Chương 21: Sức lực ấm áp
Trên bản tin dự báo thời tiết nói về khối không khí lạnh tràn xuống từ phía Bắc, nói về đợt lạnh hai mươi năm mới có một lần. Nhưng Lưu Diệu Văn cảm thấy mùa xuân vốn dĩ chỉ là chưa từng tới. Sơn Thành vẫn chìm đắm trong mùa đông kéo dài từ năm ngoái, mắc kẹt mãi. Nhưng Tống Á Hiên không cho là vậy, mùa xuân vẫn đang ở đâu đó, chỉ là không còn sức lực để ấm áp.
Lưu Diệu Văn gấp từng chiếc áo len cũ của anh vào vali, còn nói cho Tống Á Hiên biết anh đã lớn nhưng áo len ngày nhỏ lại rộng ra, cũng vô lý giống như mùa xuân năm nay vậy. Hắn thở than:
"Có phải anh khỏe lên thì nắng ấm cũng sẽ đến không?"
Tống Á Hiên gật đầu, nằm xuống chân em trai như một con mèo nhỏ quấn người. Lưu Diệu Văn đưa tay vuốt ve gò má lành lạnh của anh, bất giác cảm thấy giống như ngày còn bé hắn thường ra vẻ là anh trai, nhưng thực chất đều là Tống Á Hiên nhường hắn. Nhưng bây giờ anh không còn phải nhường nhịn hắn nữa rồi, thế mà cảm giác này chẳng sung sướng dù chỉ một chút.
Lưu Diệu Văn duỗi người, vén ra một bên chăn đã sưởi ấm. Tống Á Hiên ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh hắn, ngón tay cũng chen vào giữa những kẽ tay. Lưu Diệu Văn cuốn lấy người kia vào lòng, như hóa thạch bị khảm trong những phiến đá ngàn năm.
"Hay là chúng ta cứ như vậy, em chỉ cần luôn ở bên cạnh anh là được."
Không gian im lặng như tờ, ngoài sân có lẽ sương đêm cũng đang nhàn nhã rơi xuống. Tống Á Hiên vẫn giữ nguyên tư thế trong lòng hắn, thở thật chậm rãi, giống như chỉ cần hơi thở nhẹ đi một chút anh đã có thể nghe thấy tiếng nước rơi nhẹ hẫng trên mái nhà.
"Người em yêu là Tống Á Hiên."
"Tống Á Hiên đâu có dáng vẻ này."
"Bây giờ em có thể xót thương cho anh, người có quá khứ của Tống Á Hiên. Nhưng sau này khi em nhận ra đứa nhỏ ấy đã không còn trong anh nữa. Em sẽ đâm ra chán ghét."
Bàn tay hắn được Tống Á Hiên siết chặt đưa đến bên tim. Anh nói ở đây vẫn còn thiếu niên mà hắn yêu, nhưng thiếu niên ấy đang bị ốm. Nếu bây giờ Tống Á Hiên ở lại bên cạnh Lưu Diệu Văn, thiếu niên ấy cũng sẽ chết dần.
Hắn tất nhiên đều đã biết những điều anh nói, nhưng những đêm trước ngày phân ly gần như sắp xóa sạch những tháng ngày vui vẻ có anh nằm bên cạnh nghịch ngợm cười đùa. Nếu bọn họ có cùng một nỗi sợ, vậy thì có thể mang hắn đi luôn không.
Mỗi người mang trong mình một suy nghĩ. Không gian đặc quánh, chỉ sót lại tiếng thạch sùng đôi lần tạch lưỡi miễn cưỡng gây xáo động. Bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ có ai đó đổi một tư thế ôm ghì, hoặc ai đó siết chặt vòng tay mong nghe được tiếng tim đập bình ổn của đối phương. Giữa đêm lặng trằn trọc thật lâu, thế mà cũng chờ được trời sáng.
Sáng sớm nhà họ Lưu đã kẻ vào người ra. Bọn họ thuê một chiếc xe lớn, những món đồ Tống Á Hiên từng hay dùng Lưu Diệu Văn đều đưa hết xe, bộ chăn gối, vali đầy ắp quần áo của cả hai, sách vở đang dở dang, cả chiếc ly và cái chén anh thường ăn uống đều được nén chặt giữa đống quần áo mềm.
Trong căn phòng nhỏ ở khu nội trú của Ca Nhạc Sơn, Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn xếp từng món đồ, từng cái áo vào tủ, trong lòng vô thức sợ hãi. Anh đưa mắt nhìn quanh không gian căn phòng, nơi dành cho bệnh nhân tâm thần hóa ra không lạnh lẽo như những gì trẻ con hay tưởng tượng. Nhưng chính vì sự ấm áp lạ kì ấy khiến Tống Á Hiên càng hoài nghi liệu anh sẽ chuyển hẳn đến đây để sống?
Lưu Diệu Văn sắp xếp xong tủ đồ cho anh trai, vừa quay người đã bắt gặp ánh nhìn hoang mang không thể che giấu. Hắn ngồi xuống trước mặt anh, nắm lấy hai tay Tống Á Hiên, để anh cúi xuống nhìn mình.
"Lần trước anh chỉ mang đúng năm bộ quần áo, lại rời khỏi em bốn năm. Bây giờ mang cả phòng chúng ta đi như vậy, thì phải nhanh trở về với em nhé."
Tống Á Hiên còn chưa kịp trả lời hắn. Anh chỉ vừa gật đầu đồng ý thì bác sĩ cũng đã đến. Giải thích lại một hồi quá trình điều trị, hết người này đến người khác xoay quanh anh, người nói người nhắc lại, vài câu hỏi han, rồi quy trình chào đón cũng kết thúc.
Bọn họ nói nếu đã ổn định xong thì Tống Á Hiên cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai Lưu Diệu Văn có thể đến thăm anh một tiếng trước giờ cơm tối. Vị bác sĩ đứng trước cửa nhìn chằm chằm hai bọn họ, lời khách sáo ẩn ý chia tách như hồi chuông hết giờ inh tai nhức óc.
Tống Á Hiên thấy trái tim bên ngực trái lồng ngực như dồn dập hơn, anh thở hổn hển cầm lấy tay Lưu Diệu Văn. Ánh mắt mê man hết nhìn em trai, lại nhìn ra cánh cửa nơi đoàn người khi đang chực chờ sẵn để đưa Lưu Diệu Văn đi. Bàn tay nắm lấy tay hắn ướt nhẹp mồ hôi, nhưng Lưu Diệu Văn cũng không cách nào tự mình gỡ tay anh ra, ngón tay càng đan chặt lấy.
Vị bác sĩ bước đến vỗ vai Lưu Diệu Văn, ý tứ rõ ràng muốn hắn rời khỏi đây. Anh cũng biết Lưu Diệu Văn cần phải rời khỏi đây, nhưng hơi thở càng lúc càng nhanh khiến Tống Á Hiên không khống chế được mình. Bàn tay siết em trai phát đau, cũng đâm đầu móng tay vào trong da thịt chính mình. Hai nam hộ lý theo chỉ thị của vị bác sĩ kia tiến vào muốn ấn hai bên vai của Tống Á Hiên xuống. Trong khoảng khắc, Lưu Diệu Văn đã nhanh chóng giật người kéo Tống Á Hiên gần hắn hơn. Anh ngước nhìn ánh mắt hung dữ của hắn đang dâng lên tín hiệu nguy hiểm.
Toán người hộ lý đứng dạt sang một bên, không muốn kích động một lúc hai người. Lưu Diệu Văn nắm chặt tay Tống Á Hiên, cảnh cáo:
"Ai đụng một ngón tay vào anh ấy, chúng tôi lập tức rời khỏi đây. Tống Á Hiên có ý thức, đừng đối xử như thế."
Vị bác sĩ thấy tình hình càng lúc càng khó gỡ gạc, tiến đến nói vài câu đồng ý. Vốn ông còn đang định khuyên Lưu Diệu Văn vài câu thì Tống Á Hiên đã lên tiếng trước:
"Em về đi Văn Ca, ngày mai chúng ta lại gặp."
Lực bàn tay dần buông xuống, chỉ còn bàn tay Lưu Diệu Văn phủ lấy tay anh. Hắn nhìn anh hồi lâu, nhưng Tống Á Hiên không chạm mắt hắn. Lưu Diệu Văn bặm môi gật đầu.
Tống Á Hiên chủ động rút tay ra, rời khỏi vòng bảo vệ của hắn. Vị bác sĩ kế bên chớp lấy thời cơ vừa mời vừa kéo Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng. Cho đến khi cánh cửa đóng lại, Tống Á Hiên cũng không nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Lưu Diệu Văn thẫn thờ rời khỏi cổng lớn của Ca Nhạc Sơn, phía ngoài cổng lảng vảng vài chiếc taxi ế ẩm đang hò hét mời chào khách. Nhưng cậu thiếu niên vừa bước ra kia trông chẳng có vẻ gì là nghe thấy. Vài chiếc taxi may mắn tranh được một vị khách, xe nổ máy chạy đi, chẳng biết đã đi được bao nhiêu chuyến, khi trở về vẫn thấy Lưu Diệu Văn đứng nguyên tại đó. Thiếu niên còn trẻ, ngơ ngác nhìn vào phía trong bệnh viện như để quên điều gì, mắt mũi đã đỏ hết lệ vì lạnh, nhưng tay chân vẫn đứng yên bất động làm người ta không biết được hắn muốn vào hay ra. Mãi cho đến khi mặt trời trưa đứng bóng, những tài xế taxi gà gật đánh một giấc ngắn ngủi, đến khi tỉnh dậy thiếu niên ấy đã rời đi tự lúc nào.
Vào buổi chiều hôm ấy, trong phòng đợi của nhà tạm giam, Lưu Diệu Văn cầm một chai nước đã rỗng, xoắn chặt trong tay. Có vẻ như bữa trưa của hắn chỉ có nhiêu đó. Một tên phạm nhân rề rà ngồi xuống trước mặt thiếu niên, là lão Lưu, cha ruột Lưu Diệu Văn.
Gần một tháng kể từ vụ án, vừa nhìn thấy cha, vết thương kết vảy của Lưu Diệu Văn đột nhiên muốn nứt ra. Từ án phạt hành hung lần trước, đã hai năm rồi Lưu Diệu Văn chưa gặp lão.
Cảnh sát nói lão ta khai rằng mình hận Tống Á Hiên, hận cả Lưu Diệu Văn. Vợ lão sau lần đó sống chết đòi ly hôn nhưng cha hắn nhất quyết không đồng ý. Bà vợ uất ức không biết làm sao, cuối cùng đi ngoại tình với chính gã chủ tịch mà ông ta bợ đỡ từ năm này qua tháng nọ. Bọn họ lấy nhau hơn mười năm không có con, thế mà bà vợ đi ngoại tình lại mang bụng bầu về, quả thật trớ trêu.
Kể từ sau đó cha ruột hắn được gã chủ tích nọ đút cho công trình này dự án kia. Đơn ly hôn muốn kí cũng kí không được nữa. Cuối năm ngoái bà vợ vừa sanh, là một đứa bé trai, cha mẹ vợ vui sướng hô hào, còn cha Lưu tới phòng sanh cũng không được bước vào.
Cũng đêm đó, ông ta bỏ dao vào vali, cầm hình của Tống Á Hiên lang thang ở sân ga Quảng Châu hỏi hết người này đến người nọ. Cuối cùng hỏi đến hai mẹ con nhà kia, đứa trẻ nhận ra Tống Á Hiên, hồ hởi nói rằng không biết anh đi đến địa phương nào, nhưng nó nghe Tống Á Hiên từng nói sẽ về nhà.
Lão ta vừa nghe ngóng xong liền bị xoát vé nắm đầu đẩy xuống ga như bọn đi lậu vé khác. Nhìn đoàn tàu đưa Tống Á Hiên dần rời đi, cơn giận dữ càng không kiềm chế được. Lão mua vé máy bay nằm đợi bên bến ga Trùng Khánh gần một tuần trời, hành khách càng vắng vẻ, bóng dáng trông như Tống Á Hiên cũng dần xuất hiện. Khăn quàng cổ màu đỏ, đứa nhỏ dong dỏng cao đứng giữa đoàn người ồ ạt xuống ga.
Cha Lưu theo dòng người tiến dần đến trước mặt thiếu niên, gọi ba chữ Tống Á Hiên. Người trước mắt kéo khăn quàng che đi phân nửa khuôn mặt, bốn năm không gặp lão cũng chẳng nhớ rõ Tống Á Hiên thật sự có bộ dạng thế nào. Nhưng người kia nheo mắt gật đầu một cái, cha Lưu lại chợt nhớ đến thằng con trai của lão.
Nếu không phải vì Tống Á Hiên, lão ta đã có một thằng con trai khỏe mạnh để nở mày nở mặt với gã chủ tịch chỉ có đúng một mụn con gái. Nếu không phải vì Tống Á Hiên, vợ lão đã không đi ngoại tình, không phải sinh ra đứa nghiệt chủng kia. Nếu không phải vì Tống Á Hiên, đứa con trai duy nhất của lão sẽ không bệnh hoạn yêu đương với đàn ông.
Chỉ bằng ấy suy nghĩ, một dao dùng hết uất ức đâm xuống. Cho đến khi Tống Á Hiên cầm dao bước lại gần lão, ông ta mới nhận ra người mình đã đâm là Lưu Diệu Văn. Ấy thế mà phản ứng đầu tiên của ông ta vẫn là đổ lỗi cho Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn trong mắt ông ta cũng giống như một chiếc ô tô ngoại nhập, hay một chiếc điện thoại đời mới. Đâm một nhát giống như vô tình đánh rơi, người mà Lưu Diệu Văn gọi là cha, ngay từ đầu đã không có cái gọi là tình thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com