Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ngủ đông

Lưu Diệu Văn yên lặng ngồi bên song cửa nghe ông ta lảm nhảm chửi mắng Tống Á Hiên, chửi qua hắn, chửi cả ông nội, rồi mới đến chửi bà vợ lăng loàn và gã sếp khốn kiếp. Giống như lão ta mới thực sự là nạn nhân, còn thế giới này toàn bộ đều mắc nợ lão. Đến mức vị luật sư bào chữa cho cha hắn cũng không nghe nổi, trực tiếp đưa Lưu Diệu Văn ra ngoài.

Ban đầu ông nhận vụ này chủ yếu vì thân chủ giàu có. Nhưng mỗi ngày đến lập hồ sơ đều nghe lão ta chửi bới, vị luật sư đột nhiên muốn khuyên Lưu Diệu Văn ép cha ruột tới cùng, đừng để ông ta ra ngoài gây chuyện.

Lưu Diệu Văn ngồi ở phía đối diện, một thiếu niên chưa tròn mười chín tuổi, nhưng dáng vẻ lại thành thục vượt xa tuổi tác. Thiếu niên nói hắn muốn một khoản tiền đền bù lớn. Còn án phạt của ông ta như thế nào Lưu Diệu Văn không còn quan tâm nữa. Vị luật sư khó hiểu nhìn hắn, còn tốt bụng muốn giải thích thêm:

"Nếu nhận bồi thường thì án phạt với tội cố ý giết người không thành sẽ giảm xuống từ 20 năm còn chưa đầy 10 năm. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, trước đây ông Lưu đã từng bị kết án hành hung, đây là hình thức phạm tội tái phạm. Rất có khả năng sau khi ra tù ông ta vẫn sẽ gây nguy hiểm cho gia đình."

Lưu Diệu Văn vẫn lắc đầu nói không sao, mười năm đã đủ rồi. Đến lúc ấy bọn họ cũng không còn ở đây nữa.

"Cậu định di cư sao?", vị luật sư bất ngờ với dự định của hắn.

Lưu Diệu Văn gật đầu, hắn muốn đưa ông nội và Tống Á Hiên rời khỏi nơi chứa đầy giấu vết buồn bã này. Một nơi không có kí ức di cư để mà cánh chim phải rời đi.

Lưu Diệu Văn lặng lẽ kí vào giấy cam kết giảm án, lại điền hết bộ hồ sơ này đến bộ hồ sơ khác. Kí mãi cũng vừa hết một buổi chiều. Vị luật sư chớm thấy hắn rời đi liền hỏi Lưu Diệu Văn có muốn gặp cha hắn một lần không, nhưng thiếu niên đã khuất dạng sau cánh cửa.

Đáng lẽ ngay từ đầu đã không nên gặp nhau, nhưng có lẽ có một người cha như ông ta là cái giá để Lưu Diệu Văn giữ Tống Á Hiên ở bên cạnh. Kiếp này thôi, chỉ kiếp này hắn gọi người này là ba, sau này vĩnh viễn đừng gặp lại nữa.

Sau hơn một tháng, Lưu Diệu Văn cũng đã quay lại trường học, trừ giảng viên thì không ai rõ Lưu Diệu Văn đã gặp chuyện gì. Vẫn vẻ lạnh lùng ấy, nhưng đến đàn chị cũng phải nhận xét rằng hắn như một con người khác. Không còn CLB bóng rổ, không còn bạn bè xung quanh, nam thần khoa Địa chất bây giờ cũng giống những đứa lập dị mọt sách khác, chỉ cắm đầu vào học.

Có người nói Lưu Diệu Văn muốn đăng kí nghiên cứu ở viện địa chất Canada, có người bảo hắn muốn đổi đời, kiếm một vé rời khỏi tổ quốc. Đàn chị chỉ biết về Lưu Diệu Văn hơn người khác một chút ở câu chuyện về Tống Á Hiên. Cô chợt nghĩ có phải vì người kia không giữ lời hứa, thế nên Lưu Diệu Văn mới thành ra thế này. Nhưng Lưu Diệu Văn ngoài việc lao đầu vào học hành thì mỗi buổi chiều còn không tham gia tiết sinh hoạt. Cứ liên tục liên tục như thế đến tháng thứ hai, cô không kiềm chế được lòng tò mò của mình, theo Lưu Diệu Văn lên chuyến xe bus lúc bốn giờ.

Lưu Diệu Văn luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sát bên cửa sổ. Đàn chị sợ rằng hắn có thể phát hiện ra cô, trong đầu còn nhảy ra biết bao nhiêu là cớ. Nhưng Lưu Diệu Văn căn bản không để ý xung quanh, hắn cứ quay đầu nhìn ra hướng mặt trời đang gắt gao muốn xuyên qua cửa kính găm lên người bất kì ai ngồi phía dãy ghế bên phải.

Xe đi khoảng bốn lăm phút thì dừng lại ở một bến xe sát ngoại thành, đàn chị quan sát Lưu Diệu Văn bước xuống mới dám theo sau. Cô theo đuôi hắn đi bộ một đoạn, thấy người này dừng lại ở một quầy đá bào, mua một ly lớn.

"Lưu Diệu Văn đi xa như vậy chỉ để mua đá bào?"

Người bán hàng đưa đá bào và tiền thối cho hắn, nhưng Lưu Diệu Văn lại không ăn ngay, cẩn thận xách chiếc ly đầy sirup sắc màu, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa.

Đàn chị nhìn địa điểm mà Lưu Diệu Văn bước vào, ba chữ Ca Nhạc Sơn ghép bằng kim loại hiện lên nổi bật ngay trước mắt. Cô còn đứng yên bên ngoài kia nhìn hắn một một đi thẳng ra phía sau khu nội trú. Bóng dáng của hắn rất nổi bật không dễ dàng thất lạc. Nhưng khi đàn chị bước vào sảnh đã chẳng thấy Lưu Diệu Văn đâu, dáng vẻ cô loay hoay nhìn hai bên cầu thang bộ khiến y tá trực quầy chú ý đến.

"Xin hỏi, chị tìm ai ạ?"

Đàn chị nhìn y tá, lại nhìn phía cầu thang không biết đi hướng nào, bấm bụng nói dối, nếu không phải thì xem như cô đoán sai.

"Tôi theo một chàng trai đến thăm người nhà, tên là Lưu Diệu Văn, cái cậu cao cao khi nãy mới đi vào đây. Cậu ấy đi nhanh quá không chú ý quên mất tôi."

Nữ y tá nghe đến tên Lưu Diệu Văn ngay lập tức liền nhận ra, nhưng lại không trực tiếp chỉ đường cho đàn chị.

"Chị đến thăm Tiểu Tống sao? Hôm nay cậu ấy lại chẳng chịu gặp ai đâu, chị cứ ở đây đợi Tiểu Lưu xuống đi."

Đàn chị nghe hai chữ Tiểu Tống, gần như chắc chắn đó là Tống Á Hiên. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô không hiểu vì sao người này trở về lại vào viện tâm thần. Hay trước đó Lưu Diệu Văn đã nói dối, Tống Á Hiên vốn dĩ vẫn luôn ở đây?

"Tiểu Tống phải điều trị như thế này bao lâu?"

Nữ y tá nhún nhún vai, lắc đầu không rõ.

"Tôi cũng không biết, cậu ấy ở đây mới được hai tháng mà. Có người còn ở đây cả hai mươi năm cơ. Tháng trước tinh thần cậu ấy tệ lắm, không ngủ được, nhưng vẫn cố gắng ra ngoài gặp Tiểu Lưu, tháng này thì không chịu gặp ai cả. Tôi cũng không biết Tiểu Tống như thế nào rồi."

"Mà Tiểu Lưu cậu ấy kiên nhẫn thật sự, anh trai không cho gặp nhưng hôm nào cậu ấy cũng đến, cứ ngồi ở ngoài cửa hát cái bài của Trương Quốc Vinh ấy. Cái gì mà "khi anh nhìn thấy ánh sao trên bầu trời, xin anh hãy nhớ, nhớ đến em". Có mấy lần y tá hộ lý nghe cậu ấy hát mà khóc luôn, không biết Tiểu Tống có khóc không nữa."

Đàn chị nghe nữ y tá thao thao kể lại chuyện của hai người họ, đột nhiên hối hận vì đã theo chân Lưu Diệu Văn đến đây. Có lẽ câu chuyện của họ nên dừng lại ở kí ức đẹp đẽ mỗi lần Lưu Diệu Văn kể về Tống Á Hiên mà thôi. Đàn chị nhìn về hướng cầu thang, khẽ nói.

"Lưu Diệu Văn không kể tôi nghe lí do bị bệnh của Tiểu Tống."

Vị y tá ra vẻ ngó nghiêng dẫu sảnh nội trú vắng tanh, không phải ai cũng như Lưu Diệu Văn ngày nào cũng sẽ đến thăm nom. Cô ghé đến gần bên đàn chị, nói nhỏ.

"Chị đừng để Tiểu Lưu biết bên chúng tôi nói nha. Tụi tôi phải chỉnh lý bệnh án thường xuyên mà. Tôi nhớ rõ chuyện của Tiểu Tống lắm, hồi bé bị mẹ bán đi, còn bị bạo hành nữa. May khi ấy gặp được ông cháu họ Lưu, nhưng yên ổn chưa lâu thì lúc niên thiếu lại bị cha của Lưu Diệu Văn lừa đi, mới đây vừa trở về lại tận mắt chứng kiến Tiểu Lưu bị cha ruột đâm suýt chết. Trải qua bao nhiêu chuyện như thế không cách nào sống bình thường được đâu."

Đàn chị đã nghe về Tống Á Hiên, nhưng chỉ mới là một nửa về thiếu niên kia tốt đẹp vô thực đến nhường nào, và hôm nay là nửa còn lại. Vị y tá nhìn đàn chị ngỡ ngàng không nói lên lời, gật gù đồng cảm.

"Nghe như phim đúng không, phim còn chẳng thể viết như vậy. Tội nghiệp Tiểu Tống. Nếu chị vẫn muốn lên thăm thì lầu hai rẻ phải, căn phòng đầu tiên nhé. Không gặp được đâu. Nhưng đánh tiếng chào hỏi cậu ấy vẫn nghe được. Tiểu Lưu phải một tiếng nữa mới về, ở lại cũng được nhưng mà cũng không để làm gì."

Nữ y tá có vẻ như hết giờ trực ban, quay sang gọi điện thoại bàn giao công việc. Đàn chị nhìn lên cầu thang bộ, ở phía trên loáng thoáng nghe như có người đang nói chuyện.

Men theo cầu thang, tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, như sợ người bên trong không nghe thấy. Đàn chị đứng bên góc cua, yên lặng nhìn Lưu Diệu Văn ngồi trước cửa một căn phòng, ly đá bào bên tay đang dần tan hết. Âm thanh khi nãy là hắn đang đọc sách về tập tính của các loài động vật.

"Tống Á Hiên, xem em phát hiện con gì nè." Lưu Diệu Văn lấy giọng, chậm rãi đọc.

"Bướm đêm sâu róm Bắc cực sống sót qua cái lạnh bằng cách chờ đợi. Hầu hết các sâu bướm ấp nở vào mùa xuân và trải qua vài tháng để tạo kén và biến đổi thành bướm đêm hoặc bướm.

Tuy nhiên, bướm đêm sâu róm Bắc cực không trải qua chu trình đó. Ở các vùng lạnh hơn, nơi mùa hè thoảng qua, sâu bướm phải từ mười tới mười bốn năm để phát triển thành nhộng. Trong thời gian ngủ đông, tim của chúng ngưng đập, việc hô hấp tạm dừng và cơ thể sâu bướm tạo ra các chất chống đông tự nhiên giống để bảo vệ các tế bào của chúng trước các tinh thể băng.

Sâu bướm trải qua gần 90% cuộc đời của chúng trong trạng thái đóng băng và tỉnh thức để ăn gỗ cây liễu Bắc cực. Nhờ chiến lược kiên nhẫn này, bướm đêm sâu róm Bắc cực là loài sâu bướm sống thọ nhất, vòng đời kéo dài tới hàng năm trong khi hầu hết các loài bướm khác chỉ hoàn thành trong vòng vài tháng."

Lưu Diệu Văn xé trang giấy có hình con sâu bướm Bắc cực, đưa qua khe cửa.

"Em cũng đợi anh lâu như vậy, chắc chắn sau này tụi mình sẽ sống thọ lắm đó Tống Á Hiên."

Phía nên kia không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh Lưu Diệu Văn lật sách vang lên loạt soạt trên hành lang. Mặt Trời ở Sơn Thành lặn rất mau, vừa qua triền núi thôi đã chẳng thấy ánh sáng gay gắt chỉ vừa rạng lên vài phút trước.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn mặt trời, lại lặng lẽ lên tiếng độc thoại.

"Mặt trời hôm nay lại lặn rồi Tống Á Hiên."

"Chỉ cần anh khỏe lại rồi, em sẽ đưa anh đến nơi hoàng hôn tỏa sáng thật lâu."

Gương mặt hắn tái nhợt cố gắng nở một nụ cười như sợ rằng người phía sau lo lắng, hắn nói:

"Đừng gấp, em đợi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com