Chương 18
Trời tờ mờ sáng, mặt trời hãy còn biếng nhác đành phải vươn mình bắt đầu ngày mới, chính là những tia nắng đầu tiên còn chậm rãi nhảy nhót trên tán lá, đã có người vội vàng gần chết.
"Ring ring..."
Chuông gió mềm mại kêu, âm vang thanh thuý phát ra trước cửa gỗ nhiều tuổi, báo hiệu khách nhân bước vào.
Quán cà phê thường ngày đông đúc khách nhân, hiện tại chỉ có lẻ tẻ vài người chiếm đóng nhiều chỗ khác nhau, nhân viên còn mang vẻ mặt ngái ngủ dựa trên ghế, thấy khách vào cũng chỉ miễn cưỡng phục vụ, đến khi hết việc liền nhanh chóng lủi đi lười biếng.
Sau khi nhận cuộc gọi của Vương Giác, hắn hẹn với gã gặp mặt tại Terrace Cafe nói chuyện tường tận để biết thêm về việc đó.
Vành mắt Ngôn Tư thâm quầng, đầu hơi choáng, tinh thần luôn bình ổn mấy năm qua lại đột ngột bị đánh một cú, nhất thời không chịu nổi tan rã, suốt đêm qua không chợp mắt, vừa nơm nớp vừa lo sợ một cách khó hiểu, cuối cùng đành phải pha một ly cà phê rồi ngồi coi lại tư liệu mấy năm trước, cố gắng tìm mạnh mối trong thời gian người đó mất tích.
Terrace Cafe được thiết kế theo phong cách cổ tích, toàn bộ không gian được bao phủ bởi màu xanh mát mẻ của cây cối, ánh đèn vàng dịu nhẹ trái ngược với sắc xanh lạnh từ sàn nhà, rực rỡ mà ấm áp, cộng thêm dư vị đăng đắng lẫn ngọt ngào từ coffe và bánh ngọt, Ngôn Tư cảm thấy tâm tình chưa bao giờ tĩnh lặng như lúc này.
Liếc qua vài cái lồng* được xây trên không trung, hắn rốt cuộc cũng thấy bóng dáng đã lâu không gặp, gã khoác áo choàng đen dài tới đầu gối, quanh cổ quấn khăn len dày đặc, bộ mặt bị che phủ bởi mắt kính râm và khẩu trang.
Giữa thời tiết nóng đến cháy da ở Sài Gòn, mà lại có người ăn vận như hận không thể gói thân thể thành bánh chưng thì chỉ có 2 loại, 1 là sợ bị đen da, 2 là minh tinh nổi tiếng, nhưng điều làm Ngôn Tư nổi gân xanh chính là Vương Giác không hề thuộc trong 2 loại trên, ấy mà lại cố tình bận sao cho giống đám khủng bố trên truyền hình.
- Cục cưng, ở đây ở đây!
Vương Giác vẫy tay, kéo khẩu trang xuống rồi la oang oang hòng cho Ngôn Tư chú ý, cũng may sáng sớm nên ít khách nhân, chứ thử đợi vào giờ cao điểm lúc đông ngừoi nhất đi, gã mà dám gào thét như vậy thì có nước ăn dép hội đồng.
Không gian yên ắng bị phá bĩnh bởi chất giọng rất chi là khỏe của Vương Giác, vài ba vị khách liếc gã xong lại hướng ánh mắt về Ngôn Tư, sau đó cúi đầu tỏ vẻ không để ý làm hắn xấu hổ muốn chết, trong lòng thầm mắng tên vương bát đản kia muốn gì thì gọi nhỏ nhẹ không được à, nhất thiết phải vừa đập bàn vừa la hét vừa quẫy tay như vậy sao.
- Câm miệng!
Ngôn Tư nhanh chóng đến chỗ tên kia ngồi, hắn dùng tay bịt lấy cái miệng đang không ngừng hoạt động, sau đó biểu thị nếu gã còn dám thốt ra lời gì đáng xấu hổ nữa thì coi chừng mất luôn "tiểu Vương Giác", lúc này Vương Giác mới chịu đứng đắn, gã thừa hiểu tính cách Ngôn Tư, hắn nói được là làm được.
- Được rồi, mau nói cho tôi biết cậu tìm thấy cái này ở đâu?!
- Hứ, người ta mất bao công sức giúp cậu tìm kiếm thế mà không cảm ơn được một câu, đã vậy hồi nãy còn uy hiếp người ta nữa chứ!
Vương Giác khoanh tay, mặt hếch qua một bên, tiếc là thái độ vờ giận dỗi đó lại không được ai kia chú ý.
Ngôn Tư vô thần nhìn vào miếng ngọc bội hình đồng xu được treo vào dây bạc rắn chắc, ngón tay như vô tình lướt qua bề mặt bằng phẳng, sờ vào nơi gồ ghề lõm xuống trên ngọc bội lạnh lẽo.
Năm đó chính tay hắn lên chùa Giác Lâm xin sư thầy một khối ngọc bình an, rồi lại đích thân học trạm trổ vài tuần mới vụng về khắc được lên mặt ngọc hai từ.
Vào hôm sinh nhật 13 tuổi của Huỳnh An, chính tay hắn đeo lên cổ cậu dây chuyền ngọc bội mà bản thân tốn trăm công nghìn sức mới có được, thịnh trọng cầu mong nó đem lại may mắn cho cậu.
Ngôn Tư chưa bao giờ là người mê tín, hắn theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lại không hiểu tại sao lúc trước bản thân lại tin lời nói của sư thầy mới gặp lần đầu mà mua khối ngọc này làm quà tặng cho cậu ấy.
Chỉ vì nghe được sư thầy ấy nói, khối ngọc này sẽ mang lại hạnh phúc và bình an cho người đeo.
Tại sao thứ Huỳnh An trân quý như báu vật, có chết cũng không rời tay lại đang nằm trong tay hắn?
Ngọc bội ở đây, vậy còn người? Người đâu rồi?
Đốt ngón tay bất giác siết chặt, tạo âm thanh "rôm rốp", Ngôn Tư chìm đắm vào dòng suy nghĩ mà không mảy may đến Vương Giác đang trầm mặc chống cằm, ưu phiền nhìn vào đôi mắt trống rỗng của hắn.
- Này này, có nghe tôi nói không đó!
Gã gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếp tục nói:
- Dây chuyền này tôi lượm được ở bìa rừng amazon, lúc đầu căn bản còn không hiểu tại sao ở nơi nguy hiểm chết người lại có thứ đồ vật này, cũng may đầu óc tôi tốt, nhìn một lúc là nhận ra đây là vật cậu tặng cho Huỳnh An vài năm trước. Thế nào, thấy tôi giỏi không?
Ngôn Tư thẫn thờ, có vẻ như không nghe rõ Vương Giác nói gì, đôi mắt lại thanh tỉnh thấu đáo, chính là giờ phút này chính hắn cũng không biết bản thân phải nghĩ gì, làm gì cho đúng.
Vẻ mặt bình tĩnh biết tuốt thường ngày được Ngôn Tư trang bị, hiện tại bị tin tức từ miệng gã nói ra đánh vỡ, chỉ biết trưng ra bản mặt ngờ nghệch như một thằng khờ.
- Ngôn Tư, cậu làm sao vậy? Đừng nói là thấy vật cũ nhớ người xưa rồi đau lòng phát điên đi?
Nếu là bình thường, hắn đã vả cái mồm thúi của tên này mấy phát, nhưng hôm nay lại bất đồng, tâm tình khó chịu nên không muốn để ý gã thiểu năng hay trêu chọc người này, nặng nề hỏi:
- Không phải cậu đang chuẩn bị kế thừa sự nghiệp gì đó à, sao lại có thì giờ đi amazon rồi vô tình nhặt được vật này thế?
Ngôn Tư nhấn mạnh hai từ "vô tình" làm Vương Giác giật thót, nhãn cầu đảo qua đảo lại, sau đó gã cười hề hề bảo "khó nói, khó nói" rồi viện cớ có việc bận mà chuồn thoát thân, đùa, ở lại nữa để gã tiết lộ bí mật à, Vương Giác đây không sợ trời không sợ đất, mềm cứng không ăn, nhưng mà đứng trước Ngôn Tư, gã chắc chắn sẽ mềm lòng mà nói điều không nên nói, cuối cùng kéo hắn vào nguy hiểm. Vương Giác thật sự không muốn Ngôn Tư gặp bất trắc gì, cho nên chạy là thượng sách.
Hai chân Vương Giác như được bôi dầu, chạy còn nhanh hơn thỏ, mới đó mà bóng dáng đã mất hút.
Nơi dành cho hai người, nay chỉ còn lại Ngôn Tư đơn độc ngồi trên ghế gỗ thầm lặng nhìn vật trong tay.
"Phù"
Hắn lấy ra điếu thuốc đáng ra đã cai từ lâu, nhẹ nhàng châm lửa rồi rít một hơi thật sâu...A, đã bao lâu rồi không hút nhỉ? Từ lúc cậu ấy nói không cho hắn hút thứ độc hại này , hay là khi cậu ấy giật lấy điếu thuốc, ôm chặt hắn không buông?
Ký ức đã sớm mơ hồ.
Hắn, cũng không còn nhớ rõ nữa...
Khói từ điếu thuốc lan tỏa, mùi heroin nhuộm nồng không khí.
Ngôn Tư khẽ cười, chầm chậm đóng lại hai mí.
Đắng quá.
Lúc trước không chú ý, bây giờ hút lại mới thấy nó đắng như vậy, thảo nào cậu ấy không thích.
Nước mắt sinh lý từ hốc lệ chảy ra, tong tỏng rớt xuống mặt bàn lạnh lẽo.
Thật sự rất đắng.
Rất đắng.
_____________________________
[....................................
- Đeo cho em đi!
- Gì đây, được chiều nên làm nũng à, tự thân mà đeo đi nhóc.
- Không, muốn anh đeo cơ!
Huỳnh An vươn hai cánh tay chút thịt, cặp mắt lóng lánh hữu thần hoàn toàn trái ngược với lúc trước, ngước cái đầu nho nhỏ ngóng trong nhìn hắn.
- Được rồi, đến thua em luôn, lại đây nào.
Thân thể gầy guộc do suy dinh dưỡng tạo thành, tuy được chăm sóc 1 năm trời nhưng cũng chẳng khá mấy, giờ lại ngồi sát vào bên Ngôn Tư, gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh bên cổ.
- Xong rồi, đây là anh nhọc tâm đem về cho em đấy, còn chính tay khắc tên em lên mặt ngọc bội nữa, nhất định phải giữ cái này cẩn thận đấy.
Gương mặt đầy rẫy vết sẹo lòi lõm dữ tợn nhất thời ngẩn ra, cặp mắt đen híp lại thành một đường thẳng, nở nụ cười chân thật từ tận đáy lòng trong cuộc đời tăm tối của cậu.
....................................]
_____________________________
Terrace Cafe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com