Chương 1: Quảng Châu
"Á Hiên? Á Hiên đâu rồi?"
"Ây, tới đây."
Tống Á Hiên vừa chất xong thùng hàng cuối cùng thì ngoài trời cũng đã tối muộn. Thiếu niên cầm lấy khăn vắt trên vai, định lau đi mồ hôi, lại nhận ra khăn cũng ướt nhẹp.
Hai chín tết, Quảng Châu không lạnh như mọi năm, nhưng cũng đâu đó năm sáu độ. Mồ hôi chảy ra bị khí lạnh hơ đi khiến anh rùng mình. Tống Á Hiên nhét chiếc khăn vào bao đựng đồ, cổ áo không có gì che chắn liền lụ khụ ho vài tiếng.
"Mặc cho ấm vào, mai đi sao?"
Bà chủ kiot liếc nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn gật đầu trước mặt, rồi lại cúi đầu chậm rãi đếm cọc tiền trong tay, lấy ra hai ngàn đặt lên bàn. Tống Á Hiên cụp mắt nhìn xấp tiền mỏng dính, bà ta vẫn cắm cúi đếm cọc tiền đồng chẵn đồng lẻ. Tiền đã đưa, Tống Á Hiên cũng chẳng còn can hệ gì tới bà. Thiếu niên cũng biết điều, nhận tiền xong bỏ vào túi, trước khi đi còn nói một câu cảm ơn.
Từ kiot đối diện vẫn còn sót lại sạp trái cây nhàn nhã chưa dọn hàng. Cậu trai đứng sạp còn định lết thân qua tám chuyện với mấy ông bác vừa trông hàng cho vợ vừa hò nhau chơi cờ tướng. Ấy mà vừa chớm thấy Tống Á Hiên được nghỉ, cậu ta liền quơ lấy cái thùng nhỏ trên kệ, nhờ người trông sạp rồi chạy đi mất.
"Tống Á Hiên"
"Á Hiên Nhi"
Người đang nhanh nhảu chạy theo phía sau Tống Á Hiên kia gọi là Hạ Tuấn Lâm. Cái thùng trên tay cậu ta nhìn thì nhỏ mà nặng trịch, Hạ Tuấn Lâm vừa đuổi vừa gọi hụt cả hơi Tống Á Hiên mới nghe tiếng mà quay lại. Thiếu niên dừng bên cổng chợ, thấy Hạ Tuấn Lâm vừa tới thì toe toét cười.
"Thùng gì thế?"
Hạ Tuấn Lâm thả cái thùng cho Tống Á Hiên vác, ngắt quãng trả lời:
"Táo đấy."
Tống Á Hiên ngó nghiêng không muốn nhận.
"Đắt lắm, không bán à?"
Cậu ta lắc đầu phẩy phẩy tay.
Nay đã hai chín, bán hết được cái đống kia đã mừng lắm rồi, không khéo lại phải cho bớt hàng xóm, cho Tống Á Hiên thì đỡ tiếc rẻ hơn. Tống Á Hiên ngại ngùng cám ơn một câu rồi lại nhoẻn miệng cười, nụ cười vừa đáng yêu lại có phần hơi ngơ ngẩn hệt như bốn năm trước khi Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên đưa cho Tống Á Hiên một trái táo. Hôm ấy là đêm giáng sinh đầu tiên Tống Á Hiên đặt chân đến xứ Quảng này.
Ngày đó hai đứa mới 17 tuổi, độ tuổi vẫn còn tin tưởng vào tình bạn. Tống Á Hiên năm ấy cũng cầm hai ngàn tệ cùng một chiếc ba lô, tới thuê phòng trong khu trọ của nhà Nghiêm Hạo Tường. Một tháng ba trăm tệ chưa bao gồm tiền điện nước, phòng trọ nằm sâu phía trong tiểu khu lại gần nơi đốt lá, mùa hè vừa nóng vừa ngộp, mùa đông thì vừa lạnh vừa rét. Hạ Tuấn Lâm hay gào lên Nghiêm Hạo Tường là đồ tư bản chết tiệt, cũng chỉ có Tống Á Hiên dễ tính mặc người vùi nặn mới chịu ở căn phòng đó. Mà người thuê phòng Tống Á Hiên lại cảm thấy thật ra rất tốt, tiền trọ rẻ, lại thường được miễn điện nước. Hạ Tuấn Lâm sau khi biết được giá thuê phòng thấp nhất cũng đã bảy tám trăm, lúc đó mới thôi không chì chiết Nghiêm Hạo Tường nữa.
Nói là chuyển nhà nhưng Tống Á Hiên cũng chẳng có gì để chuyển, đồ dùng cá nhân chỉ có đúng năm bộ quần áo rộng thùng thình cùng một bộ đang mặc trên người, một cái khăn quàng trông rất đắt tiền, bộ dụng cụ đánh răng, thế là hết. Đêm đầu tiên Tống Á Hiên nằm trên giường, không có lò sưởi, chăn bằng vải thô, cả người lạnh ngắt. Vì không để tốn tiền điện nên thắp nến để bên bàn, nhưng nến rốt cuộc cũng cháy hết, chỉ còn lại bóng tối. Tống Á Hiên khóc một đêm, cho đến khi mua được bộ chăn dày hơn mới ngủ ngon hơn được chút. Nhưng mà từ đầu đến cuối thiếu niên cũng không phải vì lạnh mà khóc.
Qua lời của mẹ Nghiêm, Hạ Tuấn Lâm mới biết Tống Á Hiên là người ở đây, dân Quảng Châu chính gốc. Ngay từ đầu Hạ Tuấn Lâm đã rất có thiện cảm với đứa trẻ mới chuyển đến này, chủ yếu là do đồng cảm. Nghiêm Hạo Tường hay đọc sách, nói rằng những người như vậy gọi là tha hương, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hai chữ đó rất giống bọn họ. Nhưng Hạ Tuấn Lâm là vì nhà đông con, phận làm út nên bị gửi cho bà ngoại từ bé, cậu chỉ biết mình có tận tám anh chị, nhưng chẳng nhớ mặt bất kì ai trong nhà. Còn Tống Á Hiên dù không xa quê, nhưng lại không còn ai. Lúc Tống Á Hiên nghe từ "tha hương" từ Hạ Tuấn Lâm, cảm thấy bản thân đúng là như vậy. Cho đến tận khi đã dần thân thiết, Hạ Tuấn Lâm mới biết có một nơi ở rất xa mà Tống Á Hiên gọi đó là nhà.
Tống Á Hiên ngày thứ ba chuyển đến liền nghe Hạ Tuấn Lâm xin vào làm khuân vác ở kho lưu trữ trong chợ, vì là kho đầu mối nên không sợ thiếu việc. Chỉ có điều bà chủ ở đó không phải người, lúc Tống Á Hiên đến chỉ mới mười bảy, lấy cớ một đứa trẻ gầy gò như vậy hiệu suất chẳng được bao nhiêu, một tháng chỉ trả hai ngàn. Thế nhưng đến khi Tống Á Hiên thành niên cũng chẳng thêm được một đồng xu nào, trong khi những kẻ khác ít cũng phải ba ngàn rưỡi. Lúc biết bà ta ức hiếp Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm không cho bà ngoại mang trái cây biếu không bên đó nữa.
"Bà già đấy trả cậu bao nhiêu?" - Hạ Tuấn Lâm dù biết thừa nhưng vẫn nhướn mày tra hỏi.
Tống Á Hiên cũng làm hết hai chín tết, theo tình mà nói cũng phải thêm được một phần tiền làm lễ. Nhưng nhìn dáng vẻ né tránh không nói kia, Hạ Tuấn Lâm liền biết bà già kia không định để phúc ăn tết. Hạ Tuấn Lâm giơ tay đánh Tống Á Hiên mấy cái.
"Hai ngàn tệ? Hai ngàn tệ??? Cậu không biết mở miệng đòi thêm à? Tụi nó trước khi nghỉ việc đứa nào cũng ăn cắp ít nhất ba ngàn, cậu không biết đường vét tiền rồi biến mất hả? Cậu bị thiểu năng sao, cậu là tên ngốc sao Tống Á Hiên!!!"
Tống Á Hiên la oai oái, hết né trái lại né phải, thế nhưng miệng vẫn cười hề hề. Người này thực sự là một tên ngốc, Hạ Tuấn Lâm nghĩ. Nghiêm Hạo Tường hay bảo Hạ Tuấn Lâm là quả ớt chuông, tưởng dữ dằn đanh đá, thật ra là một đứa nhỏ lương thiện. Tống Á Hiên tủm tỉm nhìn bạn thân đang xù lông bên cạnh, cảm thấy Nghiêm Hạo Tường nói rất đúng.
"Sau này không có tớ cậu phải làm sao đây hả Á Hiên Nhi."
Hạ Tuấn Lâm thở dài nhìn Tống Á Hiên hai má mũi miệng đều đỏ lên vì lạnh, không nỡ để bạn trở về như thế, tháo khăn quàng và một bên găng tay đeo lên cho Tống Á Hiên.
"Đi nào, đưa đồ ngốc trở về."
Đó giờ Tống Á Hiên chưa từng chống đối lại ý kiến của Hạ Tuấn Lâm lần nào, vì chống không nổi. Chỉ có thể miễn cưỡng nhận lòng tốt của cậu, ngoan ngoãn đeo một bên găng tay thêu nổi hình con thỏ bông kia vào. Còn to gan nhận xét một câu "trẻ con", thành công khiến Hạ Tuấn Lâm liếc mắt một cái. Nhưng đanh đá đến đó rồi thôi, khóe miệng kéo lên có ý khoe khoang lại trách móc.
"Nghiêm Hạo Tường mua đấy, cậu nghĩ tớ mà mua thể loại này chắc."
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên cũng không có lật tẩy.
"Thật hâm mộ hai cậu." Là thực sự hâm mộ từng tận đáy lòng.
Hai người bước chầm chậm trên vỉa hè trơn nhẵn, chẳng biết bọn họ đã từng đi đi về về con đường này bao nhiêu lần. Con đường dài như thế cũng không được thắp sáng ra hồn, đi vài ba bước lại gặp một bóng đèn bị cháy. Bọn họ biết rõ viên gạch nào vỡ, bóng đèn nào hư, bước bên nào để né vũng nước, đi bên nào để không bẩn đế giày. Bên cạnh bốn năm, Tống Á Hiên cũng phải rời đi. Hạ Tuấn Lâm quay sang nhìn Tống Á Hiên, môi vẫn cười, nhưng khóe mắt bớt đi sự lấp lánh. Khi Tống Á Hiên không cười, sự xót thương lại càng rõ ràng hơn, trông như đang xót thương cho cả thế giới, Hạ Tuấn Lâm chẳng biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
"Thằng nhóc đó không nhận cậu thì trở về đây tớ nuôi." Hạ Tuấn Lâm biết thiếu niên đang lo lắng điều gì, lên giọng an ủi.
"Không đâu, cậu có thể vĩnh viễn tin tưởng Lưu Diệu Văn đó."
Ngôi sao trong đáy mắt lại sáng hơn một chút, Hạ Tuấn Lâm siết chạy tay áo Tống Á Hiên, suýt chút nữa cậu ta cũng hoàn toàn tin như vậy.
"Làm sao cậu chắc chắn như thế được, Tiểu Tống bảo bối, cậu chỉ mới thích một Lưu Diệu Văn, cậu còn chưa nếm trải lòng dạ đàn ông đâu."
"Còn cậu thì từng trải quá nhỉ, mối tình đầu của cậu không phải Nghiêm Hạo Tường sao, Nghiêm Hạo Tường đối tốt với cậu như vậy."
"Được được được, tốt tốt tốt, cậu đừng nhắc đến cái tên trẻ con đó nữa."
Dù mới chỉ thích một mình Lưu Diệu Văn, nhưng biết đâu có thể tin tưởng một người như thế. Bởi vì Tống Á Hiên đã tin, biết đâu có một người như thế, vĩnh viễn không phụ đi lòng tin ấy.
Tống Á Hiên rời khỏi Trùng Khánh bốn năm, nhưng thiếu niên chưa bao giờ ngừng trở về nơi ấy. Về nơi phương Nam có mùa xuân rực rỡ nhất, mùa hạ kéo dài vô tận, mùa thu ngắn ngủi kì lạ và mùa đông lại rét mướt vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com