Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thật lòng?

"Tống Á Hiên nhi, nãy ba anh nói gì với em vậy?"

Lưu Diệu Văn vừa vào phòng liền đi đến ôm cậu vào lòng, gác cầm lên vai cậu hỏi.

"Không có gì, chỉ là hỏi thăm anh dạo gần đây ra sao?"

"Em trả lời thế nào?"

"Em nói anh tính tình rất xấu, không biết thương hoa tiếc ngọc, tối ngày chỉ biết chém chém giết giết, vừa gặp lần đầu đã phá toang cả công ty của em.."

Lưu Diệu Văn nghe những lời này của Tống Á Hiên như sắp sụp đổ đến nơi, gục đầu vào vai cậu ngọ nguậy "Có đâu".

Tống Á Hiên vừa định quay sang dỗ dành hắn thì bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.

"Diệu Văn, điện thoại của anh"

"Ai vậy?"

"Số lạ"

"Wei"

"..."

Tống Á Hiên nhìn hắn nghe điện thoại cả buổi cũng chẳng thấy hắn mở miệng ừ hử gì với đầu dây bên kia, sắc mặt cũng dần tối đi, chờ hắn tắt máy rồi mới mở miệng hỏi.

"Là ai vậy?"

"Á Hiên, lát nữa anh có việc. Em ở nhà với Diệu Thanh đi, chờ anh về rồi sáng mai chúng ta về nhà"

"Có chuyện gì sao?"

"Công việc thôi, không có gì đâu"

Lưu Diệu Văn vừa nói vừa thu dọn lại phòng một chút rồi dẫn cậu xuống phòng khách.

"Mẹ chưa về sao ba?"

Bác Lưu trông thấy hai người cũng không vội gọi hai người lại ngồi cùng xem phim.

"Bà ấy đang trên đường về, sẽ nhanh thôi"

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn quay sang nói với Tống Á Hiên rồi chỉ tay về phía Diệu Thanh và ba của hắn.

"Em ở nhà chơi với họ đi, anh ra quán nước đầu đường gặp bạn một lát rồi về"

Tống Á Hiên nghe được câu nói này có chút hoảng hồn trừng mắt Lưu Diệu Văn.

"Dám xưng anh em trước mặt Diệu Thanh?"

"Nãy ba anh và em nói chuyện trong phòng anh nghe hết rồi" ngưng một chút hắn quay sang nhìn Lưu Diệu Thanh đang che miệng cười thầm "con bé đó cũng không ngoại lệ".

Nói xong hắn quay đầu định đi thì bị cậu ngăn lại. " Em đi cùng anh"

"Ngoan, nghe lời anh" Lưu Diệu Văn mỉm cười xoa đầu cậu rồi bước ra cửa.









.
.
.

"Aiyo, lâu rồi mới gặp lại, Lưu thiếu vẫn đẹp trai như vậy"

"Cảm ơn"

Lạnh nhạt nhả ra hai từ, hắn kéo ghế ngồi đối diện với người kia.

"Trần Tứ Húc, cậu làm sao biết tôi về đây liền lập tức gọi cho tôi"

"Đừng cáu, tôi chỉ muốn hỏi về giao dịch trước đây của chúng ta thôi"

Người tên Trần Tứ Húc từ đầu vẫn luôn bỡn cợt, ung dung trước mặt Lưu Diệu Văn, khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc lúc hai người đưa ra giao dịch với nhau.
("Lưu thiếu mang cậu ta về cho tôi, công ty tâm huyết của ba cậu tôi sẽ giúp giữ lại")

"Bây giờ không được, cậu ta vẫn chưa hẳn tin tưởng tôi"

"Nói dối, tôi còn thấy Lưu thiếu mang người đó về nhà cơ mà"

"Thì tôi đương nhiên phải mang cậu ta về nhà gặp người thân của tôi thì mới càng tin tưởng tôi"

"Thôi nào Lưu thiếu, tôi thấy cái tên đó yêu ngài luôn rồi ngài còn giả vờ? Hay là Lưu thiếu cũng yêu cậu ta rồi? Với lại chúng ta cũng đâu cần phải có được sự tin tưởng của cậu ta"

"Tôi nói chưa là chưa, bây giờ chưa phải lúc"

Lưu Diệu Văn gần như gào lên, máu nóng trong người dang dần sôi sùng sục. Tức giận đập bàn một phát rồi quay người bước ra khỏi quán nước.






.
.
.

Lúc Lưu Diệu Văn vừa ra khỏi nhà thì lát sau mẹ của hắn cũng về thật, Tống Á Hiên bất giác đổ mồ hoi lạnh mỗi lần lại gần bà. Và lúc này đây, cậu và mẹ của hắn đang ở trong bếp, còn Diệu Thanh và bác Lưu trai vẫn đang ở ngoài phòng khách vì thế lực nóc nhà của mẹ Lưu nên không ai dám vào.

"Bác nói cho con nghe, tụi con không cần chối, từ lúc hai đứa bước vào nhà bác đã biết hai đứa rồi. Coi như bác xin con, buông tha cho thằng Văn đi, nó là con trai, con cũng vậy mà, hai đứa đều là con trai thì làm sao có thể. Con coi nó còn có gia đình của nó, nó là anh lớn trong nhà, là thằng con trai duy nhất của bác. Gia đình của con không có ý kiến gì về hai đứa à, hai đứa làm sao có thể cứ như vậy mà quen nhau, còn sống chung với nhau..."

"Mẹ!"

Hai người hơi giật mình trước người vừa xuất hiện, Tống Á Hiên vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc nước mắt được kiềm nén nãy giờ liền trực trào tuôn xuống. Lưu Diệu Văn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt hằn tia lửa, đi qua mẹ mình bước tới ôm cậu vào lòng.

"Con nói rồi, đây là quyết định của con, là con tự chọn, mẹ đừng chèn ép lên Á Hiên. Không lẽ mẹ muốn chèn ép cậu ta đến chết giống Từ Dương!"

"Con.."

Người mẹ tức giận không nói nên lời nhìn con trai mình ôm một thằng con trai khác bước ra ngoài.

Lưu Diệu Văn vừa dỗ dành vừa dẫn cậu lên phòng, dọn dẹp đồ đạc của cả hai vào vali.

"Em đừng quan tâm những lời mẹ anh nói, chúng ta về"

"Không thèm quan tâm"

Cậu nức nở vừa lau nước mắt vừa trả lời. Trông vừa đáng yêu vừa đáng thương. Lưu Diệu Văn không khỏi bật cười trước biểu cảm của cậu.

"Đây mới là bang chủ mà anh biết"

"Chẳng phải nói đi gặp bạn sao, nhanh như vậy đã quay về rồi?"

"Chẳng phải vì nhớ em sao"

Tống Á Hiên bật cười dùng gối đánh vào người hắn. Lưu Diệu Văn nhìn thấy được nụ cười của cậu bao nhiêu tức giận nãy giờ cũng dần nguôi ngoai.

Thu dọn xong, hắn nắm tay cậu bước xuống lầu.

"Anh hai đi nữa sao? Vừa về chưa đến nửa ngày liền đi rồi"

"Em với ba ở nhà giữ gìn sức khỏe, có nhớ anh quá thì nhịn đi"

"Anh này!"

Diệu Thanh vừa vừa cảm thấy có lỗi vừa thương hai người này, bởi hôm đó cô đừng nói câu đó với Á Hiên ca ca là đâu phải như vầy.

"Lưu Diệu Văn ở lại, mẹ không cho con đi"

Hắn nhìn thẳng vào mẹ mình một lúc rồi dứt khoác dẫn Tống Á Hiên ra ngoài mặc sự ngăn cản của bà.











🤍🤍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com