Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Nơi bí mật

Cùng lúc đó, Minh Vương đến nhà anh, tý nữa cậu ta lên máy bay rồi. Lần này sẽ không quay trở lại nữa mà sang đó ở luôn. Chỉ muốn trước khi đi được gặp anh lần cuối, qua nhà anh thì thấy cửa mở toang hoang. Vào trong nhìn xung quanh thì không thấy một bóng người, linh cảm không lành. Bèn lấy điện thoại ra dò định vị của Tống Á Hiên, quả nhiên đang ở một nơi vừa xa vừa lạ. Cũng nhờ thói quen mở định vị và luôn đem theo điện thoại bên mình nên mới có thể tra ra. Minh Vương nhanh chóng lên xe, lái đến chỗ anh.

Chỗ Tống Á Hiên, anh tỉnh dậy nhìn xung quanh, đây là căn nhà cũ của Trịnh Khoa. Nhà này ở ngoại ô, rất xa với thành phố. Sở dĩ biết vì mấy lần đi qua, hắn có kể cho anh.

"Tỉnh rồi à?". Trịnh Khoa từ từ mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một ly nước.

"Anh định làm gì?". Tống Á Hiên lùi lại, chợt nhận ra tay chân mình đều bị trói. Anh tức giận nhìn Trịnh Khoa. "Định giết tôi bịt miệng?".

"Không có, anh sẽ không ác độc với em. Mau uống thuốc đi".  Hắn ngồi xuống bên giường, đưa ly nước lại gần miệng anh.

"Thuốc gì? Tiêm thuốc mê liều nặng vào người tôi bộ chưa đủ sao?".

"Anh biết sức khỏe em không tốt, nên cũng chuẩn bị thuốc bổ cho em". Trịnh Khoa thở dài, kiên nhẫn đưa ly thuốc kề miệng anh. Thấy anh ngắc ngứ mãi không chịu uống, hắn đành lên tiếng đe dọa. "Em muốn anh mớm cho?".

"Không". Anh nghe vậy liền lắc đầu, hé môi uống thử một ngụm. Vị này đúng là thuốc mà anh từng uống, xem ra không có ý xấu. Nghĩ xong thì lấy hơi uống hết.

Hắn nhìn anh uống hết rồi đem ly bỏ lên bàn. Quay qua nói chuyện với anh. "Em....có thể giúp anh một chuyện được không?".

"Không".

"Em có thể cứu công ty anh được không...anh...".

"Không. Tự làm tự chịu".

"Hiên nhi, em thật bướng. Uổng công anh dịu dàng với em". Trịnh Khoa rốt cuộc cũng không nhịn được, lộ ra tính cách thật. Thì ra nãy giờ là giả tốt để dụ anh thay lòng đổi dạ, kế hoạch thất bại liền lật mặt như bánh tráng.

Tống Á Hiên hoảng sợ lùi vào góc giường. "Anh..anh đừng có mà làm bậy".

"Là do em ép anh". Trịnh Khoa cười khẩy, kéo chân anh đến rồi giật lấy áo anh xé ra. “Báo chí đang ầm ầm chuyện em và Lưu Diệu Văn quen nhau”.

"Aaaaa, cút ra chỗ khác". Anh cố gắng vùng vẫy đạp vào người hắn.

“Trước đó anh hỏi là Minh Vương thì em cứ chối lên chối xuống. Ra là không phải thật, Lưu Diệu Văn vừa đẹp vừa giỏi hơn Minh Vương gấp ngàn lần cơ mà”. Hắn bóp chặt cằm anh, nhìn thẳng mặt anh mà nói.

“Tất nhiên là cũng hơn cả anh nhiều.”

“Vẫn còn mạnh miệng? Để xem sau chuyện này, cậu ta còn dám yêu em nữa không?”.

………….

“Chết tiệt…mưu mô như vậy chỉ có thể là Trịnh Khoa. Dám đánh lừa mình”. Minh Vương tức giận cầm điện thoại anh lên rồi bỏ vào túi. Thì ra hắn biết điện thoại Tống Á Hiên có định vị nên đã tìm nơi khác vứt để đánh lạc hướng những người muốn cứu anh.

“Hiên nhi, đừng làm tớ sợ….Xin cậu đừng xảy ra chuyện gì”.

Lưu Diệu Văn giờ mới về đến nhà, bước vào cửa cũng bị hoang mang y như Minh Vương. Cậu liền gấp gáp vào xe tìm một vật nhỏ. Khi quen anh, cậu có tặng cho anh một dây chuyền có đính một chú cá heo nhỏ dễ thương, dặn anh luôn phải đeo bên mình. Trong đó có gắn định vị và ghi âm để sau này ngộ nhỡ gặp chuyện gì thì còn biết. Tự nhiên hôm nay lại có cả gia đình bạn ba mẹ cậu đến thăm, còn giới thiệu con gái họ cho cậu nữa chứ. Nếu hôm nay mà đưa anh về là cho họ quê bõ mặt rồi.

“Aaa….đừng mà….”.

“Cho Lưu Diệu Văn biết em không còn trong sạch. Để xem cậu ta còn cần đến em nữa không?”.

“….hức…buông tha cho tôi đi mà”.

Khóc? Tống Á Hiên khóc rồi….? Lưu Diệu Văn sững sờ khi nghe tiếng nức nở của anh, cậu xác nhận định vị rồi cố gắng tăng tốc chạy đến đó thật nhanh. Lần trước thấy anh khóc, trong suy nghĩ cậu đã có ý định giết hắn rồi. Lần này không thể tha thứ được, âm thanh bên kia đột nhiên tắt hẳn. Chắc là hắn đã quăng dây chuyền đi rồi, nhưng may là lưu vị trí trên bản đồ nên vẫn tìm được nơi ở.

Minh Vương không hiểu sao tìm đến trước, cậu ta cứ đi theo linh cảm, ai ngờ trên đường thấy một căn nhà cũ còn ánh đèn. Đậu xe gần đó rồi bước vào trong dò xét, nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ căn phòng gần đó. Cậu vội vàng chạy đến đẩy cửa vào, chỉ thấy mỗi Tống Á Hiên ngồi bó gối thu lu trong góc giường. Thấy tiếng cửa anh liền ngước lên nhìn, gương mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt. Minh Vương nhanh chân đi đến cởi áo khoác cho anh. Nhẹ nhàng lau nước mắt dỗ dành.

“Hiên nhi, đừng sợ…có tớ đây rồi”.

“Tiểu Vương….suýt chút nữa tớ..hức…”.

“Đừng khóc nữa, hắn đã làm gì cậu rồi? Cậu có ổn không?”.

“….”

“Cậu…không sao chứ?”. Minh Vương thấy anh im lặng thì lo lắng hỏi, nhìn trên người anh đầy vết hôn như vậy làm cậu ta càng hoảng loạn hơn.

“Không sao, cậu đưa tớ ra xe đi”. Tống Á Hiên thất thần nói, biểu cảm cứng đờ không còn nét hồn nhiên như mọi ngày nữa. Minh Vương không biết nói gì, đành nghe lời đưa anh ra xe, định chở anh về nhà thì anh lại nói. “Đưa tớ đi nơi nào cũng được, giờ tớ chưa muốn về nhà”.

“Cậu không sợ Lưu Diệu Văn lo à?”.

“Diệu Văn chắc chưa về nhà đâu, hôm nay em ấy về thăm gia đình mà”.

“Ra vậy…thế tớ đưa cậu đến một nơi theo ý tớ nhé?”.

“Ừ”.

Minh Vương nghe hồi đáp cũng chẳng nói gì thêm, nhìn đồng hồ thì thấy giờ cũng còn sớm. Nếu lỡ thì đặt máy bay tư nhân cũng được, Tống Á Hiên mới là quan trọng. Anh ngồi dựa ra, nhắm mắt lại suy nghĩ. Hai người cứ thế không ai nói với ai câu nào cho đến khi xe dừng lại ở một nơi. Anh bước xuống nhìn xung quanh…là một ngọn đồi nhỏ. Chưa kịp hiểu chuyện thì Minh Vương đã đưa cho anh một cái áo phông.

“Mặc vào đi, kẻo bị cảm lạnh đó”.

“Cậu đưa tớ đến đây làm gì? Với lại áo lấy từ đâu ra vậy?”. Tống Á Hiên bỏ áo khoác ra rồi mặc áo phông vào, thắc mắc nhìn Minh Vương đi đến chỗ gốc cây ngồi xuống.

“Ra đây ngồi nè. Chỗ này từng là nơi tớ hay đến hồi nhỏ, khi đó trời nhiều sao lắm…mỗi khi buồn thường ra đây chơi. Cậu là người đầu tiên tớ dẫn đến đó, tớ định cho đây là nơi bí mật của mình tớ. Nhưng mà tý nữa tớ phải đi rồi, nên nhường lại cho cậu, sau này nhớ dẫn Lưu Diệu Văn đến cùng nha. Khi nào có sao băng thì ở chỗ này nhìn rõ lắm đó”. Minh Vương gác tay lên gáy, tựa lưng vào cây cổ thụ ngắm nhìn lên ánh trăng tròn.

“Cậu…định đi đâu?”.

“Tớ quyết định rồi, tớ sẽ ra nước ngoài làm việc và định cư tại đó. Hên cho cậu là tớ để vali quần áo trong xe đó nha, nếu không cậu bị cảm từ lâu rồi”.

“Bao giờ cậu mới trở lại?”. Tống Á Hiên mặc kệ lời đánh trống lảng của Minh Vương, nghiêm túc hỏi cậu ta.

“Hừm….có lẽ là không. Nhưng cậu muốn thì lâu lâu tớ sẽ về”.

“Có thể đừng đi được không? Chúng ta là….”.

“Quyết định không thể bỏ, Hiên nhi à….tớ cần đi để ổn định cảm xúc”. Minh Vương chen lời anh, chậm rãi nói.

“Tớ đợi ngày cậu trở về”.

“Cảm ơn cậu.”

Hai người nói chuyện một lúc, đến khi chuông điện thoại của Minh Vương reo lên báo giờ chuẩn bị bay. Tống Á Hiên nhìn điện thoại cậu ta, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn không tả nổi.

“Sắp đi rồi?”.

“Ừ. Cậu tiễn tớ nhé?”.

“Được”.

Ra đến sân bay, Minh Vương mỉm cười nhìn anh, chợt nhớ ra điện thoại của anh, liền lấy ra đưa cho anh. “Tý cậu lái xe tớ về nhà nhé, còn điện thoại bị Trịnh Khoa làm hư rồi. Cậu về sửa lại hoặc mua cái mới đi nha”.

“Ừ, cảm ơn cậu”. Tống Á Hiên nhận lấy, cũng nở nụ cười đáp lại. Anh im lặng một lúc rồi tiến đến ôm Minh Vương, xoa xoa đầu cậu ta. “Đi bình an, tớ chờ ngày cậu trở về”.

“Tớ biết rồi mà. Tới giờ bay rồi, đi nhé? Bái bai”. Minh Vương cười cười tạm biệt anh rồi quay lưng bước đi. Tống Á Hiên nhìn bóng lưng cậu ta, cảm thấy buồn nhưng không như ngày xưa nữa. Vì tình cảm anh dành cho Lưu Diệu Văn, giờ đối với Minh Vương chỉ còn tồn tại thứ duy nhất gọi là tình bạn.

Đi được một đoạn xa, cậu ta quay lại nhìn. Tống Á Hiên đã vào trong xe chuẩn bị đi rồi. Lúc này nước mắt từ khóe mi mới giàn ra…cậu ta cố gắng gượng cười nhìn về hướng anh, nói nhỏ một câu.

“Hạnh phúc nhé, Hiên Hiên của tớ!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com