Phiên ngoại 2
Khi thông báo cho ba mẹ hai bên, ông bà cùng cho tổ chức một bữa tiệc lớn, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ khi ấy cũng đã thành hôn, cùng có mang trùng ngày với anh. Tống Á Hiên vừa thấy Đinh Trình Hâm liền chạy đến ôm anh, nhưng nhanh chóng bị Lưu Diệu Văn kéo lại, Mã Gia Kỳ cũng kéo Đinh Trình Hâm về phía mình.
“Không chạy nhảy, ôm ấp thân thiết”. Cả Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn cùng đồng thanh nói. Hai người kia chỉ biết xụ mặt nhìn nhau.
“Con anh là trai hay gái vậy?”. Tống Á Hiên quay sang nhìn anh hỏi thăm.
“Anh cũng chưa đi khám nữa, mai đi cùng anh luôn không?”. Đinh Trình Hâm xoa bụng mình, nắm tay anh kéo vào bàn ngồi trò chuyện. Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn chỉ biết im lặng đi theo hai người canh chừng.
“Em cũng không biết con em là bé trai hay gái, mai em đi chung với anh luôn”.
“Hehe, nếu con em là con gái thì anh sẽ cho phép con anh cưới con của em. Và chúng ta sẽ là thông gia”. Đinh Trình Hâm kiêu ngạo nhìn anh cười nói.
“Hừm, em định đặt tên cho con trai em là Lưu Minh Khôi”. Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh anh xoa cằm ngẫm nghĩ. Đinh Trình Hâm nghe xong liền trợn mắt ngạc nhiên, giơ tay cốc đầu cậu một cái.
“Anh nói là con gái mà.”
“Ơ tự nhiên đánh em. Con trai cũng được chứ bộ, nhỡ con anh là con gái thì sao?”. Cậu ôm đầu liếc anh rồi quay qua chớp mắt nhìn Tống Á Hiên. “Anh nói đúng mà phải không, Hiên nhi?”.
“Em không biết”. Tống Á Hiên nhún vai, bỏ cậu tủi thân ở đó mà tiếp tục ăn đĩa màn thầu trên bàn.
Đến ngày đi siêu âm, Đinh Trình Hâm nhận được tin sốc, con của anh là gái! Còn Tống Á Hiên thì nhận được kết quả là con trai. Lưu Diệu Văn đắc ý cười ha hả. “Đinh ca, em nói có sai đâu. Anh nên chấp nhận số phận đi”.
“Không sao, là con gái để còn trị con em”. Đinh Trình Hâm liếc cậu mấy cái, nói miệng vậy thôi chứ anh cũng rất thích con gái a. Sau này dần dần lớn, bé gái càng xinh đẹp dễ thương, nét dễ thương là từ anh, còn đẹp là từ Mã Gia Kỳ. Như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Tất nhiên hoàng tử sẽ là con của nhà Văn Hiên rồi!
“Baba papa, hôm nay qua nhà Minh Khôi ạ?”. Mã Tiếu Tiếu chạy vào nhà, cởi giày rồi đem cặp sách để lên ghế. Cô bé chạy đến hôn má hai người một cái rồi đi rửa tay.
“Ừm, qua ăn cơm, lâu rồi chúng ta chưa gặp họ”. Đinh Trình Hâm lấy sách vở cô ra kiểm tra bài rồi cất lại, đứng dậy đi lên tầng lấy quần áo cho cô.
“Ể! Con có thể không qua được không?”. Mã Tiếu Tiếu nghe xong liền ngán ngẩm đáp lại.
“Sao không qua? Hai đứa có chuyện gì à?”. Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn con gái mình, hai đứa bé này hay gây sự qua lại từ bé, dù giờ đã 15 tuổi nhưng lúc nào cũng chạnh chọe nhau. Lần này không muốn gặp mặt, chắc lại có việc gì lớn nữa rồi.
“Con…con không muốn thôi. Do không thích thì không qua”. Cô nói xong liền đi về phòng, vừa hay Đinh Trình Hâm bước xuống, túm cổ áo cô kéo lại. “Không thích Minh Khôi chứ không phải thích baba papa cậu ấy, đừng cãi lời papa”.
Đinh Trình Hâm là người có quyền lực nhất trong nhà này, nên lời nói của anh cũng vậy, cô không thể nào không nghe theo. Đến tối cả gia đình qua nhà Lưu Diệu Văn, gõ chuông một hồi mới có người mở cửa. Người mở là Tống Á Hiên, anh cười ngượng nhìn ba người.
“Xin lỗi, hai cha con trên kia không ai nghe tiếng chuông, còn em thì đi tắm nên ra lâu”.
Đinh Trình Hâm nhìn vào vết dâu tây trên cổ anh, lại nhìn đôi môi bị sưng, quần áo xộc xệch, tướng đi hai hàng…ngầm hiểu ra chuyện.
Anh cười cười vỗ vai Tống Á Hiên. “Không sao, anh hiểu sao em mở cửa trễ mà. Anh sẽ không nói là vết dâu tây trên cổ em rất đẹp dâu”.
Tống Á Hiên nghe xong thì giật mình, từ từ đỏ mặt, anh ấp úng che mặt quay lưng bước vào trong. “Mọi..mọi người vào đi, em đi chuẩn bị đồ ăn”.
“Mã ca, lâu không gặp”. Đinh Trình Hâm vừa vào phòng bếp phụ Tống Á Hiên thì Lưu Diệu Văn đi xuống, tươi cười ra bắt tay anh. Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn cậu.
“Lần đầu anh thấy chú gặp anh mà cười toe toét như này. Có chuyện gì với em anh rồi?”.
“Hả…có gì đâu Mã ca. Bọn em kết hôn rồi nên làm chuyện đó cũng bình thường mà”. Cậu đổ mồ hôi lạnh, cười trừ đáp lại.
“Cái thằng nhóc này, con tôi…à lộn, em tôi mà không biết trân trọng. Đinh nhi không cho anh làm thì ai cho em làm trước.” Mã Gia Kỳ vỗ vai cậu mấy cái. Lưu Diệu Văn ngơ người, làm chuyện ấy cũng phải hẹn ngày cùng làm à?
Mã Tiếu Tiếu nhìn xung quanh, xác nhận không có Lưu Minh Khôi mới thở phào, vừa ngồi xuống thì thấy bóng dáng cao ráo thân quen từ trên tầng bước xuống. Người đó không ai khác là Lưu Minh Khôi, con trai của nhà Văn Hiên. Cậu bé được kết hợp hoàn hảo từ nét đẹp ngũ quan sắc xảo của Lưu Diệu Văn và nụ cười hiền hòa cùng đôi mắt có hồn của Tống Á Hiên, vẻ đẹp chuẩn tỉ lệ vàng khiến bao cô gái đổ gục. Cậu bước xuống chào mọi người rồi đảo mắt nhìn quanh tìm người, thấy cô đang ngồi gượng gạo né tránh ở góc. Khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, cậu đút tay vào túi quần thản nhiên bước đến chỗ cô.
“Xin chào, Tiếu Tiếu. Lên phòng chơi game với tớ không?”.
“Không”. Mã Tiếu Tiếu quay đầu nhìn hướng khác.
“Cậu lạnh lùng quá, tớ mời cậu bằng thành ý vậy mà cậu lại chối”. Cậu cố ý nói lớn cho Mã Gia Kỳ ngồi gần đó nghe thấy. Đúng như dự đoán, Mã Gia Kỳ quay lại lườm cô nhắc nhở. “Tiếu nhi, cẩn thận lời ăn tiếng nói”.
“Baba, rõ là cậu ta chọc con”. Cô tức không nói lên lời. Minh Khôi nhìn cô rồi cười nhẹ, quay lưng bước lên tầng. Cô định ngồi lì ở đó nhưng bắt gặp ánh mắt của baba mình nên đành đứng dậy đi theo cậu về phòng.
Vừa vào phòng, cậu liền đóng cửa, nắm cổ tay cô kéo lên giường ngồi đối diện với mình. Ánh mắt nghi vấn nhìn chăm chăm khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
“Nói đi, tớ làm gì cậu mà cậu né tớ như né tà vậy?”.
“….”
“Không nói chứ gì? Vậy tớ cũng im cho cậu vừa lòng”.
“…”
“….”
Mã Tiếu Tiếu lén ngước lên nhìn, gương mặt ôn nhu mọi ngày của cậu bây giờ lại mang một thái độ lạnh lùng đến lạ, chân mày hơi nheo lại, cô cũng cảm thấy cậu đang rất tức giận. Cô mím môi, nắm chặt tay áo mình, lí nhí nói ra từng chữ.
“Cậu…ghét tớ phải không?”.
“Cái gì vậy? Cậu bị ngốc à, tớ nói tớ ghét cậu bao giờ?”. Cậu ngạc nhiên nhìn cô.
“Cậu có nói!”. Cô đột ngột lớn tiếng khiến cậu giật mình đến ngơ người, nói xong liền nhận ra bản thân xử sự không tốt nên liếc qua chỗ khác nói. “Cậu nói ghét những ai hay đưa đồ vào tủ đồ cá nhân của cậu, làm phiền cậu…rồi cậu vứt nó đi”.
“Hả…khoan đã, cái bánh hình mèo hello kitty và hộp sữa dâu là của cậu à?”. Lưu Minh Khôi chặn ngang, há hốc mồm nhìn cô. Mã Tiếu Tiếu ngây ngô gật đầu, cậu nghe xong thì chửi thầm một tiếng, vò đầu bứt tóc thở dài.
“Tiểu Nhiên nói là cậu thái độ như thế là ghét tôi. Dù đúng là từ bé hay cãi nhau thật, nhưng hiếm khi tôi có lòng tốt như vậy mà cậu lại từ chối, có cần ghét đến mức…”. Mã Tiếu Tiếu chưa kịp nói xong liền bị cậu chặn miệng lại. Cậu một tay chặn miệng cô, một tay đưa lên môi mình ra hiệu cô im lặng.
“Suỵt, đừng nói nữa. Nghe tớ nói này”. Cậu nhìn Mã Tiếu Tiếu, thấy ánh mắt to tròn chớp chớp ngây thơ kia nhìn mình là lại cảm thấy mặt nóng ran. Cô gật đầu đồng ý, cậu mới bỏ tay ra.
“Hồi xưa…baba tớ cũng không thích papa tôi”.
“Ưm ưm”. Cô gật đầu, chăm chú lắng nghe cậu nói.
“Họ cũng vì hiểu lầm mà chiến tranh lạnh với nhau, nhưng nhận ra bản thân buồn vì đối phương…chứng tỏ là thích người đó”.
“Ưm ưm…ơ mà, vậy là tớ thích cậu hả?”.
“Sao tớ biết được cậu có buồn hay không”. Cậu nhún vai nhìn cô, Mã Tiếu Tiếu im lặng suy tư một lúc. “Có buồn, buồn lắm luôn.”
“Ỏ~ vậy là cậu thích tôi rồi, Tiếu nhi à”. Cậu khoanh tay, cười tươi nhìn cô. Cô bị nụ cười của cậu làm đứng hình mấy giây, sau đó đỏ mặt gật nhẹ đầu. “Ừm”.
“Đi ăn cơm thôi, mọi người làm sắp xong rồi”. Cậu đứng dậy, nắm tay cô kéo ra ngoài. Cô không phản ứng gì, chỉ đỏ mặt đi theo. Sắp mở cửa thì đột nhiên nhớ ra câu hỏi, cô kéo tay cậu đứng lại.
“Minh Khôi, cậu chưa nói là cậu thích tôi hay ghét tôi”.
“Hừm…đoán xem”. Cậu trầm tư suy nghĩ, đột ngột cúi đầu xuống hôn lướt qua má cô. Xong liền nhướn mày mỉm cười. “Như thế này là thích hay ghét, chắc cậu tự biết ha? Mau đi ăn thôi”.
Cứ thế nắm tay cô xuống dưới tầng, Mã Tiếu Tiếu xoa xoa má vừa được cậu bạn thanh mai trúc mã thơm, đôi môi chúm chím khẽ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền. “Hì hì”.
Minh Khôi không bỏ xót hành động nào của cô, chỉ cười thầm. “Nha đầu ngốc”.
Phía dưới bốn con người đang tụ tập trong phòng ăn dán mắt lên màn hình ipad, hóa ra Lưu Diệu Văn đã cài camera giấu kín trong phòng cậu từ khi còn bé để dễ quản lí. Sự việc khi nãy đều được bốn người coi hết, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nhìn nhau lắc đầu.
“Kiểu này chắc đủ 18 là phải gả đi thôi anh à”.
“Sao giống ai mà mất giá quá vậy nè”. Mã Gia Kỳ nhìn màn hình chống cằm than thở, Đinh Trình Hâm liếc qua. “Còn phải hỏi, tất nhiên là anh rồi. Cấm nhìn em, cấm ý kiến ”.
“Cũng do con trai em đẹp quá nữa”. Lưu Diệu Văn cười đắc ý nhìn Đinh Trình Hâm, Tống Á Hiên nhéo cậu mấy cái. “Do con bé dễ thương nữa, anh ảo tưởng vừa thôi kẻo mất giá”.
“Baba papa, ăn cơm thôi”. Cậu đi xuống, nắm tay Mã Tiếu Tiếu đi chung. Bốn người nọ nhìn nhau, cùng nhún vai cười thầm.
“Hai đứa đúng là…bản sao của chúng ta”.
Hai đứa trẻ ngây thơ nhìn họ rồi lại quay sang nhìn nhau cười, nụ cười hồn nhiên của lứa tuổi học trò thật đẹp.
“Tiếu nhi, mong sau này chúng ta sẽ như baba và papa”.
“Hì, tất nhiên rồi”.
____hoàn phiên ngoại____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com