Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Cùng nhau già đi

Thiếu niên năm mười lăm tuổi từng nói với Tống Á Hiên rằng, anh có thể mãi mãi tin tưởng Lưu Diệu Văn. Lúc này đây, khi hắn nghe được kết luận về tất cả hành động của anh trai đều có khả năng xuất phát từ nỗi sợ kéo dài ròng rã bảy năm trời, Lưu Diệu Văn đột nhiên chẳng muốn tin tưởng chính mình nữa. Hắn không hề hay biết, giống như sự im lặng vì phát sốt của anh, hắn chẳng hề hay biết. Từ đầu tới cuối Lưu Văn không hề rút thêm được kinh nghiệm nào cả, sự vô tâm của hắn và sự phụ thuộc của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn không biết cái nào mới đáng thất vọng. 

Trông thấy Lưu Diệu Văn ngỡ ngàng đối với hành vi gắn bó của anh trai, vị bác sĩ đặt dấu chấm hỏi đối với việc hắn cảm thấy thất vọng, cảm thấy mối quan hệ này không chỉ là phụ thuộc tình thân đơn thuần. Dẫu hai bọn họ có là anh em, hay là một tình cảm nào khác sâu hơn thì kết luận vẫn không sai lệch, ngược lại còn có điểm dùng. Ông kéo Lưu Diệu Văn lại thực tế, lắc đầu gạch chân hai chữ nảy sinh.

"Không phải không tin tưởng, tất cả những gì cậu ấy nghĩ hay làm đều đến từ vô thức. Đặc biệt là khi tình cảm anh em càng khắng khít. Cậu chỉ cần bị đứt tay, Tống Á Hiên cũng dễ dàng liên hệ với tai nạn. Mà cha cậu lừa gạt Tống Á Hiên trở về Quảng Châu, có lẽ trong quá trình có đe dọa gì đó liên quan đến cậu và ông nội mới khiến cậu ấy đồng ý rời đi. Lần cưỡng chế chia ly này Tống Á Hiên vẫn trở về có lẽ là một kỳ tích, có lẽ vì anh trai thực sự tin tưởng cậu hoặc là, hoặc là rất trân trọng tình cảm giữa hai người. Đa số những người mắc phải lo âu chia ly lại là người từ bỏ các mối quan hệ trước tiên để tránh né cảm giác bị bỏ lại."

Lưu Diệu Văn dù thành niên vẫn là một thiếu niên tâm tư đều viết rõ trên mặt. Hắn nghi hoặc hỏi lại:

"Ý ông là hành vi của anh ấy vẫn xuất phát từ tình cảm, nhưng bị thúc đẩy có phần cực đoan hơn đúng không?"

Vị bác sĩ thấy hắn đã bắt đúng trọng điểm, gật đầu nói tiếp.

"Nếu như cậu không gặp tai nạn thì tốt hơn, chỉ cần qua một thời gian khi hai người đi học hoặc đi làm, những cảnh tạm biệt ngắn và gặp nhau khi về nhà sẽ giúp Tống Á Hiên dần dần ổn định. Nhưng việc cậu ấy tận mắt thấy em trai bị đâm như khẳng định thêm sự lo âu của bản thân là hoàn toàn có thể xảy ra, cái chết đến rất dễ dàng, đặc biệt là tâm lý mất mát sau dịch. Thế nên việc chữa trị cho Tống Á Hiên bây giờ khó khăn hơn rất nhiều."

Lưu Diệu Văn đột nhiên hiểu được cảm giác bất an của Tống Á Hiên, cảm giác chênh lênh đi giữa màn sương, không thấy được lối ra, cũng không thấy điểm kết thúc. Hắn vò mảnh giấy trong túi áo, chớp mắt nhìn hồ sơ của Tống Á Hiên trước mặt, lại nhìn vị bác sĩ kia, khàn giọng hỏi ra một hy vọng.

"Chỉ cần anh ấy khỏe mạnh trở lại, chỉ cần anh ấy vui vẻ, muốn tôi làm gì tôi cũng có thể làm."

Vị bác sĩ đeo kính trở lại, gật gù không có lấy một chút nao núng. Ông nhìn về Tống Á Hiên ngồi phía sau, lại nhìn Lưu Diệu Văn ở phía trước, suy nghĩ một chút rồi cặm cụi viết xuống vài dòng. Ông đưa phác đồ điều trị cho hắn, dặn dò.

"Biện pháp thường hay sử dụng nhất là lập kế hoạch cách ly bao gồm cả ngày nghỉ đối với Tống Á Hiên. Còn riêng cậu cũng phải tập phản đối một số phản ứng vô thức của cậu ấy."

"Lúc nãy chỉ vừa vắng cậu 10 phút đã sinh ra phản ứng hoảng sợ như vậy. Dù sao cậu vẫn là sinh viên, đâu thể lúc nào cũng mang Tống Á Hiên bên người được. Tôi kiến nghị cậu nên mang anh trai đến đây điều trị nội trú một thời gian."

Lưu Diệu Văn ném lại tập phác đồ, hắn làm sao nghĩ đến một lần đi khám bệnh lại đẩy Tống Á Hiên vào bệnh viện tâm thần. Nghĩ thôi Lưu Diệu Văn cũng không chịu nổi, đừng nói đến việc phải phân tích lại cho Tống Á Hiên nghe.

"Anh ấy không bị điên, tại sao phải điều trị nội trú. Các người có thể đưa anh ấy thuốc mà. Tiền thuốc hết bao nhiêu tôi đều có thể mua được!"

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn đột nhiên tức giận, anh ý thức được vấn đề của bản thân có lẽ nghiêm trọng hơn những gì bọn họ đã tưởng tượng. Lưu Diệu Văn ở bên bàn vẫn cúi đầu trừng mắt với những dòng chữ viết về liệu pháp cách ly. Bọn họ mỗi ngày chỉ được phép gặp nhau vào giờ thăm nuôi, Tống Á Hiên chưa học xong cấp ba, anh sẽ được sắp xếp các lớp học bổ túc trong bệnh viện. Cuối tuần bọn họ sẽ có một buổi chiều ở cùng nhau, nhưng đến tối Lưu Diệu Văn phải ra về. Chu kì này lặp đi lặp lại cho đến khi cảm xúc của Tống Á Hiên đi vào ổn định.

"Nếu anh ấy ghét tôi..."

"Liệu pháp này được lập ra để Tống Á Hiên tin rằng cậu sẽ luôn luôn trở lại. Thông thường chúng tôi sẽ không yêu cầu phương pháp điều trị này cho những người có người thân quá lớn tuổi hoặc không có mối quan hệ gắn bó. Có những trường hợp bệnh nhân bị người giám hộ bỏ rơi trong quá trình điều trị, với những bệnh nhân đó khả năng phục hồi gần như không có. Nhưng tôi quyết định sử dụng liệu pháp này vì tôi tin cậu sẽ không bỏ rơi cậu ấy."

Lưu Diệu Văn muốn nói, lại không biết nói gì, cổ họng hắn trở nên căng cứng. Hắn nhìn về phía Tống Á Hiên, anh đang nhìn hắn, đôi mắt vốn hay cười nay đang bất an nhìn hắn. Dù muốn ép ra một nụ cười, nhưng Lưu Diệu Văn cười lên lại còn đau khổ hơn khi khóc, hắn sợ anh nhìn thấy, vội vàng quay đi. Trong lòng hắn thực sự biết bản thân cần phải làm điều tốt nhất cho Tống Á Hiên.

"Tôi sẽ suy nghĩ."

Cầm phác đồ bỏ vào balo, Lưu Diệu Văn bước đến ngồi xổm trước mặt Tống Á Hiên, nghịch ngón tay anh. Người này vẫn luôn sụ mặt không vui, hóa ra ca ca của hắn từ bé đến lớn chưa từng lớn lên chút nào, vậy mà hắn hoàn toàn không biết gì. Trước kia mỗi điểm trên người Tống Á Hiên đều khiến hắn vui vẻ, hiện tại từng phân từng tấc đều khiến hắn đau lòng.  

Tống Á Hiên nhìn hắn đang nắn ngón tay mình, bàn tay vừa nãy đã đánh Lưu Diệu Văn. Cơ thể khi ấy không phải của anh, mọi cảm xúc, mọi hành động như thể của một người khác, một con vật khác. Một con chó nhỏ từng có một mái nhà, được đưa đến một nơi xa lạ rồi bị bỏ lại, có người nhặt nó về, nhưng từ đó nó luôn luôn sợ hãi, sợ đến mức chỉ cần người đó không ở trong tầm mắt, nó liền cảm thấy bản thân lần nữa bị bỏ rơi, cảm thấy người mà nó yêu thương xảy ra chuyện.

Lưu Diệu Văn có lẽ rất mệt mỏi khi luôn phải chứng minh anh có hắn ở bên cạnh. Tống Á Hiên cảm nhận được cảm xúc của em trai, xoa lên một bên má khi nãy bị anh đánh sưng, khẽ khàng hỏi:

"Về nhà?"

Anh trai đang đau lòng hắn, Lưu Diệu Văn chẳng quản xem ở đây là phòng khám, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của anh hôn lên, nhẹ nhàng đáp lại:

"Được, về nhà."

Cả hai cùng im lặng sóng vai ngồi trên xe buýt, băng ghế cuối cùng, tay đan tay. Hệt như những ngày bọn họ vẫn còn học cấp 3. Trên xe cũng có mấy đứa nhóc mặc đồng phụ của trường cao trung gần đó đang túm áo nhau đùa nghịch, câu chuyện chỉ xoay quanh môn nào thi khó, bà cô chủ nhiệm của lớp nào đáng sợ hơn. Bọn họ đã từng giống hệt như thế, cho đến cả vạt áo cũng đầy phong vị thiếu niên. 

Xe buýt đổi hết chuyến này đến chuyến khác, Tống Á Hiên cũng dần thấm mệt, nhưng lúc này anh chẳng thể như hồi bé thoải mái ngã đầu lên vai Lưu Diệu Văn nữa. Lúc còn bé thật tốt, cảm giác giống như được ông trời thiên vị vậy. 

Người lớn liệu có được thiên vị không, Tống Á Hiên tự hỏi. 

Bọn họ đã cố gắng lớn lên rồi, nhưng tại sao bay mãi vẫn không thoát khỏi được bầu trời. Tại sao người lớn ai cũng trông như bị vây hãm như con cá vàng trong bịch bóng đầy nước thường được bán ở cổng trường. 

Anh ngẩng đầu hỏi Lưu Diệu Văn có nhớ con cá vàng trước cổng trường sơ trung của bọn họ, con cá vàng mà Tống Á Hiên phải để dành tiền ăn sáng một tuần mới mua được ấy. Lưu Diệu Văn bảo tất nhiên là nhớ, hắn còn nhớ con cá vàng ấy về nhà bọn họ một đêm, sáng hôm sau liền ngửa bụng lên chết làm Tống Á Hiên khóc rấm rức mãi, mỗi lần đi ngang qua chỗ bán cá sẽ chạy thật nhanh không muốn nhìn. 

Quả nhiên từng chuyện thuộc về anh hắn nhớ rất rõ. Tống Á Hiên lại đung đưa bàn tay nắm lấy mình, hỏi hắn có biết vì sao cá vàng lại chết không. Lưu Diệu Văn không trả lời vấn đề này, đẩy câu hỏi ngược trở lại cho Tống Á Hiên, hỏi anh rằng tại sao. 

Ráng chiều hắt lên cửa kính không quá gay gắt cũng không quá âm u, chỉ vừa đủ rơi xuống hàng mi đang lim dim trong thế giới nhỏ. Tống Á Hiên nghiêng đầu mỉm cười với hắn làm Lưu Diệu Văn ngơ ngác, dưới ánh nắng cuối ngày kia, anh trai dường như vẫn là thiếu niên năm ấy, luôn kể cho hắn nghe những rung động giữa những lục địa rộng lớn trong phòng ngủ của bọn họ. Ở thế giới đó, nơi có cá vàng đang sinh sống, cá nhỏ không thuộc về bịch ni lông, hay chiếc ly đựng đầy nước.

"Anh muốn giống như cá nhỏ, Lưu Diệu Văn."- Lời ước nguyện bật thốt ra long trọng như ánh nến trong ngày sinh nhật.

Đến cả một con cá vàng cũng biết chính mình thuộc về tự do, có thể là nơi ao nhỏ mà nó mà nó được sinh ra, hay bên khoảng nước lặng của một dòng sông nào đó, hoặc giống như bây giờ, bơi trên những đám mây chứa đầy sao trong thế giới của Tống Á Hiên.

"Nhưng anh không muốn bơi, anh muốn được cùng em đi học. Cùng em thức dậy trên một chiếc giường, đón em mỗi khi tan ca."

"Cùng em đưa ông nội đi du lịch, anh còn muốn nuôi hai chú cún, chúng ta có thể đánh cờ ngoài sân, đôi khi sẽ bỏ tiền ra đi xem kịch."

Hàng mi dần dần khép lại trước nụ hôn của nắng vàng, Tống Á Hiên mơ màng dựa đầu vào một bên vai hắn, thì thầm thì thầm:

"Cùng em trải qua thật nhiều tiết Thu phân."

"Vậy nên, phiền em đợi anh thêm một thời gian một thời gian nữa."

"Anh nhất định sẽ khỏi bệnh thật nhanh, thật nhanh."

"Rồi cùng em già đi..."

Âm thanh bên tai càng lúc càng bé, anh đã ngủ rồi, hàng mi yên ổn đổ bóng bên gò má hây đỏ của cái lạnh đầu năm. Vậy mà sao từng câu từng chữ Tống Á Hiên vừa nói vẫn vang bên tai Lưu Diệu Văn rõ ràng, lời thì thầm hùng hồn như một bản tuyên ngôn. Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt anh trong nắng, người này còn chưa kịp nghe Lưu Diệu Văn trả lời, tựa như biết rằng hắn nhất định sẽ đồng ý. 

Bác sĩ nói rằng Tống Á Hiên trở về là một kì tích. Nhưng làm sao Lưu Diệu Văn có thể không biết chẳng có kỳ tích nào ở đây cả, chỉ là Tống Á Hiên yêu một người, yêu đến nỗi vượt lên trên cả sợ hãi, can đảm trở về. Mà lúc này đây anh vẫn vô cùng yêu người đó, dũng cảm rời đi ở hiện tại, trả lại cho bọn họ một tương lai cùng nhau già đi. 



---

Thu Phân: Một trong 24 khí tiết dương lịch, diễn ra vào ngày 23 - 24/9. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com