🌺 Cảm giác được theo đuổi
Màn hình điện thoại nháy sáng, thông báo có tin nhắn được gửi đến. Lưu Diệu Văn liếc nhìn một cái, là tin nhắn của cậu bé đó.
" Anh, hôm nay em gặp được một chuyện rất thú vị "
Lưu Diệu Văn trầm mặc nhìn điện thoại, không ấn vào xem, cũng không có ý định trả lời. Tin nhắn là của Tống Á Hiên gửi tới. Dạo gần đây cậu rất hay kiếm anh nói chuyện phiếm, quan trọng là Lưu Diệu Văn biết, cậu bé kia thích anh.
Tống Á Hiên là học năm 2, sau anh 3 năm. Lưu Diệu Văn không hiểu, một người như cậu tại sao lại nhìn trúng anh chứ? Anh học không tốt, Tống Á Hiên lại học rất giỏi. Thế nhưng cậu luôn luôn nhìn anh với ánh mắt hâm mộ.
Bạn bè Tống Á Hiên nói cậu rất ít nói, nhưng với anh, cậu có vô vàn câu chuyện để hàn huyên. Ban đầu cậu bé ấy nhắn tin cho anh, theo phép lịch sự anh sẽ nhắn lại đôi câu. Dần về sau, có lúc Lưu Diệu Văn trả lời lại một hai từ, đôi khi im lặng coi như không nhìn thấy.
Tống Á Hiên rất hay "vô tình" gặp được anh ở trường. Lưu Diệu Văn lạnh nhạt với cậu, cậu lại luôn dùng nụ cười để đáp lại anh. Anh trả lời tin nhắn cậu chỉ với một từ cộc lốc, cậu cũng vui vẻ tiếp tục trò chuyện, thậm chí Lưu Diệu Văn cảm nhận được, cậu bé ở phía bên kia màn hình đang cười.
Anh không thích cậu, một chút cũng không rung động. Kì thực Lưu Diệu Văn vừa trải qua đổ vỡ trong chuyện tình cảm, cũng không muốn bắt đầu với người mới khi trái tim còn chưa lành lại. Cậu ấy biết. Cậu ấy biết anh không thích cậu ấy.
" Sau này đừng nhắn tin cho anh."
Trên khung chat, mấy dấu chấm lửng nhấp nháy, Tống Á Hiên gửi tin nhắn đến.
" Tại sao? "
Lưu Diệu Văn suy nghĩ, quyết định thẳng thắn với cậu.
" Anh không thích em, hy vọng em sẽ hiểu. "
Lúc lâu sau, anh mới nhận được tin nhắn trả lời.
" Em còn chưa tỏ tình, sao mà anh đã từ chối chứ "
Sau đó, Tống Á Hiên thực sự không liên lạc với anh nữa. Lưu Diệu Văn hiểu cảm giác của cậu, cũng đau lòng cho cậu bé ấy. Nhưng anh không thể làm điều gì khác, không thể đem một trái tim đầy thương tích đi tổn thương người khác.
_ _ _ _
23 tuổi. Lưu Diệu Văn quay lại với cuộc sống bình thường, lao đầu vào hoàn thành công việc của sinh viên năm cuối, thuận lợi tốt nghiệp và tìm được công việc khá tốt.
Anh gặp lại Tống Á Hiên vào một buổi chiều mưa, cậu bé đứng nép mình dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi, cặp sách sau lưng ẩm một mảng lớn, tóc cũng ướt nhẹp. Trong vô cùng chật vật, nhưng nhìn thấy anh lại mỉm cười vui vẻ.
" Em không phải cố tình tìm anh đâu nhé, là thực sự tình cờ gặp được đó! "
Gương mặt sáng bừng, ánh mắt cong cong như biết nói, nhưng thấy rõ, cậu gầy đi nhiều. Cuối cùng Lưu Diệu Văn không đành lòng, quay người vào trong cửa hàng, mua cho cậu một chiếc ô.
Trước khi anh đi, chỉ kịp nghe cậu nói một câu:
" Bao giờ mới được gặp lại anh nhỉ? "
Cảm xúc lại cuộn trào trong lòng ngực, vẫn không phải rung động, mà là đau lòng. Lưu Diệu Văn đã từng như cậu bé ấy, đi thương một người không thương mình, kết cục nhận về chỉ toàn là một trái tim chồng chéo những vết thương.
_ _ _ _ _
Sinh nhật 25 tuổi. Lưu Diệu Văn nhận được một món quà. Chiếc khăn quàng cổ đan tay màu xám tro, kèm theo một tấm thiệp nhỏ.
" Đừng mãi mang theo vết thương ngày cũ. Hy vọng mỗi ngày anh đều có thể tìm thấy những niềm hạnh phúc nhỏ, cho dù không phải ở nơi em. "
Lưu Diệu Văn biết là ai gửi đến. Tống Á Hiên mỗi năm đều gửi quà cho anh, nhưng chưa bao giờ kèm theo thiệp. Những lời này gửi tới anh, là cậu đã thực sự buông bỏ rồi phải không?
_ _ _ _ _
27 tuổi. Lưu Diệu Văn bình tĩnh đón nhận tin mẹ đã không còn nữa. Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ có mẹ. Mẹ bị ung thư dạ dày, đã sớm biết sẽ có ngày này, bởi vậy anh cứng rắn vượt qua. Lễ tang diễn ra trang nghiêm, chỉ có lòng anh một mảnh lạnh ngắt. Đêm khuya, một mình Lưu Diệu Văn trong căn phòng đầy hoa tang, thẫn thờ nhìn lên di ảnh mẹ trên bàn thờ, hai tai ù ù tiếng gió thổi.
Trong khoảnh khắc không ngờ tới ấy, Tống Á Hiên xuất hiện ở cửa, dáng vẻ vội vàng chạy đến, mái đầu cũng rối loạn, khăn quàng cổ tưởng chừng sắp rơi ra. Cậu cách anh gần 200 cây số, sao có thể không suy nghĩ mà chạy đến đây chứ? Tống Á Hiên sợ bóng tối, trời tối liền không dám ra khỏi phòng kí túc, nhưng lại ở giữa đêm vượt đường xa đến đây.
Tống Á Hiên lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, cuối cùng không nhịn được liền ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói một câu:
" Khóc ra đi, em che cho anh, sẽ không ai thấy đâu. "
Tựa trên bờ vai mảnh khảnh ấy, Lưu Diệu Văn lặng lẽ rơi nước mắt. Lưu Diệu Văn thừa nhận, đôi khi tỉnh giấc giữa đêm, anh lại nhớ đến cậu. Trong lúc trái tim cô đơn nhất, lại nhịn không được nhớ đến cái cười ấm áp của cậu. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, như là thương nhớ.
Hiện tại, trong lúc lạnh lẽo nhất, anh lại được nghe thấy âm thanh mềm mại của cậu bé ấy, cảm nhận cái ôm của cậu. Rõ ràng cậu rất gầy, nhưng vòng ôm lại ấm áp.
Sau tang lễ, Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên về thành phố của cậu, cho cậu một lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Lúc lên tàu trở về, anh nghe cậu gọi theo:
" Mạnh mẽ lên, đến khi gặp lại em phải cười đấy nhé! Hứa nha!"
Lưu Diệu Văn gật đầu, tàu di chuyển, bóng cậu cũng nhỏ dần rồi khuất hẳn.
_ _ _ _ _
Cuộc sống lại quay đều theo quy luật vốn có của nó. Chỉ khác là, Lưu Diệu Văn thường hay nhớ đến cậu hơn. Có đêm, anh lặng lẽ vào khung chat của cậu, nhìn chấm xanh hiện lên chói mắt nhưng vẫn không hạ tay gửi cho cậu một tin nhắn. Cuối cùng im lặng nhìn chấm xanh tắt, tài khoản của Tống Á Hiên rơi vào offline.
Trong một đêm mưa, Lưu Diệu Văn bật khỏi giường, một mạch chạy tới bến tàu, bắt chuyến sớm nhất tới thành phố của cậu.
Lưu Diệu Văn đến từ rất sớm, một mình cô độc đứng dưới nhà cậu đến khi hừng đông. Đến khi thân ảnh nhỏ bé kia xuất hiện, sững sờ nhìn anh. Tống Á Hiên tròn xoe mắt, miệng mấp máy:
" Sao anh lại ở chỗ này? "
Lưu Diệu Văn không hiểu, người cậu nhỏ như vậy, lấy đâu ra mạnh mẽ đợi anh từng ấy năm?
Anh tiến lại, đứng đối diện với cậu.
" Tôi đến đòi lại một thứ mà em mang đi mất. "
" Em không có "
Cậu bé càng ngạc nhiên, đầu óc mụ mị. Cậu có lấy của anh cái gì đâu, lần trước trở về cũng chỉ mang theo balo của cậu thôi mà. Chưa kịp định thần lại, Tống Á Hiên đã bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, bàn tay anh nắm lấy cậu, áp lên ngực trái của mình.
" Trái tim ở nơi này, em mang đi rồi "
Cậu bé không hết ngạc nhiên, miệng mấp máy muốn nói điều gì đó. Lưu Diệu Văn không đợi nổi, liền hỏi cậu:
" Em không phải là có người yêu rồi đấy chứ? "
Tống Á Hiên lập tức lắc đầu.
"Không có, em vẫn luôn một mình." Không phải là anh, cậu có thể thương ai được kia chứ.
" Vậy phiền em sau này phải quen với cuộc sống hai người rồi"
Lưu Diệu Văn cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ hồng non nớt. Thật may, lâu như thế, anh vẫn có cơ hội thành thật với trái tim mình. Thật may, lâu như thế, cậu bé kia vẫn không bỏ anh đi.
Cảm ơn em!!
Cảm giác được theo đuổi không phải lúc nào cũng là hạnh phúc và vui vẻ. Đôi khi được theo đuổi cũng khiến người ta khổ tâm và đau lòng. Nhưng chỉ cần đúng người, dù thế nào thì bạn vẫn sẽ hạnh phúc thôi.
_________***_________
Nguồn: https://h5.mangatoon.mobi/contents/watch?id=3708701&content_id=1084865&_language=vi&_app_id=1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com