Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lưu Diệu Văn

Nơi này gọi là Sơn Thành, Sơn Thành có Cửu Long Pha.

Tống Á Hiên được ông nội dắt tay, bước ra khỏi cổng nhà ga vẫn còn ngoái nhìn lại. Chẳng biết đứa nhỏ đang tìm kiếm ai, chỉ có cảm giác bản thân đã để lại điều gì đó. Trẻ con nhạy cảm như mèo, nhất thời chưa thích nghi được liền đâm ra hoảng sợ.

Lưu Diệu Văn lúc này đã lăng xăng chạy lên trước, cũng không cách quá xa, hắn chỉ đang tò mò xem tiếng pháo đang nổ dồn là phát ra từ nhà ai. Không khí tết có mùi pháo cháy, mùi khói xăng tỏa ra trên những chiếc công nông nổ máy bình bịch hò la lùa bà con lên xe về thị trấn. Ông nội để Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn ngồi riêng một ghế, xe vừa chen chúc đủ người thì cũng ồn ào lăn bánh. Lưu Diệu Văn liến thoắng kể cho Tống Á Hiên về cuộc sống ở đây, nói rằng đó cũng sẽ là cuộc sống của Tống Á Hiên sau này. Nhưng đứa trẻ từ khi bước xuống tàu cứ càng thêm rụt rè không vui, Lưu Diệu Văn nói một lúc lại chẳng nhận được hồi đáp mong muốn, cũng không thèm quan tâm Tống Á Hiên nữa.

"Đồ nhạt nhẽo."

Lưu Diệu Văn nói Tống Á Hiên như vậy.

Về đến nhà cũng là buổi trưa, ông nội vốn định đoàn viên ở phía Bắc, nào có chuẩn bị ăn tết ở đây. Nhà cửa không trang hoàng, cũng chẳng cúng kiếng, vừa buồn bã vừa hiu quạnh. Cách nhà ông nội Lưu một sân sau là nhà thím Mã, gọi là hàng xóm nhưng cách nhau hai lần bậc thang. Thím Mã nghe hai ông cháu đột nhiên trở về, còn mang theo một đứa bé, liền bảo con trai là Mã Gia Kỳ cùng mình mang đồ ăn qua chúc Tết. Thím Mã ở đây đã lâu, cũng biết Lưu Diệu Văn từ đâu mà ra. Nhưng thêm một người ngoài là Tống Á Hiên? Thím Mã cảm thấy lần này ông Lưu chính là lo chuyện bao đồng, nuôi một đứa trẻ đâu phải chỉ đơn giản là thêm một cái chén, một đôi đũa.

Hai người lớn nhỏ giọng nói chuyện thì nghe tiếng gọi của Mã Gia Kỳ. Con trai thím Mã thấy đứa nhỏ lạ mặt lại đáng yêu, muốn hỏi thăm một lát thì Lưu Diệu Văn nói cho anh biết đứa nhỏ này là nhóc câm, từ lúc gặp mặt chẳng nói năng gì.

Câu chuyện nhặt được Tống Á Hiên tựa như du ký ly kỳ, được Lưu Diệu Văn kể say sưa khiến Mã Gia Kỳ cũng xót xa, đưa tay vuốt nhẹ má đứa bé một cái mới biết, Tống Á Hiên sốt rồi. Cổ họng đau rát từ hôm qua đã sưng viêm, Tống Á Hiên cũng không biết đường rên lên một tiếng.

Người Trung Quốc có nhiều đại kỵ ngày Tết, ví dụ như không được uống thuốc hay vào viện ngày đầu năm. Tống Á Hiên nằm ở trạm xá, tay ghim nước biển, cả người đỏ ran như tôm luộc. Lưu Diệu Văn đứng kế bên giường xếp, lòng cũng bề bộn theo. Đứa nhỏ này thích làm anh hùng, cảm thấy vì bản thân trẻ con vô tâm khiến Tống Á Hiên buồn phát sốt. Mới ngày mồng một đã vô viện, không phải cả năm sẽ bị bệnh tật quấn thân sao?

Lúc này người lớn cũng chẳng có tâm tư nghĩ xem Lưu Diệu Văn tâm trạng rối bời, ông nội đưa Tống Á Hiên truyền nước xong, bận rộn nhà cửa cả buổi chiều tới tận giờ cơm tối mới phát hiện chẳng thấy Lưu Diệu Văn đâu. Tìm bên nhà họ Mã không thấy, bên nhà họ Đinh cũng không, Cửu Long Pha sông ngòi chằng chịt, người lớn chỉ sợ đứa nhỏ ham chơi trượt chân ngã xuống sông.

Ông nội Lưu gọi tên Lưu Diệu Văn khản đặc cả tiếng, mắt cũng nhòe nước, suýt chút nữa đã cởi giày ngụp xuống sông tìm cháu thì thấy Lưu Diệu Văn từ phía bên đê chạy về. Cả xóm thấy đứa nhỏ bình an vô sự cũng thở phào, mắng hắn vài câu không biết nghĩ cho ông nội, cuối cùng cũng ai về nhà nấy.

Trời lúc này đã sập tối, nhà họ Lưu vẫn chưa đốt đèn. Đêm mồng một không trăng, tối đen như mun, giơ bàn tay lên nhìn cũng chẳng thấy đủ năm ngón. Ông nội Lưu lầm lũi đi trước, Lưu Diệu Văn cun cút theo sau, nó sợ ông, cũng biết bản thân có tội nên chẳng dám hó hé gì. Sơn Thành núi non, leo thật nhiều bậc thang mới tới cổng nhà. Cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng dép lạch bạch, là Tống Á Hiên lao ra từ trong nhà.

Cả căn nhà không đèn không đóm, Tống Á Hiên vừa thấy ông nội thì chạy ra, gọi mấy tiếng Lưu Diệu Văn. Cổ họng sưng đau, nhưng vẫn có thể nghe ra ba chữ tên hắn. Lúc này từ sau lưng ông nội, Lưu Diệu Văn mới chậm chạp bước ra. Tống Á Hiên thấy lờ mờ dáng dấp kia, đúng là Lưu Diệu Văn rồi. Hai tay đưa lên rờ nắn mặt đứa nhỏ một hồi, cảm thấy vẫn khỏe mạnh không bị thương gì mới trút ra một hơi.

Bàn tay chạm lên mặt Lưu Diệu Văn nóng hổi, cho đến khi Tống Á Hiên rời đi vẫn còn để lại nhiệt trên hai bầu má của hắn. Lưu Diệu Văn cũng quên mất sợ hãi bị phạt, cho tới giờ cơm thấy ông mở miệng gọi tên, đứa nhỏ lúc này mới nhớ tội, lưng thẳng tắp đợi ăn đòn. Thế nhưng ông nội chỉ bảo Lưu Diệu Văn mang cơm vào ăn cùng Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn chết lặng.

Đứa nhỏ giương mắt nhìn ông nội mặc kệ nó, nước mắt nước mũi bỗng nhiên ào ạt chảy ra. Hắn chạy theo ông mếu máo gọi, nói rằng ông đừng không cần Lưu Diệu Văn, đừng mặc kệ hắn. Ông nội lắng nghe Lưu Diệu Văn khóc to, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu cầu xin.

Ông nội làm sao có thể không cần Lưu Diệu Văn. Ngày đứa nhỏ này ra đời cũng gào to hệt như thế, vậy mà lúc cha ruột dúi tiền vào tay hắn bảo hai ông cháu sau này đừng đến nữa, Lưu Diệu Văn lại chẳng khóc lấy một giọt. Thế mà bây giờ chỉ vì ông nội mặc kệ hắn mà hoảng sợ như thế, làm sao có thể không cần Lưu Diệu Văn được đây.

Ông bế thốc đứa nhỏ lên, để Lưu Diệu Văn úp mặt lên vai, chỉ dặn dò hắn lần sau đi đâu cũng phải xin phép, không được tự mình đi qua phía bên kia trấn nữa. Lưu Diệu Văn gật đầu loạn xạ, trong lòng lúc này mới an ổn nói một tiếng xin lỗi ông. Đứa nhỏ này trèo từ phía đê về nhà, tay còn cầm theo cái bánh ngải cứu, ông nội Lưu làm sao không biết Lưu Diệu Văn sang trấn để làm gì.

Một ngày dài đang lui dần về khuya, cả gian nhà chỉ còn le lói một ngọn đèn dầu phía giường Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên. Cả hai đứa đều không ngủ được, nhưng cũng chẳng giao lưu với nhau.

Sau chuyện hồi chiều, Lưu Diệu Văn ngượng ngùng không biết phải mở miệng làm sao. Mà Tống Á Hiên cũng không dám hỏi có phải vì ghét mình mà Lưu Diệu Văn bỏ nhà ra đi hay không.

Đợi cho đến khi ông nội vừa cất tiếng ngáy, Lưu Diệu Văn mới rón rén chui ra khỏi màn rồi lủi xuống bếp. Tống Á Hiên ngồi dậy nhìn theo, không biết đứa nhỏ định làm gì, chỉ sợ hắn gây chuyện. Thế nhưng rất nhanh Lưu Diệu Văn đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo cái bánh được hắn hấp kỹ bên hông lò, chạm vô vẫn còn nóng ấm.

"Mau ăn đi, là bánh ngải cứu đó."

Lưu Diệu Văn bóc lớp giấy gói đưa cho Tống Á Hiên, đứa nhỏ nhìn gói bánh lại nhìn hắn, có phần mông lung. Lưu Diệu Văn lúc này bỗng dưng lại thấy có cảm giác thành tựu, giọng điệu ra vẻ giảng giải cho Tống Á Hiên.

"Ngải cứu giúp trị cảm cúm, điều hòa khí huyết, xua đuổi vận đen. Tết nhất đâu có ai làm nữa, em phải sang bên trấn năn nỉ dì Trương dữ lắm đó nha Tống Á Hiên. Anh không biết đâu, nhà dì Trương có một anh trai em chưa gặp bao giờ, cao hơn em cả một cái đầu, trông rất đáng sợ. Nhưng ảnh là người nhờ dì Trương làm bánh cho mình đó..."

Lưu Diệu Văn càng nói càng xa, luyên thuyên kể về chuyến đi thú vị của bản thân, đôi khi còn chêm vào mấy từ ngữ địa phương, Tống Á Hiên vừa ăn bánh vừa lắng nghe tiếng được tiếng không. Bánh ngải cứu vị đắng, hơi cay, vỏ bánh dai dai, nhưng ăn được đến nhân rồi sẽ cảm thấy ngọt ngào tan ra trong miệng. Tống Á Hiên ăn rất chậm, mà Lưu Diệu Văn nói cũng rất nhiều, cho đến khi đèn dầu cạn tắt, hai đứa nhỏ vẫn còn đan tay, một đứa kể, một đứa nghe.

Không như dân gian đồn đoán, Tống Á Hiên bị ốm vào ngày đầu tiên của năm mới, ấy thế mà cả một năm cũng không thấy cảm sốt lần nào nữa. Bảy năm chung giường, cứ đến mỗi đêm mồng một, Lưu Diệu Văn cũng sẽ để dành cho Tống Á Hiên một cái bánh ngải cứu. Đã ba năm rồi chưa ăn, Tống Á Hiên không biết dì Trương có còn làm bánh hay không. Lần này trở về không biết còn có ai để dành cho anh một phần bánh vừa đắng vừa cay, nhưng bên trong nhân lại tràn đầy mật ngọt.

---

Lưu Diệu Văn: Đố anh biết câu đầu tiên anh nói khi đến Trùng Khánh là gì?
Tống Á Hiên: ?
Lưu Diệu Văn: Anh gọi tên em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com