Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Tận thế

Những người còn sót lại trên đoàn tàu xuất hành về phương Nam sau những ngày dài cũng đã nhớ mặt nhau, đôi khi đi ngang qua sẽ gật đầu chào hỏi.

Những tờ báo đầu tiên của năm luôn là những tin tức về năm cũ và viễn cảnh tốt đẹp mà một năm mới có thể mở ra. Một ông lão ngồi ở bằng ghế bên cạnh đọc to những tổng kết trên báo, quay qua cười lớn với người bên cạnh, bọn họ từng tuổi này thế mà vẫn trở thành chứng nhân lịch sử.

Tống Á Hiên bước chân đến Quảng Châu vào những ngày cuối cùng của thiên kỷ 1900, của thế kỷ 20. Ấy vậy mà vài ngày sau, tuổi mười bảy của Tống Á Hiên đã là một phần của năm Thiên Hy, của một thiên niên kỷ mới.

Năm ấy có nhiều tin đồn thất thiệt về ngày tận thế. Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường và Tống Á Hiên nín thở từng giây lắng nghe đếm ngược từ loa phát thanh đầu ngõ. Giây phút giữa đêm vừa điểm, pháo hoa khắp nơi hân hoa nở bừng, Trái Đất vẫn tiếp tục xoay, tận thế cuối cùng cũng không đến.

Cậu thiếu niên như Tống Á Hiên cũng trở thành chứng nhân lịch sử. Địa cầu không nổ tung như người ta vẫn kháo nhau, chẳng biết liệu có chăng thực sự là may mắn không. Biết đâu tận thế ngay giây phút pháo hoa tưng bừng kia đã hóa thành tuyết trắng rơi xuống, thấm đẫm vào lòng đất của thế giới.

Sự cố máy tính Y2K, suy thoái kinh tế, dịch SARS 2003, khủng hoảng năng lượng. Ngần ấy chuyện xảy ra, thế mà nhân loại mới đi được một nửa thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 21.

Dịch SARS nổ ra, Tống Á Hiên vẫn cần phí sinh hoạt, chấp nhận làm việc tại kho, làm xong thì ăn ngủ tại chỗ. Sạp trái cây của Hạ Tuấn Lâm cũng đóng cửa. Cuộc sống dường như đóng băng hoàn toàn, đến cả bốn mùa cũng không thèm lưu động.

Hạ Tuấn Lâm lo sợ Tống Á Hiên bị bệnh, cứ hai ba hôm lại chạy ra chợ nhìn một cái. Nhưng Tống Á Hiên chưa bệnh thì Hạ Tuấn Lâm đã phải vào trại cách ly rồi.

Tống Á Hiên mắc kẹt tại kho hàng không biết phải làm sao, trốn bà chủ qua sạp của Hạ Tuấn Lâm gọi nhờ điện thoại, muốn hỏi mẹ Nghiêm xem làm sao để liên lạc với Hạ Tuấn Lâm. Chuông vừa reo lên đã có người bắt máy, thế mà lại là Nghiêm Hạo Tường.

Tống Á Hiên cũng không có thời gian trò chuyện với hắn, chỉ báo tin về Hạ Tuấn Lâm rồi dặn dò hắn gọi lại cho mình. Cả ngày hôm đó thiếu niên lòng như lửa đốt, mãi gần khuya Nghiêm Hạo Tường mới gọi lại, báo rằng chỉ là nghi nhiễm, Hạ Tuấn Lâm vẫn khỏe mạnh.

Chuyện liên quan đến Hạ Tuấn Lâm mà Nghiêm Hạo Tường vẫn bình tĩnh nghĩa là thực sự còn ổn. Tống Á Hiên định cúp máy, nhưng không cam lòng, gọi lại Nghiêm Hạo Tường một tiếng, hỏi hắn có cách nào biết được những ai mắc bệnh không.

Cả một đêm không ngủ, Tống Á Hiên cũng biết Nghiêm Hạo Tường cũng phải nghỉ ngơi, nhưng cảm giác chờ đợi khiến Tống Á Hiên không tài nào nhắm mắt. Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông, Tống Á Hiên nghe Nghiêm Hạo Tường nói hai chữ không có. Cảm giác bất an còn chưa buông, Nghiêm Hạo Tường biết Tống Á Hiên muốn hỏi gì, cũng đã kiểm tra, hoàn toàn không có.

"Nước ta dần kiểm soát được dịch bệnh rồi, hai tháng rồi không còn người chết nữa. Cậu đừng lo."

Thông tin đại chúng ít ỏi, kênh liên lạc cũng không, Tống Á Hiên cảm thấy may mắn khi Nghiêm Hạo Tường trở về. Anh nói lời cảm ơn, cũng dặn dò Nghiêm Hạo Tường mau dỗ dành Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm tuy rằng khó dỗ, nhưng nếu là Nghiêm Hạo Tường thì chắc sẽ được. Nghiêm thiếu gia cười haha trong ống nghe, cũng tạm biệt rồi cúp máy.

Trong quá trình đợi chờ khốn khổ, có vẻ như thế giới vẫn cần được nhấn mạnh hơn hai chữ mất mát. Những ngày cuối cùng của mùa xuân vẫn không khỏi đau lòng đón nhận trò đùa ác ý nhất.

Ngày cá tháng tư 2003, Trương Quốc Vinh từ tầng 24 của khách sạn Mandarin, nhảy lầu tự sát.

Báo đài nơi thì chia buồn, nơi lại đăng tin đây chỉ là lời nói dối. Hạ Tuấn Lâm vừa mới hết cách ly đã lập tức chạy đến chỗ Tống Á Hiên báo tin, nước mắt giàn giụa.

"Họ giết anh ấy rồi."

Hóa ra tận thế đã đến với riêng lẻ mỗi người chúng ta, đôi khi nỗi bất hạnh không chỉ có hình hài cái chết mà còn nằm trong hiện tại của những người còn sống.

Sau cái chết chấn động đất nước của Trương Quốc Vinh, các tổ chức sinh viên cũng bắt đầu tuyên truyền "Đồng tính không phải là bệnh", "Trầm cảm -  căn bệnh chết người vô hình". Bởi vì đồng thời lúc ấy báo chí cũng bám lấy câu chuyện sốt dẻo này, đăng lên những tin tức nhiễu loạn một bộ phận thị dân cổ hủ. Hạ Tuấn Lâm dù tức giận nhưng mỗi ngày vẫn mua một tờ báo, vừa đọc vừa mắng người.

"Ca Ca đến lúc chết vẫn phải đội nồi. Bệnh đồng tính có khả năng gây tự sát là cái đếch gì? Mẹ nó nhỏ không học lớn đi viết báo à?"

Hạ Tuấn Lâm chúa ghét đọc tạp chí trong nước. Để so sánh mà nói thì tạp chí Hương Cảng chính là kiến thức, còn tạp chí trong nước chính là giấy chùi cớt có chữ Hán tự.

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy cộng đồng là nơi thích đổ tội và tranh cãi. Chừng nào nhân loại khiêm tốn nhận ra bản thân biết quá ít về thế giới, thì có lẽ ấy là lúc tận thế buông tha chúng ta.

Dẫu sao xã hội vẫn phải tiếp tục sống. Sau những ngày tháng trì trệ, Trung Quốc cũng bắt đầu kỷ nguyên vàng của tăng trưởng kinh tế. Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng thành một đôi, khép lại năm 2003 đầy biến động.

Lẩm nhẩm lời Ánh sao, Tống Á Hiên tự hỏi Lưu Diệu Văn có biết người hát là ai không, chắc bây giờ phải biết rồi chứ nhỉ.

Thiếu niên vùi mặt vào khăn quàng cổ hít sâu một hơi dài, cũng cảm thấy hương bưởi đã không còn đắng lắm, chỉ cảm thấy hương thơm nhàn nhạt. Hạ Tuấn Lâm bảo đấy là quen mùi. Có lẽ là quen mùi, suốt bảy năm ở Sơn Thành đều dùng vỏ bưởi giặt đồ, đã quên mất chú ý mùi hương đặc biệt này.

Chất tẩy ban đầu thì đắt tiền, nhưng về sau này không còn được xem là hương liệu xa xỉ nữa. Lưu Diệu Văn đi với cha ruột một lần liền mang về một chai bột giặt rất thơm, nói là để Tống Á Hiên ngâm quần áo. Thế nhưng da tay Tống Á Hiên không hợp, giặt được hai lần thì tróc vẩy. Chai bột giặt cuối cùng cũng cất xó, lâu lâu chỉ có Lưu Diệu Văn mang ra ngâm đồ đông cho cả nhà.

Lưu Diệu Văn dạo gần đây đau tăng trưởng trở lại, một phần cũng do trời đã bắt đầu lạnh dần. Khi trẻ con ngoài kia vẫn còn quần cộc áo ngắn đón những cơn gió mát của đợt lạnh đầu tiên thì Lưu Diệu Văn đã phải mặc quần thu. Đôi khi xương khớp hắn kéo căng như muốn xé toạc, Lưu Diệu Văn đang ngủ cũng bị đau đến bật dậy.

Tống Á Hiên nghe nói sữa tươi có thể bổ sung canxi liền làm bánh màn thầu nhờ dì Trương đổi giúp sữa bò ở bên trại chăn nuôi.  Mười cái màn thầu sẽ được một ly sữa đầy, cảm thấy không đắt lắm, có thể trao đổi dài hạn một chút.

Lưu Diệu Văn múc từng muỗng sữa bò, anh một muỗng, em một muỗng. Nếu Tống Á Hiên không uống bản thân hắn cũng sẽ đổ đi. Phần tình cảm của em trai đối với mình bắt đầu vượt ra cả sinh hoạt bình thường khiến Tống Á Hiên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Lưu Diệu Văn không nghĩ nhiều như thế, cảm thấy nhà mình là thành trì an toàn nhất. Ông nội nhìn thấy sáng sớm hai đứa đã dậy nhào bột làm bánh đổi sữa, đêm đến lại trò chuyện tới khuya, chỉ sợ các cháu trai mệt mỏi, nhắc một câu ngủ sớm rồi thôi.

Mùa đông vừa đến, rất thích hợp để nằm chung một cái gối. Tống Á Hiên xoa cao nóng cho Lưu Diệu Văn xong cũng sợ lạnh mà chui tót vào trong chăn. Bên trong đều là hơi ấm Lưu Diệu Văn ủ ra, Tống Á Hiên nằm tới là khoan khoái, cả người bắt đầu cũng thả lỏng mơ màng. Lưu Diệu Văn kế bên vẫn nghịch ngợm sờ nắn ngón tay anh, hỏi xem Tống Á Hiên đã nghĩ xong sẽ thi vào trường nào chưa. Tống Á Hiên đã hơi buồn ngủ, úp mặt vào cổ em trai nói ra một vài tên trường ở Trùng Khánh, chỉ là không nhắc đến việc sẽ đi tìm mẹ.

Lưu Diệu Văn rất vừa lòng, tay cũng bắt đầu mơn trớn xuống phần bụng phẳng lỳ của anh trai. Rõ ràng hồi bé gầy mấy đi nữa bụng Tống Á Hiên vẫn phồng to như bụng cá, không biết mỡ bây giờ đã chạy đi đâu. Bàn tay không an phận vỗ cái bốp trên mông anh trai, thành công khiến Tống Á Hiên cắn hắn một phát.

Thiếu niên đang tuổi dậy thì, chân tay ngứa ngáy. Tay Lưu Diệu Văn chạm đến đâu Tống Á Hiên như giật điện tới đó, cả người cựa quậy lại bị Lưu Diệu Văn bắt về. Chăn kéo qua đầu, áo quần xộc xệch, Lưu Diệu Văn áp mặt lên da bụng mát lạnh của Tống Á Hiên, hôn một cái, còn xấu xa hỏi Tống Á Hiên muốn hôn lên phía trên hay hôn xuống phía dưới.

Thiếu niên non nớt không chống lại được hấp dẫn tính dục. Ngoài trời nhiệt độ dần hạ thấp, ấy vậy trong chăn lại đổ mồ hôi. Tóc mai rối loạn bên gối, da thịt dán cùng một chỗ, anh trai cùng em trai lén lút hôi môi. Không là người yêu, thế nên không phải đồng tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com