chương 2 : cậu lỡ tách lá vừng cho tôi rồi!
Nghiêm Hạo Tường mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy khắp người bỗng trở nên đau nhức, không có sức lực. Phải mất đến 5 phút sau cậu mới hoàn toàn nhận biết được tình hình hiện tại của bản thân.
" đây là đâu đây???? "
Nghiêm Hạo Tường nhìn dáo dác khắp căn phòng xa lạ, quần áo tứ tung khắp cả căn phòng, trên người toàn là dấu vết của một đêm ân ái.
Nghiêm Hạo Tường hoảng loạn nhìn người bên cạnh, cậu chỉ nhớ là tối qua không hiểu vì sao cậu lại chạy theo Lưu Diệu Văn, sau đó hai người ra sông uống bia và sau đó...sau đó...
Cậu không còn nhớ gì nữa...
Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn rơi vào trạng thái reset lại máy chủ
Người bên cạnh khẽ cựa làm cho lớp chăn bông che đi khuôn mặt rơi xuống. Nghiêm Hạo Tường lại càng thêm sững sờ tại chỗ khi người nằm bên cạnh cậu là Lưu Diệu Văn.
Nghiêm Hạo Tường hoang mang rồi lại tiếp tục rơi vào trạng thái reset, trong đầu cậu bây giờ chỉ suy nghĩ duy nhất một chuyện - Lưu Diệu Văn đã tách lá vừng và gắp cho cậu!!
Chính xác là như vậy! Sau khi tách là vừng sẽ nắm tay, sau đó sẽ yêu nhau và nắm tay... Vậy cậu và Lưu Diệu Văn sẽ...
Nghiêm Hạo Tường ngờ vực nhìn qua Lưu Diệu Văn vẫn đang nằm ngủ bên cạnh suy nghĩ gì đó rồi lập tức rời giường, quên đi cả cơn đau nơi thân dưới.
Đợi đến khi Lưu Diệu Văn tỉnh dậy thì đã quá trưa, hắn khó chịu ngồi bật dậy với quả đầu không thể nào bù xù hơn rồi vẫn như bao người ngồi suy nghĩ về hoà bình thế giới mất 5 phút mới đứng dậy đi rửa mặt.
Hình như quên quên cái gì đó.
Lưu Diệu Văn nghĩ thầm.
Đang đi ngang qua phòng bếp thì thấy một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn, hắn đứng đờ người ra hết nửa giây đời người rồi thốt lên.
" Nghiêm Hạo Tường?? "
Lưu Diệu Văn chạy một mạch về phòng nhưng không thấy ai cả, ngoài phòng khách, nhà vệ sinh đều không có ai. Ngay lúc hắn đang nghi ngờ có phải hắn mộng tinh rồi nằm mơ hay không thì một số điện thoại lạ gọi đến.
/Alo, tôi Nghiêm Hạo Tường đây. Cậu dậy chưa?/
-...
/Alo? Cậu có nghe không?/
-...-
Lưu Diệu Văn hoang mang nhìn số điện thoại rồi lại áp tai vào nghe.
/ hmm... Xin lỗi đã tự tiện lấy số của cậu nha! Nhưng do tôi vội quá mà cậu vẫn còn ngủ nên tôi lấy điện thoại cậu rồi lưu số luôn/
À...
Lưu diệu văn thầm thở dài, hên là vẫn chưa làm gì. Tự tin lên tiếng.
" Không sao... Vậy cậu đi rồi? "
/ phải, tôi đang ở trường, gọi xem cậu đã dậy chưa thôi, tôi gọi làm cậu thức hả, xin lỗi nha/
" Không... Tôi dậy rồi. "
/Đồ ăn tôi mua ở trên bàn có lẽ đã nguội rồi, cậu hâm nóng rồi ăn nha. Sáng nay đi vội nên tôi cũng không biết nấu món gì, cũng không biết cách sắp xếp trong bếp nhà cậu nên cậu thông cảm nha/
" À ừm... Vậy cậu học tiếp đi. "
/ à, còn chuyện hôm qua. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Đừng lo. /
Hả? Chuyện gì cơ???
Lưu Diệu Văn đơ người, chuyện hôm qua?
Chẳng lẽ hắn làm với cậu rồi sao????
/ cậu cứ suy nghĩ đi, tôi còn bận. Tạm biệt!/
Điện thoại đã tắt nhưng Lưu Diệu Văn vẫn trong tình trạng loading. Hắn cần thời gian nhớ lại hết những thứ xấu hổ mình đã làm.
*
" Vậy những chuyện xảy ra tối qua là thật... Mình và cậu ta đã... Mình với một Alpha trội... "
Lưu Diệu Văn ngồi sụp xuống sàn, hắn vẫn không thể nào tiếp thu nổi những chuyện đã xảy. Nếu như chuyện tối qua là thật thì tại sao Nghiêm Hạo Tường lại như không có chuyện gì vậy, sự nhiệt tình vừa rồi là sao?
...
Nghiêm Hạo Tường ở trường vẫn không ngừng nghĩ về chuyện ban nãy. Cái giọng trầm trầm của Lưu Diệu Văn buổi sáng làm cậu mê chết mất.
Mải suy nghĩ đến nổi không tài nào chú ý được tới bài giảng của Giáo sư trên lớp, cuối cùng phải xin phép ra ngoài để gọi điện hỏi thăm tình hình của Lưu Diệu Văn.
" Nhìn cậu ấy ngủ say như vậy có nghĩa là tối qua mình đã quá tay rồi... "
Nghiêm Hạo Tường thở dài tự trách chính mình. Cậu nghĩ rằng bản thân sẽ có thể kiểm soát được nhưng khi thấy Lưu Diệu Văn bằng da bằng thịt xuất hiện trước mặt sau 5 năm thì sợi dây lí trí cuối cùng của cậu đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Cậu thích Lưu Diệu Văn, thích từ lần gặp đầu tiên rồi. Từ những hành động nhỏ bé nhất, cử chỉ, biểu cảm của hắn.
Mặc kệ hắn bị bạn bè, mọi người xung quanh cô lập vì phân hoá chậm nhưng cậu vẫn thích hắn.
Thứ tình cảm này Nghiêm Hạo Tường biết không phải tình cảm bạn bè nhưng cậu không thể nói ra được, cậu sợ Lưu Diệu Văn sẽ từ chối, cậu sợ hắn không thích cậu...
Mặc kệ Lưu Diệu Văn sau này có phân hoá thành nguyên tố gì đi nữa, cậu vẫn sẽ âm thầm thích hắn. Đó là những gì cậu nghĩ trước đây nhưng có lẽ bây giờ không thể đơn thuần chỉ là âm thầm thích được nữa rồi...
Nghiêm Hạo Tường xin phép Giáo sư về sớm rồi theo trí nhớ mơ mơ màng màng của mình bắt taxi về nhà của Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn lúc này lại đang ở bệnh viện, hôm nay hắn có lịch khám định kỳ. Nhàm chán nghe theo bác sĩ làm tuần tự các bước rồi ngồi chờ lấy kết quả, hắn nhàm chán lấy điện thoại ra chơi game thì thấy cuộc gọi đến
/ Diệu Văn, cậu ra ngoài rồi sao?/
" Phải, tôi đi khám bệnh, sao đấy? "
/À... Không có gì, vậy cậu khám bệnh đi/
Kết thúc cuộc gọi một cách đột ngột, Lưu Diệu Văn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục chơi game ngồi đợi kết quả.
Lấy được kết quả, nhìn vào mục kết quả hai chữ /No result/ in đậm mà thở dài rồi vứt hẳn vào sọt rác.
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, Lưu Diệu Văn lái chiếc ô tô đời mới của mình về nhà thăm ba mẹ và em gái một chuyến, tiện thông báo kết quả.
Sau nửa ngày ở nhà mẹ, Lưu Diệu Văn cũng biết điều trở về. Đến nơi đã là gần sáng.
Về đến trước cửa nhà thì thấy một bóng dáng ai đó đang ngồi sụp trước cửa, Lưu Diệu Văn cẩn thận đi tới thì nhận ra đó là Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường? Sao cậu ở đây?
Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn cục bông nhỏ là "Alpha" này mệt mỏi ngáp ngủ.
Vẫn không thay đổi, rất đáng yêu.
" Tôi đợi cậu về. "
Nghiêm Hạo Tường ngước mặt lên nhìn Lưu Diệu Văn cười nhẹ. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn.
" Đừng nói cậu đợi tôi cả chiều đấy? "
" Ưm. "
Nghiêm Hạo Tường gật nhẹ đầu, lưu Diệu Văn thấy xong mà nhăn mặt.
" Sao cậu không nói cho tôi biết? "
" thì sợ phiền cậu, đi khám bệnh quan trọng hơn mà... "
Lưu Diệu Văn nghi ngờ nhìn người trước mắt có thực sự là Nghiêm Hạo Tường học bá một thời trung học đây không.
" không thấy tôi còn không chịu về? "
" không muốn... "
Để ý đến Nghiêm Hạo Tường vì đợi hắn mà lạnh sắp đông cứng người luôn rồi. Trong lòng có chút khó chịu.
" mau vào nhà đi. Tính chết cóng à? "
" nhưng mà, không đứng nổi nữa... "
À.
Người ta đợi hắn cả chiều mà.
Nhanh tay bế bổng người cậu vào trong. Trong đầu không ngừng nghĩ đến việc Alpha này hơi nhẹ...
" mau cởi đồ ra đi tắm đi không cảm bây giờ. "
" ừm. "
Lưu Diệu Văn dựa theo dáng người của Nghiêm Hạo Tường mà lấy đồ, vì dáng của cả hai gần bằng nhau nên cũng không khó lắm. Lúc Nghiêm Hạo Tường tắm xong thì Lưu Diệu Văn đã chuẩn bị cho cậu một ly trà gừng đặt trên bàn.
Hắn dù nãy giờ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thâm tâm lại không bình tĩnh tí nào. Với những chuyện xảy ra tối qua thì bình tĩnh đối mặt với Nghiêm Hạo Tường là chuyện không thể!
Cả hai ngồi đối diện nhau, dường như ai cũng đều có chuyện khó nói nên có thể nhận ra bầu không khí hiện tại rất gượng gạo.
Sự gượng gạo lại cứ thế mà tăng lên, cuối cùng Nghiêm Hạo Tường mở lời trước.
" Chuyện tối qua tôi xin lỗi, là tôi không kiểm soát được nên đã... Ừm... Như tôi đã nói ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. "
Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn Nghiêm Hạo Tường. Rõ ràng người nên nói câu đó là hắn mới phải chứ, cả tối đấy cậu say như chết thì biết cái gì???
Aiya nước đi này hắn quả thực chưa nghĩ đến.
Lưu Diệu Văn còn đang suy nghĩ chắc chắn Nghiêm Hạo Tường sẽ vờ quên đi chuyện đã xảy ra nhưng không ngờ cậu lại nói chuyện thẳng mặt như thế này. Hắn đang suy nghĩ làm cách nào để giải thích rõ với Nghiêm Hạo Tường vậy mà cậu lại nói một câu khiến hắn không thể nào trở tay kịp.
" cậu lỡ tách lá vừng cho tôi rồi! Đáng lẽ ra tôi nên nói với cậu sớm hơn... "
Nghiêm Hạo Tường cúi gầm mặt như một đứa trẻ đang bị mẹ kiểm điểm.
" Tách... Lá vừng? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com