Chương 20: Đánh dấu chủ quyền
"Đến công ty rồi đó." Lưu Diệu Văn cười cười quay sang nói với anh.
"Được rồi, baibai". Anh cười mỉm vẫy tay, mở cửa xe bước ra ngoài. Lưu Diệu Văn hậm hực không cam tâm nhìn anh đi, liền kéo tay anh lại.
"Á...em làm cái gì vậy?".
"Anh coi em là tài xế hả? Muốn ngồi thì ngồi, muốn đi thì đi sao?".
"Hả...? Vậy em kêu anh đi đi rồi anh đi".
"Anh....hứ, em giận òi". Lưu Diệu Văn cạn ngôn, tức tốc chống tay quay mặt đi.
"Ơ kìa, sao lại giận? Quay mặt ra đây coi". Tống Á Hiên nhịn cười, bóp má cậu hướng về phía mình.
"Người ta yêu đương thì ngọt ngào mọi lúc. Còn anh thì cứ thờ ơ hờ hững, anh chẳng yêu em gì cả".
(Xinloi chứ tự nhiên khúc này cảm thấy Văn ở dưới:)) )
"Không phải mà. Đang ở công ty đó, sao có thể thân mật với em". Anh đưa tay lên nựng nựng má cậu dỗ dành.
"Vậy không cần ở công ty với nơi đông người đúng không? Em thấy cách đó không xa có khách sạn á. Hay là.....".
"Lưu Diệu Văn, em im ngay cho anh. Đúng là không biết ngại”. Anh ngại ngùng che mặt. Lưu Diệu Văn cười hì hì, lặng lẽ nhấn nút nâng kính xe lên. Cậu vươn người qua chỗ anh, tiến sát gần đến bên cạnh nói nhỏ.
“Em đóng cửa sổ rồi, đừng ngại”. Rồi nhẹ nhàng gỡ hai tay anh ra, áp lên má mình. “Đến trưa mới được gặp anh lận, nhớ chết mất thôi. Hôn em một chút, được không?”.
Tình thế gì đây? Lưu Diệu Văn ôn nhu như này anh chưa từng thấy, phải chăng yêu vào khiến con người dịu dàng hơn sao? Tống Á Hiên muốn độn thổ luôn rồi, nhưng mà gần như này….anh bị vẻ đẹp của cậu cuốn hút. Cuối cùng vẫn là không nhịn được, tiến đến nhẹ nhàng dán lên môi cậu một nụ hôn.
Lưu Diệu Văn hài lòng, vòng tay qua eo kéo anh lại gần mình. Tống Á Hiên cũng kết hợp đưa hai tay ôm cổ cậu, làm cậu lợi thế liền cúi xuống hôn sâu hơn. Trong xe cứ thế vang lên tiếng ái muội của màn cháo lưỡi từ hai người. Lưu Diệu Văn công nhận, mỗi khi hôn anh chỉ muốn kéo dài, hôn mãi mà thôi. Cậu thích vị ngọt như sữa trong khoang miệng anh, thích môi nhỏ chúm chím hồng hồng. Nói tóm lại là bị nghiện anh mất rồi.
“Đ…được rồi. Dừng lại đi”.
“Anh bé…hôn một chút nữa thôi”. Cậu xoa xoa má anh, nhìn môi nhỏ xinh cứ chu chu lại không kiềm được mà cúi xuống cắn nhẹ.
“Em…định nuốt anh vô bụng luôn hay gì, cún con?”. Anh cốc đầu cậu mắng yêu.
“Anh, nhắm mắt lại đi”. Lưu Diệu Văn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Sao? Không hôn nữa đâu”. Tống Á Hiên đề phòng cảnh giác nhìn cậu.
“Được được, không hôn. Em hứa”. Cậu cười cười nói với anh, thấy anh nhắm mắt lại thì cầm hai tay anh vòng ôm cổ mình lại. Cậu cúi xuống nhanh tay gỡ hai cúc áo của anh ra, tìm vết cắn hôm trước. Nhận ra vết đo đỏ ở bên phải vẫn chưa tan mất, khóe miệng khẽ cong tạo nên nụ cười ẩn ý. Cậu cúi xuống cắn nhẹ vào cổ anh gần chỗ xương quai xanh ở bên trái, Tống Á Hiên giật mình khẽ kêu lên, rút tay lại, tính mở mắt thì cậu nhanh tay hơn, che mắt anh lại, tay kia ghì chặt cổ tay anh đưa lên đỉnh đầu.
“Em làm cái gì vậy..? Người khác mà thấy vết…không được đâu”.
“Em đánh dấu chủ quyền, ai thấy thì càng tốt. Không sao, em bảo kê anh”. Lưu Diệu Văn trả lời xong liền cúi xuống tiếp tục việc đang làm, sợ cắn nữa thì anh đau nên hôn sâu vào vết dâu tây ấy, để lưu lại vết hôn lâu hơn. Xong xuôi, cậu đắc ý ngắm nhìn thành phẩm của mình một lúc rồi mới thả anh ra.
“Sao mà…cao vậy? Lưu Diệu Văn, em đúng là đáng ghét. Nghỉ chơi đi”. Tống Á Hiên lấy điện thoại ra mở camera lên soi, nhìn thấy một vết dâu tây đậm ngay trên cổ. Anh hậm hực phồng má đánh cậu rồi nhanh mở cửa chạy vào công ty.
“Hehe, yên tâm không sợ mất người nữa rồi”. Nói xong thì vui vẻ lái xe về công ty của cậu.
Tống Á Hiên vừa mở cửa đã bắt gặp Tống Nhi đang ngồi chơi game, cô thấy anh liền bỏ điện thoại xuống, chạy đến lấy đà nhảy lên ôm anh. Anh ôm cô đi đến bàn làm việc để cô ngồi xuống ghế, giở giọng chêu chọc.
“Dạo này anh thấy em hơi nặng nha. Nói xem, có phải em tăng cân rồi không?”.
“Anh đừng có kiểu mới gặp đã gợi đòn, tin em tẩn anh lên bờ xuống ruộng không?”. Tống Nhi ôm cổ anh, dùng trán mình đập nhẹ lên trán anh cảnh cáo.
“Thôi tha tôi, sao nay tự nhiên xuất hiện bất thình lình vậy?”.
“Tại vì lâu rồi em chưa xuất hiện. Nghĩ sao một mỹ nhân xinh đẹp như em mà lại chỉ được xuất hiện duy nhất mỗi cảnh đầu, thật không công bằng”. Tống Nhi hậm hực càu nhàu, nhớ ra chuyện nói thì quay sang hỏi anh.
“À cái vụ của Trịnh Khoa được xử rồi. Anh không sợ hắn đến tìm anh trả thù à? Với lại nghe nói anh nuôi cún con, sao không đem theo? Em muốn xem bé con đáng yêu như nào”.
“Hỏi từ từ thôi. Vụ Trịnh Khoa thì anh vẫn đang đề phòng, lần trước suýt bị hắn cưỡng bức. Còn cún con thì đã lớn thành người của anh rồi”.
“Hả?? Câu sau anh nói gì cơ, em nghe không rõ”. Tống Nhi ngạc nhiên đứng bật dậy, ghé mặt lại gần anh hỏi.
“Thì kệ em, nghe không kĩ thì chịu đi”.
“Nói lại coi. Sao vô lí thế, cún nào mà hóa thành người hay vậy? Anh chỉ em mua một bé với, em cũng đang cần một người yêu thương em”. Cô mè nheo lắc lắc tay anh.
Anh cười trừ, đành kể lại chuyện cho Tống Nhi nghe. Cô nghe xong liền ồ lên trầm trồ. “Anh của em giỏi nha, khiến người ta từ thẳng thành cong luôn. Quá cao tay, tại hạ xin bái phục”.
“Em làm lố quá à, anh có biết gì đâu. Với lại không còn gì thì về nhà đi, tý anh có hẹn đi ăn với em ấy rồi”.
“Cho em đi với”. Tống Nhi nghe vậy liền sáng mắt lên, hảo hứng nhìn anh.
“Không”.
“….Anh Hiên”.
“Không”.
“Đi mà, Hiên Hiên”.
“Không là không. Em đi để tia trai đẹp ké chứ gì? Hoặc nhờ em ấy mai mối cho em một người đẹp trai luôn sao?”.
“Ủa anh? Sao anh hiểu em quá vậy? Yêu anh nhất, cho em đi nha”. Cô cười cười ôm anh, năn nỉ đủ kiểu nhưng anh vẫn thản nhiên từ chối.
“Em dữ như vậy. Anh thấy tội cho những người lọt trúng mắt xanh của em lắm”.
“Xí, anh vô tâm quá. Nỡ lòng nào để một cô gái xinh đẹp mà ế sấp mặt như vậy chớ”. Cô bĩu môi oán trách anh, nhìn lên đồng hồ đã thấy thời gian trôi qua mấy tiếng rồi nên đành tiếc nuối đi về. “Lần sau em đến tiếp á nha, nhớ tìm chồng sẵn cho em đi”.
“Con bé này thiệt là….bó tay”. Tống Á Hiên chỉ biết bất lực ngồi vẫy tay tạm biệt.
Tống Nhi đi chưa được bao lâu thì Lưu Diệu Văn đến, anh thấy cậu liền đứng dậy định chạy ra ôm. Cơ mà sói nhỏ vẫn nhanh hơn, vài bước đã bổ nhào về phía anh. Cậu dụi dụi vào cổ anh.
“Hiên Hiên, nhớ anh lắm luôn”.
“Anh cũng vậy. Đợi một chút, anh dọn đồ rồi đi”. Tống Á Hiên cười mỉm, gỡ tay cậu ra rồi đi đến bàn làm việc thu dọn đồ gọn gàng. Lưu Diệu Văn vui vẻ theo sau anh, cơ mà mấy tiếng không gặp. Vẫn không nhịn được mà đến gần ôm anh.
“A..hết hồn, tự nhiên ôm không nói trước”. Anh quay ra sau, gõ nhẹ lên chop mũi cậu.
“Muốn ôm mà cũng cần phải báo sao? Vậy giờ em muốn hôn, báo anh trước rồi đó”. Cậu xoay người anh lại, ép anh đến gần bàn, chống hai tay lên bàn rồi cúi xuống chạm môi anh.
“Ây không….”. Tống Á Hiên vừa nghiêng đầu qua né cậu, chưa kịp nhắc nhở thì đã có giọng nói trong trẻo vang lên.
“Hiên nhi, em quay lại lấy….túi xách”. Tống Nhi đẩy cửa vào, chưa nói xong đã bị cảnh trước mắt làm đứng hình.
“…..”
“Anh là ai mà dám động đến Hiên Hiên của tôi?!! Biết anh ấy có người yêu rồi không?”.=))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com