Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Chưa nói tạm biệt

Tới Sơn Thành năm thứ năm, Tống Á Hiên mới gặp được cha ruột Lưu Diệu Văn. Cha Lưu lặn lội đường xa, bước vào nhà thấy Tống Á Hiên đang giặt quần áo ngoài sân còn tưởng mình đi nhầm. Tống Á Hiên thấy có người đến tìm, cũng ngoan ngoãn gọi vọng vào một tiếng ông nội. Ông nội Lưu từ trong bếp đi ra, vừa thấy người đàn ông liền biến sắc quát to:

"Đi ra ngoài, mày đi ra khỏi nhà tao."

"Ba, con về là để đón Diệu Văn."

Một câu nói của người đàn ông trực tiếp nói cho Tống Á Hiên biết thân phận của ông ta. Ông nội không nghe ông ta giải thích, chỉ quay đầu kêu Á Hiên chạy ra chợ ngăn không cho Lưu Diệu Văn về nhà. Nước vỏ bưởi trên tay Tống Á Hiên còn chưa rửa đã vội vã chạy đi.

Giữa đường gặp Lưu Diệu Văn mang theo bó rau trở về, nhìn vẻ mặt hớt hải của Tống Á Hiên hắn còn tưởng ông nội có chuyện gì. Tống Á Hiên cảm thấy cản không được, quyết định nói thẳng. Lưu Diệu Văn nghe xong cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ nói cùng về xem thử lão ba ruột của hắn định làm trò gì. Tống Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn bị bắt đi, đứng nguyên tại chỗ không muốn về khiến hắn buồn cười, ngón tay chọc chọc bên má anh trai.

"Tống Á Hiên Nhi sợ em đi mất không ai ngủ chung với anh đúng không. Tiểu Tống là heo con chết nhát."

Tống Á Hiên bị chọc ghẹo cũng chỉ tức tối lườm hắn một cái. Lưu Diệu Văn cũng hết cách, đưa lưng ra hướng về anh trai.

"Lên đây nào."

Tống Á Hiên thở dài nhận lấy bó rau của Lưu Diệu Văn, ôm lấy cổ thiếu niên còn đang trổ mã. Phương pháp ở chung của bọn họ ngày thường đều là như vậy, khuyên nhủ thì khuyên nhủ, nhưng mỗi người vẫn phải tự mình có quyết định riêng. Tống Á Hiên nằm trên vai Lưu Diệu Văn, nghe hắn hỏi.

"Nếu một ngày mẹ đến tìm anh thì sao Tống Á Hiên, anh có đi theo mẹ không?"

Vấn đề này Tống Á Hiên không phải chưa từng nghĩ, đáp án sẽ luôn là theo mẹ rời đi. Nhưng Tống Á Hiên cũng đồng thời nghĩ rằng mỗi dịp lễ đều sẽ trở về thăm Lưu Diệu Văn và ông nội. Thế nhưng Tống Á Hiên chưa kịp trả lời thì Lưu Diệu Văn lại đổi ý.

"Anh đừng nói, em cũng không muốn nghe."

Xoay đầu nhìn vào sườn mặt đã bắt đầu sắc cạnh của thiếu niên, hơi thở của Tống Á Hiên phả lên cần cổ khiến hắn vừa tê vừa ngứa.

"Em thì sao?"

Lưu Diệu Văn xốc lại Tống Á Hiên trên lưng, chỉ để lại một lời hứa.

"Em đi đâu đều sẽ đem anh và ông nội theo."

Lưu Diệu Văn nói là vậy, nhưng ngày hôm sau Tống Á Hiên phải mang thư nghỉ phép của hắn lên phòng giáo viên. Xin nghỉ một tuần.

Đi học một mình không có Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên ngồi trên lớp cả ngày chẳng vô đầu được chữ nào. Mà Lưu Diệu Văn vừa rời khỏi, trên trường cũng cùng lúc xảy ra chuyện. Tống Á Hiên cũng chẳng nghĩ rằng chuyện này sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời anh và Lưu Diệu Văn.

Bọn con trai trong lớp hay chuyền tay nhau mấy văn hóa phẩm giải trí, bốn chữ đồng tính luyến ái cũng chỉ gọi cho vui mồm. Trên báo nói bọn đồng tính mang HIV, là lũ đàn ông ẻo lả mặc váy, trong trường thì tìm đâu ra một người như thế. Vậy mà vừa bước vào cửa lớp, Tống Á Hiên lại nghe hai cái tên quen thuộc từ trong miệng tụi con trai cùng lớp, bọn chúng nói.

"Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm thế mà lại là đồng tính."

"Hôn hôn nhau này, eo ơi tao nghĩ tới đã thấy ghê."

Thiếu niên chưa kịp hiểu nguyên do, hai tay run lên, balo quăng ngay vào lũ con trai đang bày ra thái độ ghê tởm. Tống Á Hiên như phát điên, sống chết túm lấy một đứa mà đấm, nhưng chẳng bao lâu đã bị ăn đòn ngược trở lại. Cả bọn bị lôi lên phòng giáo vụ, Tống Á Hiên dù bị hội đồng nhưng là người ra tay trước, phạt đình chỉ học ba ngày. Lúc ông nội vừa tới trường, hai bên nhà Mã Đinh cũng vừa tới.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm hôn nhau trên sân thượng, bị bắt tại trận. Hai bên nhà cũng chỉ có thể lấy cớ trẻ con tò mò, còn chối cãi tới mức đưa lên cả giấy khám sức khỏe.

Người lớn bây giờ nghe đến đồng tính đã sợ khiếp vía, nhà trường làm sao có thể cho qua chuyện này. Cuối cùng Mã Gia Kỳ lên tiếng nhận tội ép buộc Đinh Trình Hâm, mà Đinh Trình Hâm tức điên vừa mắng chửi Mã Gia Kỳ vừa gào khóc nói mình tự nguyện.

Cho đến khi Lưu Diệu Văn từ phương Bắc trở về, nhà họ Đinh cũng đã chuyển nhà. Mà Mã Gia Kỳ cũng đành nghỉ học.

Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm rời đi, Tống Á Hiên cũng nhìn theo, hai mắt đỏ hoe.

Tiếng xấu đồn xa, thím Mã bình thường ăn to nói lớn, bây giờ cửa nào cửa nấy cũng đều đóng chặt. Hàng xóm xung quanh cũng chẳng dám qua lại nhà bên ấy, làm gì có ai ngờ người đồng tính lại xuất hiện kế bên nhà mình. Chỉ có một mình Tống Á Hiên, cứ hở một chút lại chui rào sang nhà Mã Gia Kỳ nhón chân nhìn vào bên trong.

Mã Gia Kỳ ban ngày bị mẹ nhốt trong kho đựng thóc, khi nào thím Mã đi làm về mới được thả ra ngoài. Tống Á Hiên nhìn vết thương trên người Mã Gia Kỳ liền rơm rớm nước mắt.

"Anh..."

"Đinh Nhi..."

Tống Á Hiên không biết nói thế nào để không xúc phạm anh. Bốn chữ Đồng tính luyến ái bây giờ trong mắt thiếu niên cũng tràn đầy ác tính.

Mã Gia Kỳ tiến tới xoa đầu đứa nhỏ ngoài cửa sổ.

"Đồng tính không phải là bệnh, Á Hiên. Em nhìn xem hai người bọn anh có giống như bị bệnh không?"

Tống Á Hiên lắc đầu, thời gian quen biết với Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm bằng thời gian tới nhà Lưu Diệu Văn. Trừ bỏ sự thân thiết của cả hai thì các anh trai còn tốt đẹp hơn cả người bình thường. Vì thế mà Tống Á Hiên càng không can tâm, nhưng dù có không cam tâm tới đâu thì Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng đã tổn thương vĩnh viễn. Thiếu niên nhỏ bé nhận ra người lớn chưa chắc đã đúng, mà sự nổi loạn dưới lòng sâu cũng chẳng thể chống lại cơn sóng của thời đại.

Một tuần hỗn mang qua đi, Lưu Diệu Văn trở về lúc Tống Á Hiên còn đang học trên trường. Hắn còn đang vui vẻ muốn khoe khoang đống quà mình vừa mua được cho Tống Á Hiên, lại bắt gặp Mã Gia Kỳ không đi học.

Mã Gia Kỳ bảo Đinh Nhi đi rồi, anh còn chưa nói tạm biệt. Rất nhanh thôi Mã Gia Kỳ cũng sẽ rời khỏi đây. Anh cũng kể cho Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên vì ra mặt cho anh trai mà bị đánh, đứa nhỏ ngốc mỗi ngày đều chạy qua thăm anh. Bây giờ Tống Á Hiên ở trường có lẽ không còn dễ sống.

Lưu Diệu Văn nghe xong, cả người cũng run rẩy. Trong lúc Lưu Diệu Văn ở nơi xa ăn món ngon vật lạ, bọn họ ở đây phải trải qua biết bao tổn thương, mà hắn lại hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể nghe Mã Gia Kỳ kể chuyện qua song cửa.

Tống Á Hiên hay nói ánh mắt Lưu Diệu Văn rất dữ. Mã Gia Kỳ nhìn thấy mắt hắn long lên, nghiến răng tức giận chính mình. Anh thở dài an ủi.

"Đừng làm chuyện tổn hại tới hai đứa, bảo vệ Á Hiên cho tốt."

Lưu Diệu Văn tức giận cúi gằm mặt, cuối cùng cũng hứa với anh. Hắn nặng nề chuẩn bị rời đi, chẳng biết nghĩ gì lại bước ngược trở về. Lưu Diệu Văn hỏi Mã Gia Kỳ.

"Sau này anh sẽ đi tìm Đinh Nhi chứ?"

Mã Gia Kỳ không nghĩ đứa nhỏ sẽ hỏi thế này, nhướn mày nhìn hắn một lúc, cuối cùng cười buồn, gật đầu.

"Tìm chứ, tụi anh còn chưa nói tạm biệt."

Thiếu niên nhanh chóng mất hút sau khúc cua, Mã Gia Kỳ nhìn theo bóng dáng Lưu Diệu Văn chạy đi tìm Tống Á Hiên, trong lòng ngổn ngang không thấy nổi tương lai phía trước.

Trống hết tiết vừa vang, Tống Á Hiên vừa bước ra cổng đã bắt gặp Lưu Diệu Văn đứng chờ ở đó tự bao giờ. Tống Á Hiên đi lướt qua hắn, Lưu Diệu Văn cũng không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ đi sau anh trai. Ngồi xe buýt về nhà, một người ngồi trước, một người ngồi sau. Lưu Diệu Văn nhận ra Tống Á Hiên y hệt khi còn bé lúc hắn phát hiện thấy anh trai ở dưới gầm ghế, chỉ vì muốn khóc mà co người quay mặt đi. Lưu Diệu Văn cứ chầm chậm theo sau Tống Á Hiên, trời cũng dần sập tối chẳng nhìn rõ bước chân.

Lưu Diệu Văn tiến lên sánh vai, ngón tay níu lấy anh trai. Bàn tay Tống Á Hiên lúc nào cũng lạnh kể cả hè hay đông, khi hắn vừa chạm tay liền cảm giác được Tống Á Hiên giật mình. Bên sông lúc này đã chẳng còn ai. Bóng tối mà Tống Á Hiên vẫn thường hay sợ kia bây giờ lại là mảnh vải che đi thế tục.

Thiếu niên gục đầu lên vai Lưu Diệu Văn, khóc nức nở. Mà Lưu Diệu Văn lúc này nắm chặt tay người trước mặt, nước mắt cũng chảy dài.

----

Vì Tống Á Hiên có thể hong bên cạnh Lưu Diệu Văn sinh nhật năm nay, nên làm chiếc fic hút hết ê mô để năm mới của Lưu Diệu Văn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com