Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên


Hồi XI - Trì Duật Lăng

Biệt viện phủ Trấn Tây Hầu bày trí trang nhã, bên trong trồng một gốc hoa hạnh. Vào những lúc hoàng hôn, ánh nắng hồng chiếu xuống từng ngõ nhỏ, gió sớm thổi qua, kéo theo cánh hoa hạnh phủ kín một vùng. Ban đêm, những cô đóm nhỏ vài cậu dế choắt tinh nghịch lấp ló bên dưới tán hoa, đôi chú vô tư sà xuống bên cạnh khung cửa, ngắm nhìn người an tĩnh bên trong. 

Bách Lý Đông Quân trở về Càn Đông Thành đã tròn một tuần. Gia nhân báo, lão Hầu gia tham dự triều hội, ít nhất mười ngày nửa tháng nữa mới về. Hằng ngày, ngoài mẫu thân thỉnh thoảng tâm sự cùng y, cũng chỉ có cữu cữu thường xuyên đến thăm. Phụ thân nói, Tiểu An Thế phong tỏa thông tin quân hậu rời khỏi đại thành đô. Mật thám truyền tin, Diệp Đỉnh Chi bí mật rời Đại Hưng, hiện tại khẳng định tám phần hắn đã đến trung nguyên. Bách Lý Đông Quân nằm dài trên ghế, ánh mắt trầm lắng nhìn cánh hoa hạnh phiêu mình bên ngoài khung cửa sổ, đôi lúc theo gió lạc vào vương trên mái tóc.

Y nằm nghiêng, một tay chống đầu, tay kia hờ hững cầm trục sách. Tâm trí trôi dạt, lạc lõng trong cảm xúc bi hỉ lẫn lộn. Bên ngoài, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng gió khẽ lay cành. Ánh nắng hồng nhuốm lên khung cảnh tịch tĩnh, khiến cảm giác cô đơn trong lòng y thêm nỗi nặng nề. Y đơn độc, giữa cái tĩnh mịch, giữa những suy tư rời rạc, không nơi bám víu.

"Tiểu công tử không ủ rượu nữa sao?"

 Âm thanh vang lên từ phía sau. Nàng là Hồng Lan, tâm phúc bên cạnh mẫu thân. Thường ngày hoạt ngôn, biết chú tâm tiểu tiết nên rất được mẫu thân ưu ái. Phải nói mẫu thân từ lúc biết tin liền lo lắng thái quá, mặc dù không thuận ý lại không đành chối từ. Y đáp khẽ, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.

"Không ủ nữa."

 Ủ rượu cũng như làm thơ, thưởng rượu cũng như thưởng thơ. Tâm vướng bận thì sao có thể viết được thơ hay, càng không thể ủ một giọt rượu thanh.

 ⁛


Về phần Diệp Đỉnh Chi, từ ngày Vu thị liên tục làm loạn, không nơi nào dám nhận hắn làm việc nữa, chỉ còn vài công việc khuân vác nặng nhọc chẳng ai màng đến. Rảnh rỗi sinh nông nỗi, hắn nổi hứng trèo tường phủ Trấn Tây Hầu ngắm ái nhân. Cách xa nửa năm như xa cách một kiếp người, lòng hắn nhớ nhung muôn phần.

Phủ Trấn Tây Hầu canh phòng nghiêm ngặt, việc hành sự vốn đã khó, thêm vào tính nóng vội của Diệp Đỉnh Chi càng dễ lộ dấu vết. Sau khi lén lút quan sát một vòng, hắn chọn được một chỗ kín đáo để trèo qua tường. Nhưng đời nào lại dễ dàng thế. Ngay khi vừa leo qua, hắn lỡ đạp gãy một cành mai già.

  [Rắc!]

Tiếng cành cây gãy khiến Diệp Đỉnh Chi chết lặng. Hắn nhìn quanh, rồi cúi đầu nhìn cành cây dưới chân, lòng nơm nớp lo sợ. Hắn thầm trách bản thân mấy ngày qua ăn uống không điều độ, rõ ràng cân nặng đã tăng lên không ít. Trong đầu không ngừng oán thán [ Sao mà đêm nay xui thế này ]

Bách Lý Đông Quân đang nằm mơ màng trên ghế dài thì bị tiếng động lạ làm lay tỉnh. Y vô thức ngồi dậy, đôi mắt nhắm hờ nhìn ra ngoài song cửa. Gió thổi qua nhành hoa hạnh, dưới ánh trăng mờ, y thoáng thấy bóng dáng lén lút bên gốc mai già rồi vụt mất. Y nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: 

" Có trộm sao?" 

Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lồng ngực y phập phồng lo sợ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài song cửa, lòng y dao động trước bóng dáng lạ bên gốc mai già.

"Trộm ư? Không... Thật ra chẳng ai dám vào đây. Nhưng nếu không phải trộm, thì là ai?"


Trong lòng y dấy lên những suy nghĩ viển vông, liệu rằng Vân ca có tìm đến y, nếu là hắn vậy y phải đối diện với hắn như thế nào. Là phu phu bách niên hòa hợp hay là tộc nhân hầu phủ địch quốc một kiếp khó tương phùng?

Bách Lý Đông Quân dừng bước, ấn đường hơi nhíu lại. Cảm giác lạ lùng, mơ hồ nhưng rõ rệt. Bóng hình xa lạ mà quen thuộc ấy, dưới ánh trăng tà như bị bao phủ một lớp sương mờ. Y thẫn người, hít thở chậm rãi, không hiểu vì sao trong lòng lại nổi lên những đợt sóng ngầm không cách nào dập tắt.

 "Đã lâu rồi... Sao lại cảm thấy giống như người đó?"


Y lắc đầu, tự trấn tĩnh mình, cảm giác không yên lòng vẫn không thể xua tan. Bách Lý Đông Quân định thần, người đến nếu là Vân ca, huynh ấy sẽ không hành sự lén lút. Con người Vân ca bất bình thường chút đỉnh, nếu hắn đã đến vậy sẽ quậy đục nước một trận. Đánh chán rồi sẽ mang y đi.

 "Người đến là ai? "

Y cất giọng, quãng giọng trầm phá vỡ sự tĩnh lặng. Vấn ngữ của y như hạt sỏi ném vào dòng nước lặng, chỉ để lại gợn sóng thoáng qua mà không có câu trả lời. Bách Lý Đông Quân nắm chặt Bất Nhiễm Trần, vung một kiếm. Kiếm khí sắc bén xuyên qua màn đêm như xé toạc hư không, khoét sâu vào thân cây, xung quanh chỉ còn tiếng gió rít qua tai. Y bước tới, nơi đây không một bóng người. Bách Lý Đông Quân đưa tay day trán, là y suy nghĩ quá nhiều.

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi dán chặt vào Bách Lý Đông Quân. Nhìn thấy y, trái tim hắn không ngừng loạn nhịp.

Gạt chuyện đấy qua một bên. Diệp Đỉnh Chi đu ngược trên cây, cơ thể hắn lắc lư, mồ hôi lạnh vẫn ứa ra từ trán. Cứ đà này, có khi hắn chưa kịp dỗ dành người thương đã kịp vào hoàng lăng ăn nhang, ngắm gà mất.

Hắn nhìn tiểu Đông Quân quay lưng rời đi, cẩn thận leo xuống. Diệp Đỉnh Chi phủi sạch bụi bặm trên y phục, cảm thấy lớp mặt nạ da người này tuy không dày nhưng quá nóng bức, định bụng quay về rồi tháo nó ra cho rảnh nợ, nhưng khi vừa quay đầu, một cảnh tượng chấn kinh đập vào mắt khiến hắn hoảng hốt.

Bách Lý Đông Quân đứng ngay sau lưng hắn, đôi mắt phụng lạnh lùng như nuốt chửng lấy hắn. Diệp Đỉnh Chi không kịp chuẩn bị, giật mình tung ra một chưởng. Bách Lý Đông Quân kịp phản ứng, y chịu một chưởng, bị đánh bật lùi may mắn không bị thương.Hắn bàng hoàng, không phải y vừa đi vào sao? Chính mắt hắn thấy y trở vào nhưng sao người lại ở đây? Diệp Đỉnh Chi day trán, rồi chợt nhớ ra y đã nhập thần huyền cảnh nhiều năm. Quả thật, hắn khó mà phân biệt được đó là hư ảnh hay người thật.

Diệp Đỉnh Chi khẳng định, trước đây hắn làm nhiều việc sai trái, trời cao có mắt nhưng tỏ thế này có phải hơi tốt quá rồi không. Hắn vừa làm việc xấu, chưa gây họa đã bị phát hiện. Hắn chỉ muốn trèo tường ngắm ái nhân, quay đi quẩn lại sao lại thành ngộ thương tiểu tâm can rồi. Có phải mỗi năm hắn tế trời đều uổng phí không??? Thiên đạo cái rắm, thế này thật quá bất công.

"Ngươi là ai?" 

Bách Lý Đông Quân hỏi, giọng điệu vừa cảnh giác vừa tò mò. Diệp Đỉnh Chi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

 " Tại hạ tên Trì Duật Lăng."

 Bách Lý Đông Quân nhìn chằm chằm vào hắn, tay nắm chặt chuôi kiếm.

"Ngươi đến đây làm gì?"

 Đông Quân, đệ hỏi như thế ta nên trả lời thế nào? Lẽ nào thành thật khai báo hắn đến đây để nhìn trộm y. Không được, Diệp Đỉnh Chi biết bản thân hiện tại là người xấu, nhưng trời vừa chợp tối leo tường vào đây còn bị phát hiện thì nên bao biện như thế nào. Chỉ có thể là ăn trộm!

Nghĩ cũng chẳng nghĩ, hắn buột miệng nói.

" Ta đến...trộm vặt." 


Ừm, thấy mẹ nhau rồi! tại sao lại là ăn trộm??? Diệp Đỉnh Chi cứ thế tung hỏa mù chạy mất. Để lại Bách Lý Đông Quân mặt mày khó chịu, vội xách kiếm đuổi theo hắn.

__________________________

Chúng ta lại gặp nhau trong chương mới của Nguyệt Dạ Nghiệt Duyên, đã một thời gian dài cụ thể là 4 tuần mình không cập nhật bất kỳ chương nào cho Vạn Lý Tương Tư: Diệp Bách Đồng Nhân Văn. 

Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ đợi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com