều kiện không bằng".

Ra tới chỗ để xe, anh đặt cậu ở ghế phụ rồi thắt dây an toàn ngang người cậu để không bị văng ra khỏi ghế.

"Bé ngồi ngoan nha. Giờ anh đưa bé đi mua đồ ha". Tống Á Hiên nựng cằm cún con rồi về chỗ của mình.

"Hứ, bổn thiếu gia ta đây đâu có dễ sờ như vậy". Lưu Diệu Văn hất mặt lên ra oai, nhưng những hành động ấy qua mắt anh lại biến thành moe dễ thương. Anh mỉm cười không nói gì, lái xe đến shop đồ dành cho thú cưng.

"A chào ngài, hân hạnh phục vụ. Ngài cần gì ạ?". Ông chủ cửa hàng lần đầu được gặp người nổi tiếng như anh thì cúi đầu chào hỏi.

"Bác không cần như vậy đâu, cứ nói chuyện bình thường là được ạ. Cháu muốn mua đồ ăn với vài vật dụng cá nhân cho bé nhà cháu. Bác có thể giới thiệu mấy món tốt nhất không ạ?". Anh mỉm cười hòa đồng, chỉ vào cún con đang nằm trong vòng tay mình hỏi.

"Có mấy cái này đây, cún con còn nhỏ sẽ hợp hơn". Ông giới thiệu từng món đồ cho anh.

"Dạ, vậy bác lấy hết cho cháu nhé".

"....vâng". Ông không ngờ anh lại mua nhiều như vậy. Đúng là người có tiền nó khác.

"Hừm....còn gì nữa không ta?". Anh chống cằm suy nghĩ nhìn xung quanh. Ông chủ thấy vậy thì hỏi anh.

"Cháu đã cho cún con tiêm thuốc chưa?".

"À cháu quên mất. Cún con này cháu không biết đã tiêm chưa nữa". Anh giơ cún con trước mặt, chớp chớp mắt tò mò.

"Chắc chưa đâu. Tý cháu đưa cún con tiêm chủng đi, tránh mấy cái xui xẻo xảy ra".

"Dạ vâng". Anh cười cười đáp lại, nhận lấy đồ rồi mang ra xe. Đặt cún con vào ghế, anh khởi động xe. "Giờ ta đi tiêm thôi nào".

"Cái gì???"

"Tiêm??"

"Vào đâu cơ??"

"Mông mình á??".

Lưu Diệu Văn tái xanh mặt nhìn anh, hoảng loạn giãy giụa ra khỏi dây an toàn. Tống Á Hiên giật mình đỡ lấy cậu, chậm chút nữa là rơi ra khỏi ghế rồi. Anh xoa lưng cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Sao vậy? Em sợ kim tiêm sao?".

Lưu Diệu Văn biết mình không nói được tiếng người, đành gật đầu lia lịa. Anh nhìn bộ dạng hoang mang của cậu thì phì cười, lần đầu thấy một chú cún vừa dễ thương vừa thông minh như vậy. Hiểu được mình nói luôn sao? Vậy mai mốt anh phải cẩn thận chăm bé con mới được.

"Ngoan nào, không đau đâu. Anh ở bên em mà, không tiêm sẽ bị bệnh đó".

"....." Cậu ngơ ra nhìn anh, Tống Á Hiên khi cười thật đẹp a.

Khoan!

Kim tiêm sắp chích tới mông rồi mà còn mê trai làm cái gì?!!

"Đừng có tiêm mà. Xin anh đó trời mẹ ơi". Lưu Diệu Văn vỗ vỗ vào ngực anh cào cào, ánh mắt cầu xin tha thiết.

"Áu áu áu". Đó là tiếng Tống Á Hiên nghe được. Anh không hiểu bé con muốn gì, nhưng ánh mắt đó chắc là đang cầu xin anh. Thương thì thương nhưng vì an toàn nên vẫn phải đi thôi.

Tống Á Hiên để im cún con trong lòng, lái xe đi đến chỗ bệnh viện thú cưng. Lưu Diệu Văn bị giật mình vì xe di chuyển bất chợt, hoảng sợ ôm vào anh.

Thơm quá.... Áo Tống Á Hiên thơm ghê...

Lưu Diệu Văn ngửi ngửi áo anh, áo sơ mi mỏng nên khi ôm anh cậu cảm nhận được rõ làn da ấm cùng cơ bụng săn chắc qua lớp áo. Trong đầu đột ngột hiện lên suy nghĩ....muốn sờ thử. Nghĩ là làm liền, cậu dùng tay mò mẫm tìm chỗ hở giữa các cúc cho chân vào.

"Wao, mịn quá." Mắt Lưu Diệu Văn sáng lên, thích thú xoa xoa cơ bụng anh.

"A...em làm gì vậy? Đừng nghịch, để yên anh lái xe". Tống Á Hiên giật mình gỡ tay cậu ra, để cậu ngồi trên đùi mình. Vừa lái xe vừa nhắc nhở cậu.

"Ờ ha, mình vừa làm cái quần gì vậy?". Lưu Diệu Văn ngơ ra, nghĩ lại những gì mình vừa làm thì ngại ngùng quá hóa giận. Cậu vỗ vỗ vào mặt vài cái cho tỉnh. Tống Á Hiên vừa dừng xe định ôm cậu ra thì thấy cún nhỏ đang tự đánh mình, anh hoảng hốt giữ hai chân trước của cậu lại.

"Ay sao lại tự đánh mình thế? Em khó chịu ở đâu sao?".

Lưu Diệu Văn nhìn anh lo lắng cho mình, trong lòng tự nhiên thấy vui vui. Cậu đặt chân lên tay anh tỏ ý không sao. Tống Á Hiên mỉm cười, ôm cậu vào trong bệnh viện. Chó nhỏ thật dễ thương, chỉ muốn nuôi mỗi mình bé này thôi.

"Chào anh, thú cưng của anh bị gì vậy ạ?". Cô y tá cúi đầu lễ phép chào hỏi.

"Tôi muốn chích ngừa cho cún con nhà tôi". Tống Á Hiên cũng cúi đầu lễ phép đáp lại.

"Dạ, mời anh đi theo em ạ". Cô vừa dẫn đường vừa nói với anh. "Thú cưng của anh được bao nhiêu tháng tuổi rồi ạ?".

"Chắc 1,6 tuổi. Tôi nhận nuôi ở ngoài nên cũng không chắc". Anh nhìn cún con đang run vì sợ trong tay mình, vuốt bộ lông mềm mại an ủi cậu.

Đến nơi, nhìn xung quanh toàn là chó mèo. Bên sau tấm màn có mấy tiếng hú hét của những thú cưng bị chích ngừa. Nghe qua cũng biết đau. Cậu lo lắng nhìn anh, thấy anh đang cười dịu dàng nhìn cậu.

"Đừng lo, anh sẽ ôm em cho đến khi chích xong."

Ánh mắt này cậu chưa từng thấy ở Tống Á Hiên, có thể nhận ra được anh rất yêu động vật. Vậy mà cậu còn nghĩ anh rất đáng ghét, xem ra nên coi lại một chút. Đến lượt cậu, anh ôm cún con vào trong. Nhìn ông bác sĩ già đang cầm cây kim tiêm dài, cậu nuốt nước bọt. Chích cái này vào mông có xưng mông không vậy?

"Cháu để thú cưng lên bàn đi, tránh trường hợp nó giãy giụa thì còn cột chân vào được". Bác sĩ nói với anh.

"Cái gì mà cột chân tôi? Ông có máu SM hả lão già biến thái". Cậu mở to mắt nhìn ông, quay vào ôm chặt lấy anh cầu cứu. "Tống Á Hiên, cứu tôi với. Lão già biến thái này muốn trói tôi huhu".

"Cháu ôm cún con được không ạ? Chắc chắn sẽ không giãy giụa đâu". Anh nhìn cún con đang gào thét trong lòng mình thì thấy sót xa, đành nói với bác sĩ nhân nhượng một chút.

"Thôi được. Nó mà phản kháng là bác chích trúng cháu đó".

"A...? Trúng cháu?". Anh đơ ra nhìn bác sĩ, cúi xuống nhìn cún con một hồi. "Thôi em cố chịu nha, anh không muốn bị chích đâu".

"Ớ? Đồ nuốt lời Tống Á Hiên". Lưu Diệu Văn đập đập vào người anh, chưa đánh xong đã bị bác sĩ tách ra. Ông ấn cậu nằm xuống giường, kêu các cô y tá giữ chân lại. Lưu Diệu Văn hoang mang vùng vẫy gào lên gọi Tống Á Hiên.

"Để cháu, không cần y tá đâu ạ". Anh gỡ tay mấy cô ra, xoa xoa trấn an chó nhỏ. "Ngoan ngoan anh thương, có anh đây rồi".

Lưu Diệu Văn nhìn anh lo lắng an ủi mình như vậy đành cắn răng chịu đựng. Bỗng Tống Á Hiên đột ngột ngồi xổm xuống, đối mặt với cậu. Anh mỉm cười nói.

"Nhìn anh nè, đừng nghĩ đến kim tiêm kia".

Lưu Diệu Văn ngơ ra nhìn Tống Á Hiên. Đến khi anh đứng dậy thì mới nhận ra đã tiêm xong lâu rồi, chẳng đau một chút nào cả. Nhưng mà nụ cười của anh rất đẹp, khi cười như biến thành một thiên thần nhỏ vậy. Làm cậu nhìn mà quên luôn cái đau ở mông.

"Xong rồi. Anh đã nói rồi mà, đâu có đau phải không?". Anh ôm cậu trên tay, vừa đi vừa vui vẻ nói. Thuận miệng khen một câu."Hôm nay bé yêu của anh đã làm rất tốt".

"Bé yêu....của anh.....?". Cậu nghe anh nói thì ngạc nhiên ngước lên nhìn. Lần đầu có người gọi cậu như vậy mà người đó lại là Tống Á Hiên nữa chứ. Cảm thấy là lạ sao sao ý.

Cứ nghĩ sẽ kết thúc nhưng nào ngờ còn một đống việc ở nhà. Lưu Diệu Văn tối mặt nhìn Tống Á Hiên ngồi trước mặt cậu, tay chỉ vào cái chỗ đi vệ sinh cho thú cưng.

"Chỗ này là chỗ đi vệ sinh nghe chưa?".

Lưu Diệu Văn bất lực gật đầu. Cậu bị biến thành chó chứ có ngu như chó đâu mà nhắc hoài vậy.

"Biết rồi thì vào đi thử cho anh xem".

"...."

Đệch mợ!!!

Muốn tôi khỏa thân đi đại tiện trước mặt anh à?? Đồ ngốc Tống Á Hiên! Tôi là người.

Nhưng mà....hiện tại thì không phải người....

Chap này hơi dài, ráng đọc đi nhen mấy bạn:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com