23
"Bác sĩ Lưu."
"Cái gì?"
"Lưu Diệu Văn."
"Chuyện gì?"
"Lưu Diệu . . ."
"Anh có thôi chưa?"
Lưu Diệu Văn gấp hồ sơ bệnh án, liếc mắt sang phía Nghiêm Hạo Tường đang nằm trên giường bệnh, lăn qua lộn lại, cứ thi thoảng lại kêu tên hắn, giống như oan hồn từ đâu tìm về.
"Chán đời quá thì đi tìm việc mà làm, ở đây than thở cái gì?"
"Lưu Diệu Văn."
Nghiêm Hạo Tường giống như xem lời nói vừa rồi là gió thoảng mây bay, lại gọi thêm lần nữa, xoay người nằm sấp trên giường, nhìn sang phía Lưu Diệu Văn.
"Cậu ngủ với tôi rồi, sao còn hung dữ với tôi thế?"
Bất cứ câu chuyện tế nhị nào đều có thể bị Nghiêm Hạo Tường đem ra nói với vẻ mặt không biến sắc, mà Lưu Diệu Văn tốt xấu gì cũng nghe mấy lời chọc thủng tai này gần một thập kỉ, biểu hiện thản nhiên chả kém, đáp lời.
"Ngủ? Bộ tôi với anh gần đây mới bắt đầu ngủ cùng nhau hả?"
"Lưu Diệu Văn."
Dù trí nhớ vốn dĩ rất kém, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên hai người bọn hắn gặp nhau, Nghiêm Hạo Tường đến một chữ trong tên hắn cũng chẳng nhớ. Điều này khiến Lưu Diệu Văn ngày đó cảm thấy sự giúp đỡ của Nghiêm Hạo Tường vừa bao đồng vừa làm màu là chính, chứ chả phải loại người tốt bụng gì.
Nhưng kể từ lần đó trở đi, Nghiêm Hạo Tường không còn quên tên hắn thêm lần nào nữa.
Sau này mỗi ngày đối phương đều gọi, còn gọi rất nhiều lần, khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy đinh tai nhức óc, cho rằng người kia đừng nhớ thì hơn.
"Lưu Diệu Văn." Nghiêm Hạo Tường thấy hắn mơ màng, nghĩ ngợi gì đó, lại gọi thêm một lần. "Từ tối hôm đó đến giờ, chúng ta vẫn chưa hôn nhau nhỉ?"
Lưu Diệu Văn bận bịu sắp xếp lại bàn làm việc, căn bản không hề nhìn đến người đang lên tiếng, cau mày vờ như khó chịu mà đáp lời.
"Suốt ngày trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó thôi hay gì?"
"Ừ."
Nghe thấy giọng nói bất ngờ ở gần sát mình, Lưu Diệu Văn từ tốn quay lại, chỉ thấy người kia đã đi đến sau lưng hắn từ lâu, chống tay lên mép bàn, giam hắn ở giữa. Nghiêm Hạo Tường quét mắt trên gương mặt hắn, lúc ánh nhìn rơi xuống điểm cuối cùng liền vui vẻ mỉm cười.
"Hay là hôn một cái đi."
"Anh không muốn chết thì đừng có làm."
Lời đe dọa được nói ra với tông giọng nhẹ bẫng, tuy những việc khác Lưu Diệu Văn luôn mơ hồ không rõ, nhưng riêng về vấn đề này, hắn tin chắc Nghiêm Hạo Tường không dám tự tiện động bừa.
"Vậy thì đứng yên chút đi."
Quả nhiên, Nghiêm Hạo Tường rất nhanh thỏa hiệp, tựa đầu vào vai, hơi nghiêng sang hít lấy mùi hương trên cổ Lưu Diệu Văn, cả cơ thể dường như hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
Lưu Diệu Văn cũng chẳng buồn động đậy, cứ để yên cho người kia vô lực tựa vào, lúc lâu sau khi nghe thấy tiếng báo tin nhắn từ điện thoại Nghiêm Hạo Tường, hắn mới mấp máy môi, thuận miệng hỏi một câu.
"Có chuyện gì à?"
Nghiêm Hạo Tường mở điện thoại đặt trên bàn, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không có ý định đứng thẳng dậy, sau đó rất nhanh tắt máy, đưa tay kéo ngăn tủ bên cạnh, nhìn mấy bịch bánh cùng đống đồ ăn vặt chứa toàn dầu ớt bên trong, lười biếng hỏi Lưu Diệu Văn.
"Khi nào cậu mới vứt mấy thứ này?"
Hàng chân mày Lưu Diệu Văn hơi cau lại, Nghiêm Hạo Tường hôm nay vậy mà còn có chuyện giấu hắn.
"Tôi thích ăn." Lưu Diệu Văn đẩy cơ thể đối phương đứng thẳng dậy, lấy bừa một túi đồ ăn vặt, xé ra, cho mấy miếng vào miệng, ngồi xuống ghế. "Làm sao?"
Ngày trước, Lưu Tín chỉ đến đêm muộn mới về, trời còn chưa hửng nắng đã rời đi, bữa cơm gia đình là thứ mà Lưu Diệu Văn chỉ được ăn khi ở cùng mẹ. Sau bao nhiêu năm nuôi dưỡng đó, hắn sớm đã quen với những loại thức ăn không tốt cho sức khỏe thế này, dần dà trở thành nhịp sống, cơ bản cũng không còn nhớ đến tác hại của nó nữa.
"Không sao cả."
Biểu hiện người kia chẳng chút gợn sóng, đưa tay đoạt lấy thứ đồ ăn thiếu lành mạnh trên tay Lưu Diệu Văn. Sau đó, Nghiêm Hạo Tường đem cái túi vải lúc sáng mang theo, tận tình lôi phần cơm chiều đã được nấu kỹ càng, bày ra trước mặt hắn.
Trong hai năm Nghiêm Hạo Tường vắng mặt, Lưu Diệu Văn thật sự đã học được bí kíp nấu ăn từ Trương Chân Nguyên, lúc người kia quay về cũng đã làm không ít món ngon. Dù vậy, dường như chỉ trong vài ba ngày, cuộc sống hắn lại quay về quỹ đạo ban đầu, không ai nói ai, tự động trở lại vị trí đã định sẵn từ trước.
"Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dạng vừa thở dài vừa nhai thức ăn của Lưu Diệu Văn, đuôi mắt khẽ nâng, mang theo dáng vẻ sủng nịnh hỏi hắn. "Không vừa miệng, hay là, không vừa lòng?"
Lưu Diệu Văn nâng mắt, thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, mang theo biểu hiện như dỗ trẻ con mà cổ vũ hắn nói thêm gì đó giữa câu chuyện vốn chẳng có nội dung của hai người từ nãy đến giờ.
Thật ra, chính Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy tinh thần dạo gần đây của mình rất bất ổn, cứ lên lên xuống xuống không ngừng. Lúc trước tuy hắn xem Nghiêm Hạo Tường là người bạn duy nhất, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là loại quan hệ bên ngoài, cứ nhàn nhạt ở cạnh nhau là được.
Hiện tại, dù chưa từng nói ra, Lưu Diệu Văn nên tự hiểu rõ sự yêu thích đối với Nghiêm Hạo Tường, hắn cho rằng bản thân đang mang theo rất nhiều nỗi sợ kỳ lạ. Dù cho bản thân Lưu Diệu Văn là người luôn sống theo châm ngôn "vật chất quyết định ý thức", một chút khái niệm về tâm linh cũng chẳng có, nhưng dạo gần đây hắn bỗng thấy bất an khó tả.
So với việc chấp nhận mình là một người nghĩ nhiều, Lưu Diệu Văn càng sợ hơn nếu đây là dự cảm về tương lai.
"Nghĩ gì vậy?"
Gương mặt điển trai phóng đại trước mặt, Lưu Diệu Văn lại bình thản nhai hết đống thức ăn trong miệng, đến lúc nuốt hết mới chậm chạp đáp lời.
"Nghiêm Hạo Tường, mấy chuyện sắp tới anh phải làm, có thể làm cẩn . . ."
"Tường!"
Lưu Diệu Văn còn chưa kịp nói hết, bên ngoài đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn lao vào phòng, đứng trước mặt hai người bọn hắn.
"Lần đầu tiên tôi thấy cậu chạy nhanh vậy đấy."
Nghiêm Hạo Tường nhìn Trương Chân Nguyên đứng trước mặt mình không ngừng thở dốc, dường như đã chạy cả quảng đường dài, ánh mắt y vừa lo sợ vừa kìm nén.
"Vừa tan làm về à?" Nghiêm Hạo Tường ngược lại rất bình tĩnh, đẩy phần cơm mà mình còn chưa đụng đũa về phía Trương Chân Nguyên. "Ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chút đi."
Lưu Diệu Văn ngồi nhìn hai người bọn họ, căng thẳng đến độ nhìn thức ăn cũng không còn thấy ngon miệng, chỉ đành tựa lưng vào ghế, chờ đợi tình tiết tiếp theo của câu chuyện.
"Tường, lúc trước hại cậu phải vào tù, là lỗi của tôi."
Trương Chân Nguyên vừa mở miệng nói xong câu đầu tiên, người đã cúi gập xuống. Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dạng khép nép của y, hàng chân mày khẽ cau lại, cơ thể chẳng có phản ứng gì, đơn giản lắc tay vài cái.
"Không sao, thật ra chuyện không liên quan gì đến cậu." Nghiêm Hạo Tường cầm đũa, gắp bừa thứ gì đó cho vào miệng. "Tôi không buôn chất cấm, những người khác sớm đã ngứa mắt với tôi từ lâu. Thật ra, tôi vào tù hai năm rất tốt, bọn họ sẽ không cảm thấy tôi là mối đe dọa nữa. Cũng xem như không chịu thiệt gì."
Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường khẽ nâng, giống như người đã nắm được toàn bộ tình hình nhưng vẫn cố hỏi lại.
"Cậu chạy đến đây để tìm tôi xin lỗi?"
Trương Chân Nguyên cúi đầu, ánh mắt ngập ngừng, dường như đang tự nhận thấy lời bản thân sắp nói có chút không thỏa đáng.
"Tường, tôi muốn nhờ cậu một việc." Trương Chân Nguyên đến hít thở cũng khó khăn, dè chừng hỏi Nghiêm Hạo Tường. "Giúp tôi tìm Hạ Tuấn Lâm, có được không?"
Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn chằm chằm Trương Chân Nguyên, câu nói này của đối phương không giống như nhờ giúp đỡ, mười phần đâu đó lại có hai phần nghi ngờ, dè dặt khó tả. Mà biểu cảm của Nghiêm Hạo Tường sau câu nói này lập tức biến đổi, Lưu Diệu Văn không khỏi nhận định, quả nhiên chỉ có Trương Chân Nguyên mới có thể làm tâm trạng của người bên cạnh thay đổi thất thường như thế.
Tất nhiên, Lưu Diệu Văn không ghen tị với chuyện này, hắn chỉ đơn giản là khẳng định một sự thật đang diễn ra ngay trước mắt.
Hai người bọn họ cứ như vậy, im lặng chờ đợi lúc lâu, sau cùng Nghiêm Hạo Tường chỉ cười khẽ một tiếng, thở dài.
"Cậu muốn tôi tìm người, hay muốn tôi thả người?" Nghiêm Hạo Tường bình thản gác đũa, bật cười nói thêm. "Trương Chân Nguyên, cậu đúng là không tin tưởng tôi gì cả."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy người bên cạnh đứng dậy, cũng vội vàng bật người, bắt lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường, trong lòng đột nhiên nhói lên giống như báo hiệu điều gì đó không hay sắp xảy ra. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, cậu điều dưỡng bên ngoài đã xông vào nắm lấy cánh tay hắn, gấp gáp giải thích tình hình.
"Bác sĩ Lưu, có bệnh nhân vừa chuyển đến, bỏng nặng cấp ba. Bệnh viện hôm nay chỉ có mình anh trực, . . ."
"Không đi à?" Nghiêm Hạo Tường quay sang nhìn Lưu Diệu Văn hỏi.
Đầu óc Lưu Diệu Văn bỗng chốc trống rỗng, bàn tay vẫn cố chấp giữ lấy Nghiêm Hạo Tường, lại đụng phải ánh mắt bình thản của đối phương, tâm trạng không rõ là đang lo lắng hay đang tức giận.
Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra mới có thể khiến Nghiêm Hạo Tường căng thẳng?
Liệu rằng, có thứ gì có thể khiến Nghiêm Hạo Tường lo sợ hay vướng bận không?
Dù cho có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, Lưu Diệu Văn vẫn không thể thích ứng được cái bộ dạng thản nhiên này của Nghiêm Hạo Tường.
Cuối cùng, hắn vẫn chỉ đành chọn đối tượng có khả năng biến mất cao nhất mà giữ lấy, hắn siết chặt tay Nghiêm Hạo Tường, kề sát tai đối phương thì thầm.
"Anh tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì."
_____________________________________
Dạo này bận tìm việc quá nên đăng trễ, mọi người thông cảm nha T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com