Chương 13
Phòng 9 lầu 5 - viện trưởng
"Rầm"
2 bàn tay Tư Liên đập mạnh lên chiếc bàn gỗ lim không hề thương tiếc, tạo nên âm thanh vang dội, cô trừng đôi mắt hạnh vào mặt lão già trước mặt, thế nhưng lão ta chẳng có phản ứng gì đáp lại, thậm chí lão còn thong thả nhấp một ngụm trà.
- Tôn Áo, ông mau nói cho tôi biết, tại sao lại cho nhân viên mới làm chung phòng với A Tư?
Người vừa mới bị chỉ đích danh tỏ vẻ không để ý, tiếp tục thưởng thức loại trà đắt tiền từ bên ngoại gửi về. Thấy lão già này đối với lời mình hỏi làm ngơ, Tư Liên liền không chịu nổi, chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp! Ông còn không nói?! Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông căn bản chẳng là cái thá gì, có tin hay không ngày mai tôi liền...
"Cạch"
Tôn Áo đặt tách trà xuống, lúc này lão mới ngước cặp mắt đầy vết chân chim qua kính lão lên, nhìn thẳng vào mặt Tư Liên, nhếch một bên mép:
- Tư Liên tiểu thư, cô nên nhớ, ở đây tôi là viện trưởng, cô là nhân viên. Nhân viên không có quyền hạn hỏi tại sao, chỉ có nhiệm vụ làm theo ý cấp trên, lần này tôi nhắc nhở cho cô nhớ thân phận bản thân, tôi mong lần sau không phải lặp lại lời này lần thứ hai.
Gương mặt Tư Liên trắng bệch, đối diện với ánh nhìn sắc bén của lão già, cô không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nhưng là, cô thật lòng không cam tâm, dựa vào cái gì ả Hằng kia được làm việc chung phòng với A Tư chứ, không phải đó giờ mỗi nhân viên đều có một phòng làm việc riêng sao, việc 2 người chung 1 phòng từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
- Hừ, lần này coi như tôi không chấp việc cô vô lễ với bề trên, nhưng lần sau còn tái phạm, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy nữa. Tư Liên, tôi khuyên cô một câu, làm người việc gì cũng phải dùng đầu, đừng bao giờ giở thói tiểu thư trước mặt người khác, cho dù là tốt tính như Tiểu Tư, cũng không chịu nổi đâu.
Lời nói của viện trưởng bất thình lình đâm vào vết thương Tư Liên che dấu bao lâu nay. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có A Tư là chấp nhận nổi tính cách của cô, thế nên cô chẳng có ai khác ngoài anh ấy là bạn, vì tính tình bồng bột này, đến cuối cùng người duy nhất chịu ở bên cô cũng rời đi. Nhưng như vậy thì sao, cho dù cô có ngu ngốc, có ấu trĩ cách mấy cũng không phải là chuyện ông ta có thể xía vào, ông ta không thể, A Tư cũng không thể, không người nào có tư cách can thiệp vào cách sống của cô cả.
- Viện trưởng? Ha ha ha ha! Cũng chỉ là chức viện trưởng nhỏ nhoi, thế mà dám mở mồm dạy tôi cách làm người? Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể nhờ ông ngoại đạp bẹp ông bất cứ lúc nào!
"Loảng xoảng"
Tách trà cổ điển được chế tác tinh xảo theo chuyển động của Tư Liên mà rơi xuống đất, mảnh sứ trắng tinh văng tung toé.
Một mảnh sứ bén nhọn sượt qua má Tôn Áo, tạo nên vết thương dài hẹp, máu nhỏ tí tách, nhuộm đỏ áo choàng blouse.
- Chuyện gì đang xảy ra?
_____________________________
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện của hai nữ nhân viên nọ, Ngôn Tư liền từ biệt 559, đi tìm viện trưởng hỏi có phải lão phân phòng làm việc cho nhân viên mới nhầm rồi không, chứ phòng 4 lầu 2 rõ ràng đã là của hắn, làm sao có thể cho nhân viên mới vào làm việc được.
Đứng trước phòng viện trưởng, ngay khi Ngôn Tư định gõ cửa thì nghe một trận la hét quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết người vừa gào là ai, sau đó là tiếng đồ vật rơi vỡ, hắn không thể đứng chờ được nữa, liền mở cửa xông vào.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Đập vào thị giác là hình ảnh Tư Liên mắt đầy tơ máu, đang thở hồng hộc nhìn chằm chặp hắn, dưới đất là mảnh vỡ của tách trà viện trưởng yêu thích nhất, tiếp theo... là những giọt đo đỏ chảy dài bên má phải của lão Tôn Áo hắn kính yêu.
- Tôi hỏi lại một lần nữa. Chuyện. Gì. Đang. Xảy. Ra?
Đây là lần đầu tiên Tư Liên thấy Ngôn Tư tức giận, hắn lúc nào cũng nhường nhịn, bao dung như một người anh trai, cho dù có phát hiện cô nhúng tay vào sự kiện kia, cũng chỉ không để tâm đến cô, không nói chuyện cùng cô, chứ chưa bao giờ nhìn cô như lúc này, vẻ mặt lạnh căm lẫn ghét bỏ, như là...như là...
- Không...không phải như anh thấy đâu, A Tư, em...
- Đủ rồi, phiền cô ra ngoài gọi lao công vào đây dọn dẹp giúp tôi, tôi có chuyện muốn nói với viện trưởng.
Ngôn Tư tránh bàn tay đang định chạm vào hắn, lướt qua Tư Liên đi thẳng bước về phía Tôn Áo, hỏi lão có vấn đề gì không.
- Em...em...
Mí mắt Tư Liên cụp xuống, bờ vai run rẩy bước ra ngoài, đáng tiếc người cô tâm tâm niệm niệm, vẫn chưa hề quay đầu hỏi cô có bị làm sao không.
Tôn Áo thở dài, vết thương trên má theo cử động của cơ mặt rách ra, chảy càng nhiều máu, nhanh chóng thấm ướt cổ áo của lão.
Ngôn Tư luống cuống, vội vã tìm đồ y tế để khử trùng vết thương của lão, cũng may vết cắt tuy dài, nhưng không quá sâu, chỉ cần sát trùng sơ qua rồi băng bó cần thận liền không có vấn đề gì nữa, chỉ sợ mai sau sẽ để lại sẹo.
- Con tới đây có việc gì?
Tôn Áo nhìn Ngôn Tư đang băng bó cho mình, hỏi. Lão không nhắc lại chuyện vừa nãy, coi như cho qua chuyện đó, Ngôn Tư cũng biết ý lão, không nói gì về chuyện mới xảy ra, chỉ bảo:
- Phòng 4 lầu 2 là phòng làm việc của con, sao ngài lại phân cho người mới vào đó làm việc ạ?
- Hiện tại sở chúng ta không đủ phòng để phân người mới vào, con chịu khó chia nửa phòng cho Hằng một thời gian, ta sẽ nộp đơn cho cấp trên xin thi công mở rộng sở nghiên cứu này.
Lão không nói gì thêm nữa, Ngôn Tư cũng không mở miệng, nhất thời lâm vào bầu không khí im ắng ngột ngạt.
- Con hiểu rồi, nhưng ngài hãy mau nộp đơn cho cấp trên, dù sao không gian riêng tư của bản thân đột nhiên có người chen vào cũng rất khó chịu.
Ngôn Tư cẩn thận dán băng cá nhân lên má Tôn Áo, sau đó cất hộp y tế vào tủ cho lão, nói.
- Được rồi, ta sẽ mau chóng giải quyết, nếu không còn chuyện gì nữa thì con mau đi làm việc đi.
Tôn Áo cầm tài liệu lên, tiếp tục xem, tuy vết thương vừa ngứa vừa rát, nhưng lão cũng chẳng thấy đổi vẻ mặt thân ngàn năm bất biến, cũng phải thôi, dù sao thì lão đã từng tham gia rất nhiều cuộc thí nhiệm nguy hiểm, chút đau đớn này chẳng là gì so với nỗi đau từng bị đâm thủng vai cả.
Ngôn Tư chẳng biết nói gì, đành phải ra ngoài cho lão tiếp tục quay cuồng với mớ công việc yêu dấu, đi trên hành lang mà đầu óc vẫn tái hiện lại cảnh tưởng, bất lực thở dài.
Tại sao đến giờ cô vẫn chưa hề thay đổi,
Cô muốn một lần lại một lần, tổn thương người tôi thương yêu sao?
Tư Liên, đừng ép chúng ta ngay cả thành người dưng cũng không được.
____________________________
Tại sao?
Huỳnh An. Tôn Áo. 559...
Một người lại một người muốn cướp đi A Tư của cô, cứ khi cô diệt trừ kẻ nào, lại có kẻ khác xuất hiện, cho dù cô cố gắng cách mấy, đám ruồi nhặng đó vẫn bu lấy A Tư như nấm sọc sau mưa.
Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cảm tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm! Không cam tâm!
Dựa vào cái gì mấy tên hạ đẳng đó muốn chạm là chạm vào anh ấy!
Dựa vào cái gì có thể thoải mái nói chuyện với anh ấy!
Dựa vào cái gì được anh ấy ôn nhu ôm vào lòng!
Dựa vào cái gì...được ở bên A Tư?
Từ lòng bàn tay chảy ra dịch thể đỏ sậm, hòa tan với giọt lệ mặn chát, tí tách tí tách
nhiễu xuống đất.
Tư Liên vốn dĩ chưa hề nói, mảnh sứ không chỉ cắt phải má của viện trưởng, mà còn làm đứt tay cô, chính là từ đầu đến cuối, anh vẫn không thấy bàn tay đẫm máu được nắm đến gắt gao của cô.
A Tư, đừng rời bỏ em.
____________________________
* Thiệt ra mị thương Tư Liên lắm lắm, dù sao cũng là con đẻ của mị, nhưng vì cốt truyện nên không thể không ngược cổ được. Thôi Liên Liên cố gắng lên nha con, mốt má viết phiên ngoại HE cho con ha, đừng giận má! ༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com