Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐỒNG ĐIỆU

Lưu ý: tui có mượn nội dung trong doujinshi "Hisoka no Kako" của tác giả Ishida Sui.
Djs đó thật sự rất hay và tui rất thích, nếu ai chưa đọc thì có thể tìm đọc nhé.

_________

Kim đồng hồ điểm ba giờ mười phút sáng.

Chạng vạng, Illumi bật dậy trên giường đệm trắng mút của khách sạn. Ngài sát thủ chỉ vừa chợp mắt được hai tiếng sau khoảng thời gian làm việc xuyên đêm. Anh ngồi đó, ngồi ngẩn ngơ, mắt nhìn vào đôi bàn tay của mình, lẩm bẩm điều gì đứt quãng không thành tiếng, hàng mi rũ xuống vẫn còn run rẩy từng hồi không thôi.

Illumi tối hôm nay đã có một giấc mơ lạ lùng quái dị, đến mức có thể khiến anh trải nghiệm lại cái cảm giác gọi là bàng hoàng sau ngần ấy năm đè nén cảm xúc.

Nhớ về nó, một cơn ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng anh.

Giấc mơ tái hiện lại lần thứ hai Illumi đi làm nhiệm vụ trong đời.
Hay nói đúng hơn là, lần thứ hai anh một thân một mình đi lấy mạng kẻ khác.

Ấy là một buổi tối mùa xuân vẫn còn đẫm rét, như tiết trời hiện tại đây. Cái đêm mà cậu bé Illumi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đến nỗi anh suýt phải bỏ mạng nơi đất khách quê người.

Trong hồi ức, đứa bé kia thu hồi những cụm kim châm tà ác đang ánh lên trong bóng tối, hoàn thành nhiệm vụ, có ý lẳng lặng rời đi. Thật không hay chút nào bởi anh đã khinh địch sơ suất mà buông lỏng phòng bị. Vệ sĩ của tên chủ tịch đã chọn cách xông lên ôm ghì anh cùng nhảy xuống tòa nhà cao 50 tầng, đồng quy vu tận.

Càng nguy hiểm hơn bởi tên ấy có thân thủ không tồi, là một niệm nhân lợi hại. Hắn siết chặt anh trong tay như một gọng kìm thép không lối thoát.

Illumi nhỏ nhắn đã không kịp phản ứng.

Hai bóng đen một lớn một nhỏ rơi xuống từ tầng 50, khi nãy anh vừa trải lại cảm giác mạng sống bị đe dọa trong phút chốc.

Rặt một tên nhóc trói gà chưa chặt.

Dẫu là con nhà nòi, là đứa trẻ phi thường bước ra từ dòng dõi Zoldyck, hơn biết bao kẻ người trần mắt thịt, nhưng làm sao có thể so với một niệm nhân lợi hại đã bốn mươi tuổi đời.

Thế nhưng giấc mơ chưa dừng lại ở đó.

Khung cảnh chợt chuyển, cha, mẹ và ông nội từ từ bước đến chỗ Illumi, ba vị trưởng bối có cùng một ánh mắt thất vọng lạnh lẽo nhìn về phía hình hài nhỏ nhắn bơ vơ.
Dĩ nhiên, khung cảnh đó không có thật, vốn là do ý thức của Illumi tự dàn ra trong đầu, tự ban cho mình một nỗi sợ rồi khắc sâu vào da thịt qua năm tháng.

Con người chúng ta vốn luôn canh cánh về những thất bại của chính mình trong quá khứ, những kẻ như anh, lại càng hơn thế.

Ba vị trưởng bối trong mơ lắc đầu, sau đó quay lưng, đi khuất dần khỏi tầm mắt anh.
Đứa nhỏ tội nghiệp với những vết thương lổ chổ sau lưng vội vàng đuổi theo bóng hình của người thân. Chạy mãi, chạy mãi, nhưng càng chạy càng kéo dài khoảng cách ra xa. Máu từ mảng thịt đã bị xé rách sau lưng loang ra ướt đẫm cả áo. Hơi thở của đứa trẻ nặng dần, rồi ngất lịm.

Lúc tách khỏi giấc mơ đã tản sáng.

Nào có ai trên đời này mà không tồn tại nỗi bận lòng vô hình trong tiềm thức. Chỉ là có khi ta đã quên mất nó, hoặc cố ý chôn vùi nó xuống đáy dạ mà thôi. Thế nhưng không có nghĩa là nó sẽ hoàn toàn tiêu biến.
Illumi dẫu đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn xưa, vấy máu hàng trăm ngàn con mồi, và rất nhiều điều hơn thế nữa.
Vậy mà vẫn có đôi lúc, anh ngỡ mình vẫn là đứa trẻ vô dụng trong đêm hôm ấy, lạc lõng và yếu đuối.

Giờ anh lại nghĩ đến một người, và thắc mắc rằng liệu hắn có giống anh hay không.
Có sợ hãi điều gì, có bận tâm đến thứ gì khác ngoài sức mạnh?

Cứ miên man nghĩ mãi...

-

"Cái gì thế này..."
Đôi mắt hổ phách của Hisoka hiếm khi có một tia lay động. Hắn vò vò mớ tóc rối bù, nhìn ra xa ngoài khung cửa sổ chứa đầy đèn hoa thành thị.

Mảng kí ức xưa vừa xuất hiện đã gợi cho hắn nhiều điều.

Giấc mơ ấy chân thực quá thể, nó thật sự đã đưa hắn trở về mười mấy năm về trước, trở về chốn xa xăm nào đó đã cất giấu một mảnh quá khứ kín kẽ trong tâm.
Hisoka lạc về khoảng thời gian ngắn ngủi của mình ở một đoàn xiếc nổi tiếng thế giới, hắn mơ thấy người thầy dạy Niệm đầu tiên và duy nhất của mình, hắn mơ thấy trận tử chiến với kẻ ấy và mơ thấy cả dòng máu ấm nóng của gã tuôn trào như suối đổ, như xuyên qua hết thảy thời không tiến đến nơi này, tanh nồng chân thực.

Đã quá lâu, lâu đến mức hắn ngỡ rằng mình đã quên đi toàn bộ những vết bụi kí ức nọ.
Chẳng phải day dứt, chẳng phải xót xa, càng nào đâu ân hận, Moritonio - cái tên vừa lạ vừa quen của vị ân sư bất đắc dĩ nửa vời ấy, đối với hắn dù sao nó vẫn chỉ là một dòng kí tự, có điều nó mang theo cột mốc đáng ghi nhớ hơn những kí tự khác mà thôi.

Hisoka hắn, được người khác đánh giá là một con quái vật biến thái truy cầu sức mạnh, vô pháp vô thiên, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng vẫn là con người, máu nóng vẫn chảy về tim.
Dẫu sao, khoảng thời gian ở đoàn xiếc cũng được tính là rất đẹp đẽ.

Hắn đột nhiên ngồi ngẫm lại rằng, bản thân mình từ khi sinh ra đã ham muốn sức mạnh như vậy rồi sao.
Câu trả lời, là "có lẽ vậy".

Thế còn ngoài sức mạnh, hắn có ham muốn nào khác hay không?
Đột nhiên, trước mắt Hisoka hiện ra một dáng vẻ quen thuộc.

Trong phút chốc ngắn ngủi, hắn muốn chạm vào khuôn mặt lạnh lùng tà ác đó, muốn mân mê những lọn tóc đen dài mê hoặc đó, muốn cắn vào làn da mềm mịn mát lạnh mang theo sát khí tỏa ra kia.

Hắn nhớ đến Illumi của hắn rồi.
Có lẽ bây giờ người nọ đang ngon giấc, cũng có thể đang làm nhiệm vụ, hoặc chăng đang ngồi ngẩn người như hắn đây này?

Tâm trí hắn thúc giục, với tay lấy điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Illumi.

Hắn ngẫm nghĩ, rồi soạn "chào buổi sáng, ngài sát thủ."
Vừa ấn gửi, bên kia cũng trùng hợp gửi đến cho hắn một tin nhắn, "có đó không?"
Hisoka bất ngờ vô cùng, bởi đây có lẽ là lần đầu tiên mà Illumi chủ động nhắn tin với hắn.
Bất ngờ nhanh chóng qua đi, trên khuôn mặt hắn mang theo biểu cảm thỏa mãn và hứng thú.

Không chần chừ gì thêm nữa, Hisoka nhấn nút gọi điện, hắn vội vàng muốn nghe thấy thanh âm trầm đều êm tai ấy.
Sau ba hồi tút dài, đầu dây bên kia bắt máy.

"Alo?"
"Alo, Hisoka đây."

Một khoảng lặng, loa điện thoại chợt vang lên tiếng Illumi thở hắt ra, Hisoka có chút bồn chồn mà không hiểu tại sao. Mất vẹn vài giây để nghĩ nên nói gì tiếp theo, hắn cất giọng:

"Illu của tôi sao lại nhắn tin giờ này đấy nhỉ, có chuyện gì xảy ra sao, cưng?"

Illumi dường như đã quá quen với giọng điệu bỡn cợt nhão nhạch ấy, anh bình thản đáp lại:

"Không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Đáy mắt Hisoka ẩn ẩn rộ ý cười, hắn vô thức mà liếm liếm bờ môi hơi khô, thuận tay vuốt mái tóc đỏ và nhả ra câu đùa vô thưởng vô phạt:

"Chà, vậy chắc là do em nhớ tôi rồi."

Ngoài dự liệu của hắn, không có tiếng chậc lưỡi khinh khỉnh, không có một lời trách móc, cuộc hội thoại chỉ kéo ra khoảng im lặng ngắn ngủi.
Illumi ở bên này đang tính rủa Hisoka như mọi khi, nhưng chợt vì điều gì đó mà khựng lại. Thật lòng mà nói thì câu đùa của hắn cũng chẳng sai, nhưng nếu chẳng phải do gặp ác mộng thì làm gì có cuộc gọi giữa đêm như vậy đâu chứ.

"Chà chà, em nhớ tôi thật đó hả? Quả là một tin tốt lành, tôi cũng nhớ em lắm đó." - Hisoka nói, kèm theo vài tiếng cười trầm thấp khẽ vang.

"Đồ điên."
Thế nhưng trong đôi mắt đen vô cảm sâu thẳm của Illumi lộ ra chút mềm mại khó thấy.

"Anh đang ở chốn quỷ nào đấy?"

"Gần chỗ em thôi, cưng. Tôi vừa đi xử lí chút chuyện, nếu không cũng muốn được ngủ trong vòng tay của ngài sát thủ lắm."

"Thôi ngay cái điệu ăn nói khốn kiếp đó đi."

Hisoka đúng là có ý định bám dính Illumi cho đến kì thi Hunter, dẫu sao chỉ còn 2 tuần nữa. Thế nhưng có mấy chuyện vặt vãnh liên quan đến đám đồ chơi của hắn. Một tên trong đó đã chết, hắn chỉ muốn đi xem xem có thật không.
Chết thật, mà chết thì chết thôi.
Cười cười, hắn lại lải nhải:

"Ôi tôi nhớ mùi hương của em quá Illu à, tôi sang chỗ em ngay bây giờ có được không?"

"Cút đi chỗ khác cho tôi nhờ, anh mà xuất hiện ở đây thì cẩn thận tôi giết chết anh."

"Dào, ước gì, thật đấy."
Vừa nói, hắn đã vừa bước xuống giường chỉnh đốn trang phục. Dẫu trông chẳng chỉnh tề cho lắm, nhưng đủ rồi.
Trả phòng thôi.

__________

Hìiiiiii, tui trở lại rùi nè😭✨ nói ngưng vài ba tuần mà gần cả năm lun rồi💔 xin lỗi mọi người lắm lắm.

Tui tính viết chương này lên 3k-4k chữ để gộp lại cả đoạn ứ ừ ư phía sau luôn😈 nhưng lại thấy dài quá, sợ cả nhà hơi ngán nên tách ra thêm một chương nữa vậy.
Cấu trúc chương này có chút giống với "Tư", thật ra thì do lúc viết lâu quá nên tui quên béng🙏 nhưng lỡ viết rùi sửa lại hơi tốn công, vì vậy mọi người đọc đỡ nhaaa huuhu, gồ mennnn

Vì trình au chưa đủ, chương sau không có sếch, chỉ có hỏni thầm lặng, mong cạ nhà đón đọc✨😈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com