Chương 21: Bảo vệ Hiên nhi
“Anh bỏ Hiên nhi của tui ra coi.” Tống Nhi chạy đến kéo anh về bên mình, ôm chặt anh không buông.
“Cô là gì mà dám động đến người của tôi?”. Lưu Diệu Văn cũng tức giận nắm cánh tay anh kéo về bên cậu.
“Tất nhiên là….”. Tống Nhi định nói ra, nhưng cô sợ người trước mặt muốn cướp anh trai của mình nên ngẫm nghĩ một lúc. Anh có người yêu rồi mà, phải bảo vệ anh trong lúc chờ người ấy đến mới được. Nghĩ đến đó cô liền vòng tay qua cổ Tống Á Hiên, sát lại gần nở nụ cười kiêu hãnh. “Tất nhiên là người yêu của anh ấy”.
“Cô…đồ tiểu tam, anh tránh ra để em xử con nhỏ này mới được”. Lưu Diệu Văn nghe xong liền phát cáu, định kéo tay anh sang một bên thì bị anh ngăn lại.
“Đừng, em ấy không…..”.
“Anh yêu a~ Bế em đi”. Tống Nhi nhanh chóng chặn họng anh, nũng nịu ôm cổ anh đòi bế. Cô đã hứa với bản thân quyết bảo vệ anh, không để cho tên nào ngoài người yêu anh bén mảng đến.
“Tiểu Nhi, đừng có nghịch”. Tống Á Hiên áp tay lên trán cô đẩy nhẹ ra nhắc nhở. Bắt gặp ánh mắt cô lườm mình, ra hiệu phải phối hợp. Anh đơ ra một lúc thì mới hiểu chuyện, cười thầm đồng ý phối hợp lại. Người yêu và em gái trẻ con quá thì biết làm sao bây giờ? Anh bế cô lên, cô cũng ôm cổ anh dụi dụi đầu vào.
“Ơ…anh, sao anh…” Lưu Diệu Văn ngơ ra khó hiểu nhìn anh bế Tống Nhi, trong lòng như hụt mất một nhịp. Chẳng lẽ anh không yêu cậu? Không lẽ bẻ cong cậu xong, anh trở lại thẳng?
“Đó thấy chưa? Lêu lêu cái đồ trà xanh, nhìn kĩ nè”. Cô lè lưỡi chu môi chêu chọc cậu, xong quay sang thơm kín mặt anh rồi đắc ý khiêu khích cậu. “Anh chưa thấy Hiên Hiên cho cô gái nào hôn đúng không? Tôi được rồi đó, chứng tỏ anh ấy rất rất yêu tôi hehe, đúng không anh Hiên?”.
“Ừm ừm”. Tống Á Hiên nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Hiên Hiên, anh nỡ lòng nào đối xử với em như vậy? Đều tại cô,….”. Cậu chớp mắt vô tội nhìn anh rồi quay qua lườm Tống Nhi, định đi đến thì Tống Á Hiên ngăn lại. Anh bỏ Tống Nhi xuống, thản nhiên nhìn cậu.
“Em có ngốc không vậy Diệu Văn?”.
“Anh hết thương em nên nói em ngốc chứ gì?”.
“Em không nhận ra con bé giống anh à?”.
“Ui trời Hiên nhi, tự nhiên anh nói chi vậy? Em đang giúp anh tránh khỏi tiểu tam mà.” Tống Nhi không hài lòng nhìn anh, xong quay ra hất mặt về hướng cậu. “Xí, anh đúng là đồ mặt dày. Hiên nhi của tôi có người yêu rồi mà bám riết”.
“Ủa…con nhỏ này là em gái anh hả?”. Lưu Diệu Văn quan sát kĩ, quả nhiên giống y chang anh. Chỉ khác mỗi cái tóc dài hơn, tại vì nét đẹp Tống Á Hiên nhẹ nhàng, đẹp phi giới tính, hai anh em giống nhau như này mà cậu lại không nhận ra. Đúng là quê chết đi được.
“Hiên nhi, anh ta gọi em là con nhỏ kìa. Anh xử chết anh ta đi”.
“Tống Nhi, đừng quậy nữa. Em ấy là người yêu anh thật mà”. Tống Á Hiên cười cười, búng trán cô nhắc nhở.
“Ủa….người yêu?”. Tống Nhi ôm trán quay lại nhìn Lưu Diệu Văn một lúc rồi ngây thơ đưa ra kết luận.
“Xin lỗi anh dâu. Hồi nãy em không biết nên mới tưởng anh là trà xanh”.
“Anh dâu?”. Lưu Diệu Văn nghe xong liền há hốc miệng nhìn cô.
“Đúng rồi, nhìn anh đẹp trai nam tính nhưng mà rất yếu đuối. Em hiểu mà, nhan sắc lâu lâu hơi ngược với tính cách”. Tống Nhi cười tươi, phán như thần. Còn quay sang huých vai anh. “Anh nhớ nhẹ nhàng với anh ý thôi nha. Nhìn mặt anh baby mà ác lắm….”.
“…..”
“Tôi ở trên”. Lưu Diệu Văn bất lực nói với cô.
“Ủa đâu ra vậy? Anh ở trên mà”. Tống Á Hiên ngạc nhiên chớp mắt hỏi cậu.
“Anh ở trên hồi nào? Bằng chứng đâu ra?”.
“Dựa vào anh lớn tuổi hơn em nè, không làm nũng nè, không đòi hôn nhiều nè….bla bla…nói chung là nhiều lắm”. Tống Á Hiên vừa nói vừa giơ ngón tay lên đếm.
“Trên dưới cũng phải dựa vào tuổi hả anh? Em làm nũng với người em yêu là ở dưới ?”.
“Ừa đúng rồi”. Tống Nhi và Tống Á Hiên đều đồng thanh gật đầu đáp lại.
“….Thôi thì tạm thời vậy đi. Chừng nào lấy nhau về rồi sẽ biết ha”. Lưu Diệu Văn thở dài, nhìn cậu như mà con bé kia nỡ lòng nào nói là ở dưới? Đau lòng quá mà.
Sau khi tạm biệt Tống Nhi, hai người đi ăn trưa rồi lại về công ty làm việc. Chiều chạng vạng, nhiều nơi đã lên đèn, dòng người đông đúc hò hẹn nhau đi chơi. Tống Á Hiên mệt mỏi dựa lưng ra, cuối cùng cũng xong việc rồi. Chợt thấy chuông điện thoại reo lên, trên màn hình hiện hai chứ “Sói con”, anh liền hí hửng bắt máy.
“Alo, xong chưa đó?”.
“Em xong rồi. Anh có mệt không? Xuống nhanh nhé, em chờ”. Giọng nam nhân ở đầu dây bên kia ôn nhu đáp lại. Tống Á Hiên nghe được chỉ cười nhẹ, cảm thấy thật ấm lòng. Anh đáp qua loa vài câu rồi nhanh thu dọn đồ đi xuống chỗ cậu.
Lưu Diệu Văn đang dựa vào xe đứng chờ anh, xung quanh khá đông người, hình như có nhà báo và cả phóng viên? Nhưng dù là ai thì cũng kệ, anh chia tay với Trịnh Khoa rồi mà, lo gì sợ bị nói này nói nọ. Mà nếu có nói, cậu cũng sẽ thay anh dẹp hết. Tống Á Hiên chạy đến ôm chầm lấy cậu, Lưu Diệu Văn cũng ôm đáp lại, thuận cúi xuống hôn nhẹ lên tóc anh.
“Anh vất vả rồi.”
“Không có a. Gặp em là mệt mỏi bay đi hết”. Tống Á Hiên cười tươi đáp lại, cậu nhéo má anh một cái rồi mở cửa xe cho anh vào, xong xuôi liền nhanh chóng lên xe lái về nhà. Mọi người đứng xung quanh chứng kiến được chỉ muốn rụng rời chân tay vì sự ngọt ngào dễ thương của cặp đôi này.
Vào nhà, cậu liền ôm chặt lấy anh không buông, Tống Á Hiên cũng không phản kháng, để cậu ôm vậy rồi đi nấu ăn tối. Đang bám npy mà tự nhiên có người gọi, cậu đành không cam tâm rời khỏi người anh mà đi lấy điện thoại.
“Nói đi”.
“Thằng nhóc này, ba mẹ mà cũng lạnh lùng luôn sao?”. Giọng người phụ nữ trung tuổi bên đầu dây kia đáp lại.
“Vậy mẹ gọi con có chuyện gì?”.
“Ba mẹ đi công tác về rồi, con về thăm nhà chút được không? Gác công việc lại lần sau làm cũng được”.
“Về nhà…”. Lưu Diệu Văn sững sờ, quay qua nhìn Tống Á Hiên một lúc. Anh cảm nhận được ánh nhìn của cậu liền quay lại nghiêng đầu ngây thơ nhìn cậu.
“Được. Không còn gì nữa thì con tắt đây”.
“À..ừm được được”. Bà Lưu vừa nói xong thì cậu đã ngắt máy, sao mà nó lại phũ phàng đến vậy cơ chứ.
Suốt bữa ăn, cậu cứ như người mất hồn, Tống Á Hiên hỏi gì thì đáp nấy. Không hỏi thì cũng im ru, anh thấy lạ nhưng cũng đợi sau khi xong việc hết đi ngủ mới hỏi cậu. Trong lúc rửa bát, đột nhiên cảm nhận hơi ấm của người đằng sau. Lưu Diệu Văn đặt cằm lên vai anh, ỉu xìu nói.
“Anh…tý em phải về nhà. Ba mẹ em đi công tác về rồi”.
“Vậy thì phải vui lên chứ. Sao lại ủ rũ thế?”.
“Xa anh, em không nỡ. Với lại, lo anh ở một mình lắm”.
“Anh tự biết lo cho mình mà. Em cứ về đi”. Tống Á Hiên cười cười, nghiêng đầu chạm trán cậu.
“Anh về chung với em đi, tiện ra mắt luôn”.
“Không được, ba mẹ em muốn em về thăm họ. Gia đình sum vầy vẫn tốt hơn chứ. Cứ về đi, anh không sao”.
“…Vậy em về một xíu. Tầm một tiếng thôi, em sẽ nhanh quay lại với anh”.
“Được được, anh sẽ chờ”. Tống Á Hiên cười cười đáp lại, cậu nghe xong liền ôm hôn anh thật lâu để bù cho thời gian tý nữa sẽ không ở cạnh anh. Sau khi chuẩn bị xong hết thì nhắc nhở anh đủ thứ rồi mới yên tâm đi.
Tống Á Hiên ở trong phòng khách xem phim, Lưu Diệu Văn đi thật yên ắng. Nhưng mà cậu hứa là một tiếng sẽ về, nên thôi cứ cố gắng chờ vậy, thời gian sao mà trôi lâu quá….Đã một tiếng rồi mà vẫn chưa nghe tin gì từ cậu. Cũng phải thôi, gia đình tụ họp có biết bao nhiêu chuyện để nói, về muộn chút cũng chẳng sao. Chỉ là cảm thấy không quen khi không có cậu…
Ở ngoài cửa có tiếng gõ, anh nghe vậy liền hí hửng chạy ra mở. Nhưng người trước mắt không phải Lưu Diệu Văn…lại là Trịnh Khoa?
“Lần này em đừng hòng trốn thoát”. Hắn cười, kéo tay anh lại rồi rút ra một cây kim tiêm cắm thẳng vào mạch ở tay anh. Tống Á Hiên phản ứng không kịp, chỉ biết khi kim cắm vào là tầm mắt liền tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com