Chương 25: Lưu Diệu Văn_bạn trai hệ baba
Sau vụ đó, Lưu Diệu Văn chuyển hết đồ của anh qua nhà mình. Còn bản thân cho người viết báo công bố hai người chính thức quen nhau. Tống Á Hiên cũng đã nói với ba mẹ, họ đều rất ưng ý Lưu Diệu Văn. Xung quanh hai người bây giờ chỉ toàn đường và đường. Hồi đầu mới về, Lưu Diệu Văn sợ anh bị ám ảnh tâm lý vì sự việc ấy nên mọi việc trong nhà cậu đều làm hết. Cả nấu ăn cũng tự học để nấu cho anh, Tống Á Hiên không làm gì ngoài việc hưởng thụ. Được chiều chuộng quá nên anh cũng biến thành một con sâu lười, làm cậu suốt ngày càm ràm đủ điều.
“Bảo bối, em làm thử món này. Anh ăn không?”. Lưu Diệu Văn nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh hí hửng chờ đợi.
“Thôi, lười lắm”. Tống Á Hiên nằm trên ghế xem phim, liếc qua nhìn đĩa đồ ăn rồi chán nản quay đi. Không phải vì không muốn ăn món cậu tự làm, nhưng mà tính ra đây là món mới thứ 10 cậu làm trong ngày rồi. Ăn rất ngon nhưng no quá rồi.
“Anh bé”.
“Không, anh no lắm rồi. Tha anh đi mà”.
“Anh vẫn còn gầy lắm luôn. Anh vẫn chưa bằng em”. Lưu Diệu Văn chu môi ỉu xìu nhìn anh.
“Anh mà bằng em là anh đè em đó”. Tống Á Hiên chống cằm liếc xéo cậu.
“Hơ…thôi mai ăn, em không muốn bị đè đâu”. Lưu Diệu Văn nghe vậy thì giật mình, bối rối bỏ đĩa đồ ăn lên bàn. Tống Á Hiên cười cười định giải thích cho cậu, chưa kịp mở miệng thì đã bị câu sau của Lưu Diệu Văn làm cho cứng đơ người.
“Anh phải thua em một chút để em đè anh. Chứ anh không thể đè em được”.
“Em...Bỏ đi, không chấp với con nít”.
“Anh!”.
“Gì gì?”.
“Em không phải con nít. Anh cứ chọc tức em thế”.
“Xì, ai thèm chọc con nít đâu”. Tống Á Hiên nhìn biểu cảm cau có của cậu mà ôm bụng cười. Dáng vẻ khi giận dỗi của Lưu Diệu Văn đúng là siêu dễ thương. Nhưng giận dỗi với tức giận khác nhau nhé, Tống Á Hiên đã ngộ nhận ra nhờ một hôm anh cùng cậu đi gặp đối tác.
Trùng hợp người đó lại là Chân Nguyên, tiền bối của anh ở trường cũ. Tống Á Hiên vừa gặp liền cúi đầu chào hỏi, hai người nói chuyện một lúc rồi mới vào vấn đề chính. Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm nhưng xui thay, Tống Á Hiên không nhìn lại cậu một cái. Sau khi kí hợp đồng xong, cậu liền tức giận bỏ về trước. Anh luống cuống tạm biệt Chân Nguyên rồi chạy theo cậu.
“Này. Lưu Diệu Văn!”.
“….” Cậu không nghe, vẫn đi thẳng ra chỗ xe.
“Có đứng chờ anh không thì bảo? Một, hai…”. Chưa đếm đến ba thì đã thấy cậu đứng im đó, anh cười hì hì chạy đến khoác tay cậu. Lưu Diệu Văn quay qua ném cho anh một cái liếc sắc bén rồi quay mặt đi.
“Về nhà thôi”. Cậu gỡ tay anh ra, mở cửa xe chờ anh vào. Tống Á Hiên ngơ ngác không hiểu thái độ của cậu là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn vào trong ngồi.
Suốt buổi đi, Lưu Diệu Văn không nói gì, mặt biểu hiện rõ khó chịu, Tống Á Hiên hỏi gì cũng chỉ gật đầu ậm ừ. Về nhà cậu liền vào thẳng bếp làm đồ ăn. Anh không để ý chuyện này cho đến khi nghe tiếng cậu thái đồ ăn, mỗi lần xuống dao là nghe rõ tiếng “phập”, nghe thôi cũng rùng mình. Tống Á Hiên rón rén chạy vào đứng cạnh cậu, anh nghiêng đầu ngó xem biểu cảm của Lưu Diệu Văn hiện giờ như nào. Ai ngờ chưa kịp nhìn đã bị cậu liếc một cái rồi cúi xuống thái rau băm tỏi tiếp.
“Diệu Văn?”.
“Ừ?”.
“Ơ…Văn Văn ừ với anh?!”.
“Anh, anh đi ra ngoài đi”. Lưu Diệu Văn định tức giận quay sang định nói về chuyện hồi sáng. Nhưng vừa quay qua đã bắt gặp khuôn mặt cùng chiếc má bánh bao của anh, mắt còn chớp chớp làm nũng. Thật sự…không giận nổi, đúng là chỉ giỏi làm cậu xiêu lòng.
Haiz! Sao mà tự nhiên yêu trúng cục nợ đáng yêu này cơ chứ? Làm bản thân chẳng còn chút uy quyền nào trong nhà.
“Anh làm gì sai hả? Em giận anh?”. Tống Á Hiên vẫn không chịu đi, sáp lại gần cậu làm nũng.
“…Không có”.
“Nhìn là biết em giận rồi. Em giấu cái gì cơ chứ?”. Tống Á Hiên bĩu môi lườm cậu, nghĩ ngợi một lúc liền ghé vào tai cậu nói nhỏ.
“Anh gọi em bằng...ừm, nhớ nghe xong không được giận nữa nha”.
“Bằng gì cơ?”. Lưu Diệu Văn khó hiểu quay sang nhìn anh, vừa nhìn sang liền bắt gặp anh tiến lại gần cười ma mị.
“Văn ca”.
“Anh…”. Lưu Diệu Văn đơ người ra, từ này cậu muốn anh nói lâu lắm rồi mà anh không chịu nói. Hừm phải miêu tả cảm giác bây giờ như nào nhỉ? Chắc là...phấn khích?
“Sao sao? Thích hông?”. Tống Á Hiên lùi lại, cười tít mắt hỏi cậu.
“Trời, bình thường. Em chẳng thích mấy cái này”. Lưu Diệu Văn cười nhạt quay vào tiếp tục công việc bếp núc.
“Ồ vậy á hả? Nhưng tai em đỏ hết lên rồi kìa”.
“…aida, thì có thích một chút”. Cậu im lặng một lúc rồi thở dài, chấp nhận sự thật.
“Đừng giận nữa nha, baba”. Tống Á Hiên vỗ vai cậu, cười vui vẻ rồi đi ra ngoài.
“Ây, sao lại gọi em là baba? Em giống chỗ nào chứ?”. Lưu Diệu Văn nắm cổ áo anh xách lại.
“Tại vì em cứ như baba anh vậy, gì cũng làm hết.”
“Chứ không phải đó là ô sin à?”. Lưu Diệu Văn nhíu mày. Đây là đang khen hay khịa vậy?
“Không nha, em là bạn trai hệ baba. Không muốn anh gọi vậy hả? Hay là.”. Tống Á Hiên xoa xoa cằm tỏ vẻ bí ẩn.
“Hay là…?”. Lưu Diệu Văn cũng tò mò nhìn anh. Anh chỉ cười, lướt qua nói thầm vào tai cậu rồi nhanh chân chạy ra ngoài phòng khách. Trong chốc lát, mặt cậu đỏ ửng lên. Vì sao ? Khi nãy Tống Á Hiên đã gọi cậu là.
“Daddy”.
“Ô mài gót! Aw, Tống Á Hiên, bắt đền anhhh”. Lưu Diệu Văn ở trong phòng bếp ôm mặt ngại ngùng la lớn. Tống Á Hiên ngồi ở ngoài ăn bánh snack nghe vậy thì cười hí hí, chiêu mỹ nam kế của anh mà lại. Đối với Lưu Diệu Văn mà không đổ thì anh cũng đạp cho đổ mới thôi!
Tối ăn xong, bệnh lười của Tống Á Hiên lại tái phát. Anh tắm rửa xong lên giường nằm ườn ra coi điện thoại. Lưu Diệu Văn vừa bước ra khỏi nhà tắm, thấy anh chưa lau tóc đã nằm lên giường. Cậu khó chịu đi đến kéo kéo mép áo anh nhắc nhở.
“Dậy lau tóc đi Hiên nhi. Ướt ga giường đó”.
“Hờ hờ, em lo cho cái ga giường à?”. Anh liếc xuống nhìn cậu, giơ chân lên định đạp cậu mấy cái, ai ngờ bị cậu tóm lấy cổ chân. Lưu Diệu Văn chống tay xuống ngang mặt anh, tư thế anh dưới em trên như này thật không ổn.
“Aida, em định làm gì?”. Tống Á Hiên nhìn thẳng vào mắt cậu, tự nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng mà quay đi.
“Sáng nay anh thân với Chân Nguyên quá, em không vui”.
“Em ghen hả?”.
“Dạ…”.
“Gì vậy chứ. Tiền bối cũ thôi mà”. Tống Á Hiên cười tươi, nựng má cậu. Đột nhiên cảm thấy đói bụng, anh chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn.
“Văn Văn, đói ~”.
“Anh xuống nấu mà ăn. Anh nấu ngon mà lười hoài, toàn để em làm riết”. Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn anh. Chợt nhận ra bản thân cũng đói như anh, chắc là vì tối ăn sớm. Cậu dụi dụi vào cổ anh nũng nịu.
“Hiên ca, anh nấu đi mà. Lâu lắm rồi em chưa ăn đồ anh làm”.
“Nè, đồ anh tự làm nè. Ăn đi”. Tống Á Hiên đẩy nhẹ trán cậu ra, cười cười chọc ghẹo.
“Đâu?”.
“Nè, ngay trước mắt em luôn đó. Anh tự làm tự chăm đó”. Tống Á Hiên hất cằm, tự hào nói với cậu.
“Ồ…”. Lưu Diệu Văn nhìn anh, ồ lên một tiếng dài. Xong liền cúi xuống áp môi mình lên môi anh.
“Này, em định làm gì? Xuống nấu đồ ăn cho anh đi”. Tống Á Hiên né tránh môi cậu, giữ má cậu nhắc nhẹ.
“Anh nói em ăn anh mà? Để em no trước rồi em làm đồ ăn cho anh sau”. Lưu Diệu Văn cười nhẹ, quay sang hôn lòng bàn tay anh.
“Ây…Đừng đừng, anh đùa á. Này là vật cần bảo tồn, hông ăn được aaa”.
“Người ta bảo tồn anh. Còn chăm sóc thì để em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com