Chương 9
- Viện trưởng, ngài có việc cần tôi ạ?
Ngôn Tư đẩy cánh cửa phòng làm việc của viện trưởng ra, nhìn xung quanh bức tường đều dán tràn lan lý thuyết Charles Robert Darwin, mô hình cơ thể người, ống nghiệm các kiểu to cao thấp bé....lão già Tôn Áo đúng là người cuồng khoa học mà, hắn nghĩ.
- Lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.
Tôn Áo ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, tuy miệng nói là thế nhưng lão vẫn luôn chú tâm vào tập tài liệu để trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chặp những tờ giấy chi chít chữ như hận không thể vò nát chúng xong cho vào miệng nhai rôm rốp, ực một cái nuốt xuống dạ dày.
Ngôn Tư cũng đã quen với kiểu miệng nói mắt không nhìn này, không thèm chú ý mà tìm một chỗ trống đối diện với lão rồi ngồi xuống. Tôn Áo với hắn vốn là người thân quen nhiều năm, huống chi lúc trước lão còn có giao tình với người cha quá cố của Ngôn Tư, vì thế hắn liên không vòng vo mà nói thẳng:
- Viện trưởng, có phải ngài gọi tôi đến đây là vì 559 hay không?
Tôn Áo không tiếp tục chăm chú vào tài liệu nữa, lão ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Ngôn Tư, trong lòng bất tri bất giác cảm khải thời gian trôi qua thật mau, ngày nào nó còn là đứa nhóc choai choai theo sau lão đòi kẹo, nay lại trở thành một thanh niên cao lớn, anh tuấn không kém cha nó ngày trước, đáng tiếc cha nó ra đi sớm, chứ nếu còn thì chắc hẳn tên Ngôn Ý đó lấy làm đắc chí mà khoe khoang con lão ta đã nên người.
Vài năm gần đây mắt Tôn Áo không được tốt lắm, một phần lý do có thể là làm việc quá độ, hoặc tuổi đã lớn, tuy chưa đến 70, nhưng cũng trên 60 rồi. Tôn Áo lấy cái kính lão bên hông ra, sau khi đeo vào mới thấy rõ mặt Ngôn Tư, nhìn đứa trẻ kia thấp thỏm nhưng vẫn cố trưng bản mặt than, lão còn không biết hắn đang nghĩ gì sao. Tôn Áo thật dài thở một hơi, làm Ngôn Tư đang căng thẳng hết cả hồn, sau đó hồi thần lại khi nghe lão nói:
- Ta đã nói bao nhiêu lần, nếu không có người ngoài thì liền gọi ta là Áo gia gia, dù sao thì con cũng không cần tạo khoảng cách với ta, ta chắc chắn sẽ không gây hại gì cho con.
Ngôn Tư biết chứ, hắn biết chắc chắn viện trưởng sẽ không làm điều bất lợi cho hắn, chỉ là chuyện lúc trước tạo ra bóng ma tâm lí quá lớn, khiến hắn từ người dịu dàng ôn nhu thành lạnh lùng xa cách, vô tình tạo ra rào cản với người xung quanh, ngay cả với người nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, luôn luôn chỉ bảo ân cần như một người cha, hắn cũng vô thức vạch ranh giới với lão, thu mình trong vòng bảo vệ nhỏ hẹp.
Hắn vô pháp như ngày trước, nhìn thế giới này với con mắt đầy thiện ý, đến cuối cùng lại bị những điều hắn coi là tốt đẹp đạp xuống vũng lầy, muốn đứng dậy cũng không nổi.
Có lẽ tạo cho bản thân lá chắn, tận lực đẩy người ngoài ra khỏi rào cản, là biện pháp tốt nhất bảo vệ bản thân đi.
Bị người thân cận tổn thương, nỗi đau đó mấy ai có thể nhịn thấu, chỉ là có người nói ra nỗi lòng, kêu gào với trời xanh, lại có người, giấu diếm vết thương ngày qua ngày, mặc cơn đau thấm dần vào xương tủy, gặm nhấm tim gan phèo phổi.
Muốn không chịu thương tổn, thì đừng để ai trong lòng, không nhìn không thấy sẽ không đau, một khi đã đặt ai đó vào tâm, mọi việc người đó làm, mọi điều người đó nói, có thể đưa ta lên thiên đàng, trong phút chốc lại rớt thẳng vào đáy vực.
Cuối cũng chịu khổ sở chẳng phải là bản thân sao?
Tôn Áo thấy Ngôn Tư im lặng hồi lâu, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu lẫn chua sót, đứa nhỏ này, phải chịu nhiều khổ rồi. Bạn bè phản bội, người kề cận bao năm biến mất không tung tích, một mình chịu đựng nhiều cú sốc cùng lúc, cuối cùng phải lãng phí tài năng, công sức bao năm mà rời bỏ trụ sở chính, chuyển về nơi chi nhánh nho nhỏ thế này, đúng là ủy khuất cho nó.
- Thôi, ta gọi con đến đây chỉ muốn dặn con yên tâm, chuyện về công năng máu của 559 chỉ có ta, con và Thế Viên biết, ta đã bảo kĩ tên mập mạp đó rồi, con không cần lo gã bép xép cho ai, còn nữa, chuyện này ta sẽ tận lực che dấu, chỉ mong con cẩn thận hơn, đừng cả tin như ngày trước là được.
Ngôn Tư không biết đáp lời thế nào, hắn có lỗi với viện trưởng... không, là Áo gia gia. Vài năm vừa qua, cho dù hắn ở trong giai đoạn suy sụp hay khoảng thời gian liều mình đứng dậy, lão vẫn ở bên hắn, âm thầm ra sức giúp đỡ, thậm chí khi hắn chuyển về đây, lão không tiếc thành quả mình đóng góp cho trụ sở chính, bằng lòng xin cấp trên điều về làm viện trưởng của cái sở chi nhánh nho nhỏ không có tiếng tăm này, khác xa với địa vị ngày xưa vạn người hâm mộ của lão.
Chính là Ngôn Tư thật sự rất sợ, ngay cả người hắn tin tưởng lẫn hết mực yêu thương như em gái là Tư Liên, lại có ngày cầm dao, lén lút đâm gã một nhát, khiến hắn xém chút không gượng dậy nổi, lần này nếu như đến lão gia gia hắn tín nhiệm nhất, lại có thể chém cho mình thêm một đao, hắn không chắc lần này bản thân đủ dũng khí để đứng dậy.
Hoài nghi thì thế nào, đứng trước mặt lão, đều là mây bay. Dù sao trong tư tưởng của Tôn Áo, Ngôn Tư Vĩnh viễn là đứa trẻ không lớn, cho dù đứa trẻ này không còn thân cận mình như xưa, nhưng lão tin, chắc chắn trong lòng nó đã có chính kiến, phân biệt được người nào qua đường người nào cùng một nhà, chỉ là trong lòng còn vết thương chưa lành, mới có thể tạo khoảng cách với mọi người, ngay cả lão. Tôn Áo thấy Ngôn Tư trầm mặc, biết bản thân nói gì nữa cũng vô ích, định đuổi tên này về thì nghe:
- Áo gia gia, con đã biết.
Vết chân chim trên mặt Tôn Áo nhăn thành một đoàn, gương mặt vốn cứng nhắc lâu năm bỗng nở nụ cười, tựa như xuân về, ấm áp không thể tả, nếu để mấy nhà nghiên cứu thấy được cảnh này, đảm bảo sẽ sợ đến đêm không dám đi tè, cái lão biến thái quanh năm một biểu tình mà nở nụ cười, có phải tận thế sắp đến không!
- Được rồi được rồi, về đi, ta cũng chẳng muốn giữ con lại đâu, mất công lại tốn trà quý của ta, mau về làm việc, xong rồi còn nộp báo cáo lên ta nữa. Nhớ chăm sóc 559 cẩn thận, con là người bảo hộ của nó, rảnh rỗi thì dạy nó cách đọc viết chứ đi.
Ngôn Tư mỉm cười thật lòng, nhìn ông lão bao năm qua vẫn không thay đổi, cho dù là làn da nhăn nheo, tóc chuyển phai màu, vẫn cứ dùng ánh mắt như nhìn con nít, quan tâm chăm sóc hắn.
Ngôn Tư bỗng dưng gập người, cúi đầu trước Tôn Áo, hại cái mạng già của lão xém rớt, tên nhóc này, đừng nhìn ngày thường dịu dàng ấm áp, à không, giờ phải gọi là mặt than vô biểu tình, lòng tự trọng phải nói là cao ngút trời, đây là lần đầu lão thấy Ngôn Tư hạ mình với một ai đó, cho dù là ngày trước, ngay cả vị thanh tra cấp cao đứng trước mặt đi nữa thì tên nhóc này vẫn ưỡn cao ngực, lần này Ngôn Tư cúi đầu trước lão, cũng đủ để thấy tâm ý lẫn tấm lòng của nó.
Giữ tư thế đó khoảng chục giây, Ngôn Tư mới chịu ngẩng đầu, một lần nữa đứng thẳng người, bước ra khỏi phòng làm việc trước ánh mắt tràn đầy yêu thương như trưởng bối của lão.
Cảm ơn ngài, Tôn Áo.
____________________________
* Lăn lộn bán manh cầu coment cầu góp ý \(๑˃́ꇴ˂̀๑)/
Lần đầu tả nội tâm nhân vật kỹ vậy, sai sót mong mọi người chỉ bảo. Nhớ coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment coment
* Hông coment tui giận (ಠ ∩ಠ)!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com