Chương 12
Ùng ục ùng ục....
Ngôn Tư cảm thấy quái lạ, hắn vừa mới ăn chưa cách đây không lâu, không thể nào lại đói bụng nữa được, hắn cũng không phải là Thế Viên, một ngày 5 bữa. Nhưng nếu không phải là hắn, thì chỉ có thể là...
- Papa...con đói...
559 mếu máo túm chặt áo Ngôn Tư, cái bụng nhỏ không ngừng sôi lên như đang minh họa cho lời nói của nó, Ngôn Tư hoài nghi, hiện tại cũng gần 3h chiều, theo lý lẽ thông thường thì nhân viên sở phải mang đồ ăn đến đây rồi chứ, không lẽ bọn họ quên mất nhiệm vụ à.
Chưa kịp lên tiếng trách móc đám nhân viên thường ngày lười biếng kia, thì một vật được đặt trên cái bàn trắng gần đó đã thu hút sự chú ý của Ngôn Tư. Có lẽ lúc vào phòng hắn không để tâm lắm, nhưng lại gần mới thấy, được đặt trên chiếc bàn là 1 tô thủy tinh chứa đầy bột định dưỡng đặc chế dành cho các vật thí nghiệm. Nhìn bột dinh dưỡng đặc đặc sệt sệt mang màu xanh xúp lơ đặc trưng, Ngôn Tư liền thấy nó đặc biệt giống cháo rau củ dành cho em bé, hắn thắc mắc, không phải có thức ăn ở đây sao, chỉ cần thấy bột dinh dưỡng vẫn còn đầy tô là đủ khẳng định 559 vẫn chưa hề động muỗng, nhưng vấn đề là tại sao nó không chịu ăn chứ?
- Cái đó...ăn, không được...
559 lên tiếng nhận định bột dinh dưỡng hoàn toàn không phù hợp khẩu vị của nó, chỉ cần nghe cái mùi lẫn màu sắc từ tô phát ra thôi là nó đã cảm thấy khó chịu rồi, dù nó cố gắng cách mấy cũng chỉ ăn được qua loa vài muỗng, sau đó thì mặc kệ cái bụng kêu inh ỏi cũng không thèm liếm một giọt trong tô.
Ngôn Tư nhíu mày, tay cầm cái tô đi về phía 559 đang ngồi, trong lòng thầm nghĩ không lý nào nó lại không thích món này được, cho dù chỉ là bột dinh dưỡng, nhưng trong đây có một ít chất kích thích dây thần kinh, khiến những "người" như nó có cảm giác thèm ăn, chẳng lẽ liều lượng chất quá ít, hoặc hôm nay nhân viên đã quên bỏ chất kích thích vào.
Không thể nào! Các món ăn của vật thí nghiệm luôn được kiểm định rõ ràng, đừng coi thường cái sở nghiên cứu này nho nhỏ rách nát, dù sao thì nó cũng đang chứa sinh vật đột biến gien hiếm có, vả lại dưới thiên lý nhãn của lão viện trưởng, dù thường ngày có lười biếng đến đâu, mỗi nhân viên cũng không dám chểnh mảng công việc bản thân, trừ khi người đó muốn chết dưới cái nhìn băng giá ngàn năm của viện trưởng.
Vậy thì tại sao? Ngôn Tư nghĩ nát óc cũng không tìm được lý do chính đáng, chỉ cần bản thân lại gần một bước, 559 liền lùi một bước, nó còn đưa tay lên bịt mũi như phải ngửi cái gì khủng khiếp lắm, gương mặt nhăn lại, cật lực tránh né cái tô trên tay Ngôn Tư.
Phản ứng của 559 rất thú vị, đây là lần đầu hắn thấy nó không thích thứ gì đó, vì vậy mặc kệ nó mang điệu bộ chán ghét liền xấn lại gần, xấn đến khi lưng 559 dựa tường, không còn chỗ để trốn nữa mới mang nụ cười tà ác cầm cái muỗng chứa đầy bột dinh dưỡng ghé sát lại đôi môi đang mím chặt của 559.
- Không...không muốn...
559 vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn Ngôn Tư, đôi mắt đen tròn ngập nước, môi đóng chặt chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ yếu ớt, bộ dáng như là tiểu thư khuê các bị lưu manh đùa giỡn. Ngôn Tư thấy vậy càng thích thú, bộ dáng papa ôn nhu thường ngày đã được thăng cấp thành papa quỷ súc, nhìn con trai tội nghiệp của mình xém rớt nước mắt cũng không chịu dừng lại, nghiêng người tính đem đút cái muỗng vào miệng nó, nào đâu theo chuyển động của hắn, vật thể nho nhỏ từ trong túi áo rớt ra, "keng" một tiếng thanh thuý.
"Lộp cộp lộp cộp lộp cộp..."
Vài ba viên kẹo đường văng tứ tung khỏi hộp màu xanh, nhìn những viên tròn tròn trắng trắng đang lăn tự do,Ngôn Tư liền tiếc đứt ruột, hắn có thói quen mang vật ngọt bên mình, nhằm lúc căng thẳng hoặc buồn chàn thì lấy ra ăn chơi. Hồi nhỏ thì thấy mấy cục kẹo này cũng bình thường, ai dè càng ăn càng thích, đến khi cảm thấy vị ngọt ngào của những viên kẹo be bé có thể lấp đi sự thiếu hụt trong trái tim lẫn vị đắng mà cuộc sống mang lại, thế là từ đó hắn nghiện luôn kẹo ngọt.
Có một viên kẹo nhỏ thoát khỏi quỹ đạo, từ cái hộp lăn đến chỗ 559, rồi dừng lại ngay bàn chân của nó. "Khịt khịt", mũi 559 cử động vài cái, sau đó nó đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy tay bóc viên kẹo kế bên chân mình bỏ vào miệng ăn ngon lành trước ánh mắt kinh dị của Ngôn Tư.
Cái thằng nhóc này, không sợ bẩn hay sao? Ngôn Tư vừa nghĩ vừa đặt cái tô đang cầm lên chiếc ghế gần đó rồi định bắt nó nhả viên kẹo ra ngay, ngờ đâu ý định chưa kịp thực hiện thì hắn đã thấy 559 mang biểu cảm như được thỏa mãn, "ực" một cái nuốt viên kẹo xuống, xong còn lè lưỡi liếm môi tỏ vẻ chưa đủ. Nó còn định cúi xuống nhặt vài viên kẹo lên ăn tiếp, ai dè Ngôn Tư đã "bốp" một cái đánh vào bàn tay khiến nó uất ức nhìn. Trước ánh mắt như đang cáo trạng của 559, trong đầu Ngôn Tư lướt qua vài ý tưởng, không biết suy nghĩ gì mà cầm hộp vuông xanh xanh nằm trơ trọi trên đất lên, dốc vài viên kẹo nhỏ còn lại bên trong ra rồi cho vào tô, sau đó khuấy đều để kẹo được hoà tan vào trong bột.
559 mới nãy còn trưng ra bản mặt có chết cũng không ăn, giờ lại như được ngửi mùi thơm khó cưỡng nào đó, lân la lại gần. Ngôn Tư thấy vậy liền nổi hứng trêu trọc, hắn quơ qua quơ lại cái muỗng dính đầy bột vừa mới trộn kẹo lên, mang theo mùi ngọt ngào khó tả trước mặt 559, cố tình ỷ vào chiều cao của mình mà giở trò xấu xa, không cho nó được ăn. Đến khi cảm thấy nhóc con phía dưới sắp phát khóc, Ngôn Tư mới đút cái muỗng vào miệng đang mở rộng của 559, khiến nó thu hết nước mắt sắp ứa ra, cẩn cẩn thận thận mà liếm sạch bột còn dính trên muỗng.
Ngôn Tư nhìn nó ăn đến ngon lành, mắt còn híp lại thành một đường thẳng, thế là để nó tự ăn, bản thân đi lấy cái hộp không còn viên kẹo nào được đặt trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào hàm lượng đường được in trên hộp, có lẽ 559 thích đồ ăn có vị ngọt đi, hắn nghĩ.
559 ăn càng ngày càng nhanh, ăn đến hai má phồng lên, miệng lấm lem bột dinh dưỡng, nó vừa nuốt bột vừa nghĩ, papa thật xấu xa, đợi đến ngày nó cao hơn papa rồi, chắc chắn sẽ trả mối thù này, chọc papa đến khóc mới thôi.
Ngôn Tư vẫn không hề hay biết mong muốn trả thù của 559, nếu để hắn biết, thế nào cũng tức giận vỗ bàn kêu "nghịch tử" rồi tức giận bỏ đi cho coi, thế nhưng hắn lại không có siêu năng lực đọc suy nghĩ, vì thế vẫn vô tư sống qua ngày mà không hay biết rằng "con trai" mình sẽ báo thù.
Nhìn bột xanh dính đầy khuôn miệng của 559 khiến Ngôn Tư cảm thấy mắc cười, sau đó hắn mới phát hiện cách cầm muỗng của nó không được thoải mái lắm, có thể là do móng tay quá dài và nhọn, mỗi lần cầm ăn là móng sẽ đâm vào lòng bàn tay, cho nên nó mới có vẻ cầm muỗng khó khăn như vậy. Ngôn Tư bất giác mềm lòng, tiến lại định đút 559, ai dè nó tưởng hắn định giật lấy đồ ăn của nó, liền dùng 2 tay ôm khư khư cái cái tô không buông.
- Ha ha ha ha!
Ngôn Tư chịu hết nổi, phụt cười, tò mò trong não 559 có gì mà lại nghĩ hắn đi cướp đồ ăn của một đứa nhỏ, cho dù là hắn có đói đến không chịu được, thì cũng ráng lết xuống căn - tin nhờ đi Quỳnh làm một tô bánh canh đi, không đến nỗi phải ở đây dành đồ ăn với nó đâu.
559 ngơ ngẩn nhìn papa cười, vài giây sau cái tô nó đang cầm biến mất, thần kỳ mà nằm trên tay papa. Nó định đòi lại, nào đâu chưa kịp nói gì thì đã bị một muỗng bột chặn họng, đầu lưỡi cảm giác được vị ngọt ngoài quen thuộc, sự cảnh giác vừa rồi liền biến mất, ung dung để mặc cho papa đút mà liếm sạch hết muỗng này đến muỗng khác, đôi mắt đen vốn kỳ dị mang niềm sung sướng khó tả. Có lúc Ngôn Tư dùng tay quét đi bột dính đầy mép của nó, nó liền không ngại ngần mà đem ngón tay của hắn mút vào, mút đến khi ngón tay sạch bóng mới chịu nhả ra, sau đó hưởng thụ việc được Ngôn Tư đút.
Loáng cái mà tô thủy tinh đã hết nhẵn, 559 tỏ ra vẫn còn thòm thèm, ngay cả một giọt bột cũng không chừa, liếm sạch bách. Ngôn Tư sợ đứa nhỏ này ăn nhiều sẽ đau bụng, liền giật cái tô đặt trên bàn, sau đó xoa xoa cái bụng căng tròn của 559, giúp nó dễ tiêu hoá.
"Hừ..." 559 thoải mái thở hắt ra, như chú mèo con được vuốt ve, làm nũng cọ đầu vào người chủ nhân. Đáng tiếc nó chưa được hưởng thụ được bao lâu, đã nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng nói.
- Này này, cô biết gì chưa, nghe nói có nữ nhân viên mới chuyển đến, chị ta xinh đẹp lắm, có điều hơi nhiều cơ bắp tí.
- Xì, cái gì mà hơi nhiều cơ bắp chứ, tôi thấy chị ta rồi này, cơ thể đó phải gọi là siêu cường tráng, đàn ông cũng không phải dễ có thân hình đó đâu.
- Tưởng gì, mặt đẹp cách mấy mà với thân thể đó thì đàn ông nào ham, chắc giờ cô ta vẫn còn ế đấy, hí hí. À mà nghe nói, chị ta được làm việc ở phòng 4 lầu 2 đó.
- Phòng 4 lầu 2? Không phải phòng đấy có người rồi à?
Hai cô gái bận váy ngắn khoác áo blouse trắng đỏng đảnh đi ngang phòng 01, không chú ý đến 2 người đang ngồi bên trong, càng đi càng xa, cuối cùng mất hút, chỉ có vài tiếng cười lảnh lót vọng lại.
Ngôn Tư nhíu mày, nhớ lại lời nói của hai cô nàng lúc nãy.
Phòng 4 lầu 2? Đấy còn không phải là phòng của hắn sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com