Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện cái ti giả

Vũ bảo bảo được một tuổi, anh trai Lưu Chương của bé được ba tuổi rưỡi, cũng chính là độ tuổi cần phải cai ti giả.

Hôm đó Lưu Chương dắt tay em trai Lưu Vũ chơi đùa ở vườn hoa để đợi mẹ đi làm về. Hai anh em đang vui vẻ chơi cầu trượt thì thấy bóng mẹ Lưu từ xa tới gần. Nhưng mẹ không có đi một mình, mẹ đi cùng dì Cao hàng xóm và Cao Tiểu Cửu.

Hai mắt Cao Tiểu Cửu dâng lên đầy nước, ủ rũ bám vào tay mẹ làm nũng, không chạy ra chơi với Lưu Chương và Vũ bảo bảo như mọi ngày. Lưu Chương lấy làm lạ nhưng cũng không quan tâm lắm, chỉ ngoan ngoãn chào mẹ và dì Cao thật to rồi lại quay ra chơi với em trai.

Một lúc sau Tiểu Cửu mới chạy đến, hai mắt đo đỏ chứng tỏ vừa mới khóc xong. Lưu Vũ một tuổi mặc cái quần yếm, miệng ngậm một cái ti giả màu xanh, hai mắt đen láy như hai hột nhãn quan sát anh trai Tiểu Cửu, lát sau liền đưa tay lên xoa xoa mắt anh. Tiểu Cửu tiến đến thơm một cái vào má Vũ bảo bảo, sụt sùi nói: "Cảm ơn em Tiểu Vũ"

"Cậu làm sao mà khóc thế?" - Lưu Chương tò mò hỏi.

Như thể bị cào vào chỗ đau, Tiểu Cửu ngay lập tức mếu máo: "Mẹ.. mẹ ném hết ti giả của tớ đi rồi.."

"Sao mẹ lại ném ti giả của cậu? Cậu không ngoan à?"

"Không phải! Mẹ nói tớ lớn rồi.. không được ngậm ti giả nữa"

Lưu Chương bĩu môi không tin: "Chắc chắn là do cậu không ngoan nên mẹ mới ném ti giả của cậu đi. Có phải cậu lại ăn vụng kẹo nữa không?"

Tiểu Cửu buồn tới nỗi không muốn đôi co gì với Lưu Chương cả. Nó giận dỗi quay mông đi, chỉ chuyên tâm chơi đùa với Vũ bảo bảo để vơi đi nỗi buồn chán và nhớ nhung.

Lát sau có tiếng mẹ gọi về nhà, Tiểu Cửu nhanh chóng đứng dậy, nựng má Vũ bảo bảo vài cái, trước khi đi nó còn không quên quay ra cảnh báo Lưu Chương.

"Tớ vừa nghe dì Lưu nói sẽ ném hết ti giả của cậu đi đấy"

Lưu Chương xì một cái tỏ ý không tin tưởng. Tiểu Cửu lè lưỡi, hai cẳng chân ngăn ngắn nhanh nhẹn chạy về nhà.

.

Tối đó khi cả nhà đang cùng nhau ăn cơm thì mẹ Lưu đột nhiên thông báo một tin động trời, Lưu Chương ba tuổi rưỡi lớn rồi, từ giờ sẽ không được ngậm ti giả nữa.

Vậy là lời cảnh báo của Tiểu Cửu đã trở thành sự thực, Lưu Chương nghe thấy như sét đánh ngang tai, mè nheo phụng phịu cả một buổi tối vẫn không thể nào lay chuyển được mẹ.

Lưu Chương đáng thương ôm cứng lấy chân mẹ, tay chỉ về phía em bé Lưu Vũ đang ngồi chơi siêu nhân.

"Thế thì Vũ bảo bảo thì sao?! Mẹ! Vũ bảo bảo cũng không được ngậm ti giả nữa!"

Vũ bảo bảo đã quá quen với khung cảnh náo loạn này của anh trai nhà mình, càng bình tĩnh nghịch ngợm siêu nhân Tiga.

Mẹ Lưu không chút để ý gói ghém hết mấy cái ti giả cùng một số đồ dùng cũ: "Vũ bảo còn nhỏ, con tị nạnh cái gì"

"Không đâu huhuu! Con, con sẽ lấy ti giả của em!!"

"Được con lấy đi, để mẹ nói với ba con xem con bị đánh mấy roi"

Lưu Chương ăn vạ cả buổi tối đều không có thu hoạch được gì, đã thế còn suýt được ăn tét vào mông. Cậu bé ba tuổi rưỡi hít hít cái mũi, chạy biến vào trong phòng đóng cửa tự giận dỗi.

Mấy ngày sau đó mẹ Lưu cũng không thấy cục Chương nhỏ nhà mình quấy khóc gì hết, chỉ là khuôn mặt có hơi buồn. Nhóc con dỗi ba mẹ và bà nội hẳn ba ngày, chỉ loanh quanh chơi với em trai, một lớn một bé dính nhau như bánh nếp.

Mẹ Lưu vui vẻ vì chuyện cai ti giả này lại dễ dàng như thế, chỉ mất đúng một buổi tối ầm ĩ. Mẹ Lưu đem chuyện này kể cho mẹ Cao và các cô dì trong chung cư, mẹ Cao than thở rằng Lưu Chương như vậy đúng là rất ngoan rồi, Tiểu Cửu đến bây giờ vẫn còn mếu máo đòi.

Mẹ Lưu tự hào về cục Chương nhỏ nhà mình lắm, trong lòng thầm mong sao sau này em bé Lưu Vũ cũng như vậy. Sau đó trong một lần vô tình mẹ Lưu phát hiện ra sở dĩ Lưu Chương ngoan ngoãn không khóc nháo như vậy là vì thằng nhóc này đã kịp thời giấu một cái ti giả đi rồi.

Hồi đó Lưu Chương được mẹ mua cho rất nhiều ti giả, đủ mọi hình dáng kích cỡ nên lúc mẹ Lưu thu dọn cũng không biết được là thiếu mất cái nào. Buổi tối hôm Tiểu Cửu liều mạng tình báo cho Lưu Chương thông tin mật được bàn bạc giữa hai bà mẹ ở vườn hoa dưới chân chung cư, nhóc con Lưu Chương ngoài mặt tỏ ra không tin nhưng trong cái đầu nhỏ đã âm thầm tính toán. Thế là nhóc con này đã lén lút giấu đi cái ti giả yêu thích nhất, thần không biết quỷ không hay giấu được hẳn một tuần, khi nào chỉ có hai anh em mới dám mang ra dùng.

Bây giờ mọi việc vỡ lở, cái ti giả yêu thích cũng bị mẹ Lưu cắt làm đôi rồi vứt qua cửa sổ, Lưu Chương bấy giờ mới đau lòng khóc thật to.

Uổng công bao ngày dỗ dành lôi kéo Vũ bảo bảo, còn tự nguyện cho em hết mấy con siêu nhân điện quang quý giá để em giữ bí mật.. Giờ thì hết thật rồi! Ti giả bị vứt mà siêu nhân cũng không còn. Cục Chương nhỏ ngay lập tức biến thành Cao Tiểu Cửu phiên bản 2.0, ngày nào cũng mếu máo đòi mẹ.

Mẹ Lưu giờ mới biết chuyện này thật không dễ dàng, ngoại trừ nghiêm túc giảng giải cho con hiểu thì cũng là ôm lên dỗ dành. Cả nhà cũng vì thế mà náo loạn một phen.

.

Một buổi tối như thường lệ, mẹ Lưu dỗ cho Lưu Vũ và Lưu Chương ngủ rồi đi về phòng. Khi Lưu Vũ được một tuổi là hai anh em đã bắt đầu ngủ cùng nhau, Lưu Chương thích lắm, khi ngủ cứ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của em.

Em bé Lưu Vũ đang yên lành ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng khóc hic hic của ai. Lưu Vũ nhập nhèm đưa tay lên dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thì nhận ra tiếng khóc này là của vị anh trai ồn ào nhà mình.

Lưu Vũ nhỏ nhẹ gọi: "Yaya"

Lưu Chương quẹt nước mắt vào gối, quay sang với em.

"Vũ bảo bảo em chưa ngủ à?"

Lưu Vũ tỉnh ngủ, đưa tay lên nghịch nghịch giọt nước mắt lăn xuống má anh.

"Yaya, khóc rồi"

Lưu Chương sụt sịt cái mũi, bẹt miệng ra tâm sự với em trai: "Mẹ ném ti giả của anh đi rồi.. Vũ bảo bảo, anh muốn ti giả của anh"

Nói rồi Lưu Chương xích lại, thơm bẹp một cái lên trán em: "Vũ bảo bảo trong nhà này anh chỉ thương em nhất thôi!"

Xong lại im lặng khóc, quả thực là đáng thương không thể tả được.

Em bé Lưu Vũ sau một hồi đắn đo liền quay đi lục tìm cái gì đấy, mấy giây sau thì đưa ra trước mắt Lưu Chương cái ti giả của mình.

Lưu Chương ngạc nhiên: "Em cho anh à?"

Lưu Vũ gật đầu: "Cho Yaya"

"Nhưng mà, nhưng mà anh không cần đâu.."

Lưu Chương ủ rũ nói, nhưng Vũ bảo bảo cứ chìa cái ti giả của bé ra cho nhóc. Lưu Chương thật lòng phân vân, cuối cùng cũng nhận lấy ứng cứu kịp thời của em trai bảo bối nhà mình. Cục Chương nhỏ vui mừng ôm chặt lấy Vũ bảo bảo, Vũ bảo bảo đúng là một em bé đáng yêu nhất trên đời!

Sau đó cậu bé Lưu Chương ba tuổi rưỡi yên tâm ngủ say, đến nửa đêm thì bị mẹ gọi dựng dậy mắng cho một trận.

Cục Chương nhỏ lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra, sau rồi mới nhìn rõ Vũ bảo bảo đang ôm cổ mẹ khóc nức nở, hai mắt long lanh đong đầy nước mắt.

Chuyện là sau khi đưa cho anh trai cái ti giả của mình, Vũ bảo bảo không ngủ được, chợt nhận ra là ti giả đưa cho anh rồi thì mình dùng cái gì. Bé con một tuổi nghĩ ngợi một hồi chợt thấy thật tủi thân, thế là khóc lên. Mẹ Lưu dậy uống nước thì nghe thấy mới vội chạy vào dỗ Vũ bảo bảo.

Anh trai của Vũ bảo bảo ngay lập tức bị mẹ nghĩ là lấy ti giả của em mới khiến em khóc, mẹ Lưu liền giáo huấn cho nhóc con ba tuổi rưỡi một bài học về việc nhường nhịn yêu thương em trai nhỏ.

Lưu Chương của chúng ta thật là oan ức lắm, giải thích nhưng mà mẹ không tin. Cục Chương nhỏ bẹt miệng nhìn em trai mình, thầm nghĩ, Vũ bảo bảo anh đúng là thương nhầm em rồii!

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com