End
June đứng đối diện anh, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nghe yêu cầu của anh. Cô không ngờ giữa lịch trình bận rộn như vậy, anh lại quyết định dành hẳn ba ngày để nghỉ ngơi, điều mà trước đây hiếm khi xảy ra.
"Sao vậy anh?" June hỏi, giọng đầy tò mò và một chút ngờ vực.
Anh mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng lên mỗi khi nhắc đến Build. "Ngày mai anh đưa Build đi biển. Em ấy nói muốn cùng anh ngắm hoàng hôn ở Chiang Mai."
Câu trả lời của anh khiến trái tim June thắt lại một chút, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười đáp lại. "Em sẽ sắp xếp lại lịch trình cho anh."
Nhìn thấy anh như vậy, ánh mắt cô tràn đầy cảm xúc phức tạp. Tình yêu anh dành cho Build quá rõ ràng, sự hạnh phúc mà anh đang tận hưởng cũng không thể che giấu. Nhưng cùng lúc, June không thể ngăn mình cảm thấy bất an.
"Build thật may mắn khi có được anh," cô nói, giọng trầm xuống một cách khó tả.
Anh cười nhẹ, giọng nói đầy yêu thương. "Không, là anh may mắn khi có em ấy. Em không biết đâu, từ ngày Build trở về, anh mới nhận ra thế nào là hạnh phúc thực sự. Em ấy chính là cả thế giới của anh."
Câu nói của anh như một nhát dao cứa sâu vào lòng June. Nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, gật đầu nhẹ. "Vậy anh nhớ chăm sóc Build thật tốt nhé. Em sẽ xử lý hết công việc để anh yên tâm nghỉ ngơi."
Anh gật đầu, đặt tay lên vai cô, ánh mắt cảm kích. "Cảm ơn em, June. Anh thật sự biết ơn em vì lúc nào cũng ở bên cạnh anh."
June cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Khi bóng dáng anh rời đi, cô khẽ thở dài, lòng nặng trĩu. Dù trong lòng cô còn nhiều điều chưa rõ ràng, cô tự nhủ sẽ không làm gì để phá vỡ sự bình yên mà anh đang có.
Đêm ở Chiangmai mang một vẻ đẹp yên bình và lạ lùng. Trời tối đen, chỉ có những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời, lấp ló qua những đám mây mỏng manh, tạo ra một bức tranh thiên nhiên huyền bí. Những ngọn đèn đường dọc bờ biển như những ngọn đuốc nhỏ le lói, làm nền cho sự tĩnh lặng của đêm. Không khí mát mẻ, vơi đi cái nóng bức của những ngày hè, khiến người ta cảm thấy như đang ở một thế giới khác, xa lạ nhưng vô cùng gần gũi.
Cả hai bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ ven biển, đôi tay khẽ đan vào nhau. Những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên những âm thanh rì rầm, tựa như một bản nhạc êm dịu, nhịp nhàng. Sóng vỗ vào cát trắng, rồi lại rút về như muốn quấn quýt mãi không buông. Ánh sáng lấp lánh từ những ngọn đèn đêm phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một biển cả ánh sáng mờ ảo, lung linh.
Anh nhìn ra biển, ánh mắt dịu dàng, đôi môi khẽ nở nụ cười. Dưới ánh trăng, gương mặt cậu cũng sáng lên một vẻ đẹp trong trẻo, nhẹ nhàng. Từng bước chân đều thận trọng, cứ như vậy bọn họ bước qua những khoảng không gian mênh mông của biển cả. Không khí xung quanh hòa quyện vào nhau, làm cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Những khoảnh khắc này, trong ánh sáng đêm mờ ảo, khiến mọi cảm xúc cứ chảy trôi nhẹ nhàng, không vội vã.
Cậu nhìn vào những đợt sóng, thầm cảm nhận được sự mạnh mẽ mà biển cả mang lại. Từng làn sóng đến rồi đi, giống như những cảm xúc của họ, lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng, rồi lại có những lúc như tan biến vào hư vô. Nhưng dù thế nào, biển vẫn luôn ở đó, cùng với những cơn sóng vỗ về bờ, như tình yêu của họ, bất chấp tất cả vẫn luôn ở bên nhau.
"Anh thấy không?" Cậu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cậu thấp nhưng tràn đầy cảm xúc. "Chúng ta giống như những cơn sóng ấy. Dù có trải qua bao nhiêu bão táp, rồi cuối cùng cũng tìm về với nhau."
Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh, trong đó là tất cả những yêu thương, sự chân thành và cảm giác an yên. "Anh thấy, em à. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn tìm về nhau, giống như những cơn sóng này."
Gió biển thổi qua mái tóc, làm tóc cậu bay nhẹ trong làn gió mát, mang theo một chút hương của biển cả. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên tóc cậu, làm cho khoảnh khắc ấy như trở thành mãi mãi. "Anh chỉ muốn ở bên em thôi."
Cả hai bước đi trong im lặng, cảm nhận từng bước chân, từng nhịp sóng, từng cơn gió nhẹ. Những âm thanh của biển, của sóng vỗ, của đêm, hòa vào không gian, tạo thành một khúc ca dịu dàng, như một lời hứa về tình yêu sẽ mãi mãi không phai mờ.
Giữa biển cả mênh mông, trong đêm tối yên bình, tình yêu của họ như sóng biển, cứ vỗ về, không ngừng, không vội vã, cứ thế ở bên nhau mãi mãi.
Buổi sáng ở Chiang Mai như một bức tranh vẽ tuyệt đẹp, khi những tia nắng đầu tiên của ngày len lỏi qua những đám mây mỏng, nhuộm vàng cả bầu trời. Không khí sáng sớm mang một làn gió nhẹ nhàng, mát mẻ, không quá nóng như những nơi khác, khiến người ta cảm thấy tươi mới và đầy sức sống. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, như một bản nhạc du dương, hòa quyện cùng không gian thanh bình.
Mặt trời từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng ấm áp, lấp lánh trên bề mặt biển, khiến từng hạt cát sáng lên như những viên ngọc nhỏ. Cảnh vật xung quanh dần bừng tỉnh sau giấc ngủ dài của đêm. Những cơn sóng vỗ vào bờ, êm ái và bình yên, tạo nên một bầu không khí thư giãn tuyệt vời.
Cả khu nghỉ dưỡng chìm trong sự yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng, tiếng gió, và đôi khi là tiếng chân bước nhẹ nhàng của khách du lịch bắt đầu dậy sớm để tận hưởng vẻ đẹp của buổi sáng. Trong không gian ấy, không có vội vã, không có căng thẳng, chỉ có những phút giây thư thái, khiến ai nấy đều cảm thấy như hòa vào thiên nhiên, như trở thành một phần của cái đẹp ấy.
Anh và cậu, sau một đêm ngủ yên bình trong căn phòng ấm áp của khu nghỉ dưỡng, thức dậy vào sáng sớm. Ánh sáng ấm áp của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, khiến không gian trở nên ấm cúng và dịu dàng. Cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng vươn vai, cảm nhận làn gió mát lùa qua cửa sổ, mang theo hương thơm của biển và cây cỏ xung quanh. Cảm giác thoải mái, thư giãn đến mức cậu chỉ muốn nán lại trong khoảnh khắc này mãi mãi.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài ban công, nhìn ra xa xa là biển cả bao la và những dãy núi xanh biếc. Không khí trong lành đến mức có thể cảm nhận từng hơi thở như một món quà. Anh quay lại nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương và bình yên. Cảm giác như thế giới này chỉ còn lại hai người, một tình yêu giản dị nhưng lại ngập tràn ý nghĩa.
Cậu cười nhẹ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những tia sáng mặt trời đang dần chiếu sáng cả không gian, làm cho mọi thứ đều trở nên tươi mới, như một lời hứa về một ngày đầy hy vọng và niềm vui. Đây là buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ tuyệt vời ở Chiang Mai, và cũng là buổi sáng đầu tiên trong hành trình mới của cả hai. Một hành trình của yêu thương và sự an yên.
Hôm nay, anh và cậu bắt đầu một ngày mới đầy hứng khởi, bỏ lại sau lưng những lo toan thường ngày. Sau bữa sáng đầy ấm áp ở khu nghỉ dưỡng, cả hai quyết định khám phá Chiang Mai, nơi chứa đựng vẻ đẹp hoang sơ và thanh bình.
Anh lái xe đưa cậu đến những ngôi chùa cổ kính nổi tiếng ở Chiang Mai, những ngôi chùa mạ vàng lấp lánh dưới ánh nắng ban ngày, những bức tường đá phong phú với những đường nét tinh xảo và chi tiết tỉ mỉ. Cả hai cùng nhau bước vào một ngôi chùa yên tĩnh, nơi tiếng chuông chùa vọng lại từ xa xa, hòa cùng với tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây cổ thụ. Anh và cậu im lặng bước đi, tận hưởng sự thanh tịnh, cảm nhận được từng hơi thở của không gian thanh bình ấy.
Sau khi thăm thú các ngôi chùa, anh quyết định đưa cậu đến một khu chợ nổi tiếng của Chiang Mai, nơi không chỉ có những món đồ thủ công tinh xảo mà còn có rất nhiều món ăn ngon. Cả hai lang thang qua từng gian hàng, nếm thử những món ăn đặc sản của địa phương như xôi xoài, mỳ khao soi, và những trái cây tươi ngon. Cậu không ngừng tấm tắc khen ngon, còn anh thì nhìn cậu với ánh mắt đầy trìu mến, vui vì những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa này.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả hai cùng đi bộ dọc bờ sông Ping, nơi không khí thoáng đãng và mát mẻ, ánh chiều tà tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp phản chiếu trên mặt nước. Bầu trời chuyển màu từ vàng nhạt sang cam đỏ, ánh sáng lấp lánh trên từng con sóng nhỏ. Anh và cậu tay trong tay, đi giữa cảnh vật yên bình, không một lời nói nhưng trong lòng lại đầy ắp cảm giác hạnh phúc.
Trên đường về, anh mua cho cậu một bó hoa dại tươi mới từ một người bán hàng rong, đưa cho cậu với nụ cười ấm áp. Cậu cầm bó hoa, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát, cảm thấy như thế giới này thật đẹp, và mọi thứ đều trở nên hoàn hảo khi có anh bên cạnh.
Cả ngày dài trôi qua, nhưng những khoảnh khắc ấy sẽ luôn khắc sâu trong lòng cả hai, như một dấu ấn đẹp trong cuộc hành trình tình yêu của họ.
Cảnh hoàng hôn ở Chiang Mai thật sự tuyệt vời. Khi mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời dần chuyển từ ánh sáng vàng rực rỡ sang màu cam đỏ rực rỡ, từng tia sáng nhuộm lên những đám mây bồng bềnh tạo nên một bức tranh đầy sắc màu. Cả không gian như chậm lại, mọi âm thanh trở nên dịu dàng, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng và gió thổi qua.
Anh và cậu đứng trên bãi cát, đối diện với biển cả bao la, tay trong tay, im lặng nhìn hoàng hôn lặng lẽ trôi qua. Màu sắc ấm áp của hoàng hôn hòa quyện với không khí mát mẻ của buổi chiều, tạo nên một cảm giác bình yên đến lạ. Những ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt cả hai, ánh mắt của họ gặp nhau, và dù không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như đều hoàn hảo.
Cậu khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc, ánh sáng phản chiếu từ hoàng hôn như một tấm gương rực rỡ. Anh nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy mình may mắn khi được cùng cậu chia sẻ khoảnh khắc đẹp này. Không gian như ngừng lại, những vết hằn của thời gian cũng mờ dần trong sự tĩnh lặng của buổi chiều tối, để lại chỉ những kỷ niệm đẹp đẽ và ngọt ngào.
Cậu tựa đầu vào vai anh, ánh sáng vàng cam của hoàng hôn vương vãi trên làn da hai người, nhuộm không gian xung quanh một màu ấm áp. Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, làm tóc cậu khẽ bay trong gió, còn anh, cảm nhận từng nhịp thở của cậu, không muốn rời xa khoảnh khắc này. Mặt trời từ từ lặn xuống, những tia sáng cuối cùng rơi lấp ló qua rặng núi xa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên kỳ diệu, nơi hai người đứng giữa một thế giới tĩnh lặng.
Anh khẽ xoay người để nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như muốn ghi lại từng giây phút này, khi cả hai đều chìm trong cảm giác yên bình tuyệt đối.
"Em thích không?" Anh thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng, như sợ làm gián đoạn khoảnh khắc này.
Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng cuối ngày, rồi mỉm cười. "Thích lắm," cậu đáp, rồi lại tiếp tục nhìn về phía mặt trời đang lặn, đôi bàn tay vẫn đan chặt lấy nhau.
Cảm giác này, yên bình, không vội vã, không có bất kỳ lo lắng nào, chỉ có hai người, một buổi chiều vàng rực, và biển cả mênh mông.
Bất giác giọng của cậu nghẹn ngào cất lên '' Bible nếu như một ngày em không còn ở bên anh nữa, thì anh phải làm thế nào?''
Cậu cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh siết chặt hơn, và giọng anh trầm xuống như chứa đầy nỗi lo lắng. Cậu có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong từng lời nói của anh, cảm giác như nếu một ngày không còn cậu ở bên cạnh, anh sẽ không biết phải làm gì.
"Anh cũng không biết nữa, Build," anh nói, giọng nghẹn lại, "Anh chưa dám nghĩ đến điều đó, nhưng nếu có thể, em đừng rời xa anh có được không?"
Câu nói của anh như một lời cầu xin, như một nỗi sợ hãi không thể che giấu. Anh ôm cậu chặt hơn, như thể nếu anh buông ra dù chỉ một chút, cậu sẽ tan biến mất.
Cậu không nói gì, chỉ cảm nhận từng nhịp thở của anh, nghe được sự khẩn thiết trong từng từ ngữ. Đôi tay cậu nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, cảm nhận sự ấm áp và sự rung động từ cơ thể anh. Khoảnh khắc ấy đầy sự im lặng, nhưng cũng tràn đầy cảm xúc, như thể hai người chỉ còn lại trong thế giới của riêng mình, nơi không còn bất kỳ rào cản nào giữa họ.
Khi cậu mỉm cười, nhưng nước mắt lại vô thức lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, anh cảm nhận được sự đau đớn trong từng giọt lệ ấy. Cậu nhẹ nhàng thì thầm, "Em rất muốn, nhưng Bible à, em phải đi rồi..."
Giọng cậu run rẩy, như thể không thể kìm nén nổi sự yếu đuối của mình. Những lời nói ấy như một đòn giáng mạnh vào trái tim anh. Anh nhìn thấy nụ cười nhạt nhòa trên môi cậu, nhưng nó chẳng thể che lấp được nỗi đau sâu thẳm trong ánh mắt ấy. Anh muốn giữ cậu lại, nhưng không thể, vì anh biết sự lựa chọn của cậu đã được quyết định từ lâu.
Cậu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng lại không thể ngừng khóc. Mỗi giọt nước mắt như một dấu chấm kết thúc cho những gì anh hy vọng sẽ kéo dài mãi mãi. Cậu biết, dù có muốn đến đâu, trái tim mình vẫn đang đau đớn vì quyết định phải ra đi này.
Anh khẽ thở dài, không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chặt cậu vào lòng, cố gắng không để tiếng nấc của mình lộ ra. Một phần trong anh hiểu rằng dù có giữ cậu lại, cũng không thể thay đổi được những điều đã qua. Nhưng một phần khác lại chẳng thể ngừng hy vọng rằng sẽ có một phép màu nào đó để cậu ở lại với anh.
Cậu đứng dậy, từng bước, từng bước tiến về phía biển. Mỗi bước đi của cậu như một nhát dao cứa vào trái tim anh, khiến anh cảm thấy như không thể thở nổi. Cậu không quay lại nhìn, bước đi như thể muốn chạy trốn khỏi tất cả, khỏi những cảm xúc đã từng trói buộc cả hai.
Anh đứng đó, không thể động đậy, nhưng trái tim lại thúc giục anh phải chạy theo, phải giữ lấy cậu, phải kéo cậu lại. Không thể để cậu đi, không thể để cậu rời xa mình thêm một lần nữa. Nhưng đôi chân anh không thể di chuyển, và chỉ có sự nghẹn ngào trong cổ họng, như muốn hét lên, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Rồi cậu dừng lại, quay đầu lại nhìn anh một lần cuối, đôi mắt cậu như đang nói một lời xin lỗi không thể thốt thành lời. Trong ánh mắt đó, có sự từ biệt, có sự đau đớn, nhưng cũng có sự quyết tâm không thể thay đổi.
Anh bước đến, chạy thật nhanh, như thể muốn giữ chặt cậu trong vòng tay mình, nhưng cậu đã quá xa rồi. Từng cơn sóng vỗ vào bờ như một lời nhắc nhở về những điều không thể nắm giữ, về những gì đã mất. Cậu càng lúc càng xa, và anh chỉ có thể đứng lại, mắt nhìn theo bóng lưng cậu, cho đến khi hình dáng ấy hoàn toàn khuất bóng.
Trái tim anh nặng trĩu, và tiếng sóng biển dường như vang lên trong lòng anh như một lời khóc than, một nỗi buồn không thể xua đi. Cậu đã đi, và anh không thể làm gì để ngăn lại. khi anh muốn chạy về phía biển thì bất giác một bàn tay mềm mại nắm giữ anh lại, anh quay lại nhìn thấy là june, anh rơi nước nói với cô.'' June bỏ anh ra anh phải tìm build, em ấy bỏ anh rồi!'' cô rơi nước mắt rồi quát lớn với anh. '' Bible anh tỉnh táo lại đi có được không? Build anh ấy chết rồi.''
Anh đứng đó, trái tim như ngừng đập khi nghe những lời của June. Mỗi câu cô nói như một nhát dao sắc nhọn, cắt vào tâm hồn anh, khiến anh không thể đứng vững. Mắt anh mở to, tràn đầy sự hoang mang và tức giận, không thể tin nổi vào những gì vừa nghe thấy. Anh nhìn chằm chằm vào June, giọng anh khản đặc vì căm giận và đau đớn.
"Em im đi! Rõ ràng lúc nãy Build còn ở đây! Em ấy còn tựa vào vai anh mà!" Anh quát lớn, giọng run rẩy vì sự hoảng loạn, như thể nếu anh nói đi nói lại, sự thật sẽ thay đổi. Anh không thể chấp nhận rằng Build, người anh yêu thương nhất, đã rời xa anh mãi mãi.
June chỉ đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tay cô vẫn giữ chặt anh, không muốn để anh chạy đi thêm một bước nữa. Cô đã biết điều này sẽ đến, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được khi phải nói ra sự thật.
"Bible, em ấy không thể ở đây với anh nữa. Build đã chết rồi," June nói, giọng cô nghẹn ngào, từng lời như khóc thành từng mảnh. "Anh phải tỉnh táo lại, phải đối diện với sự thật. Build không còn nữa."
Anh lùi lại một bước, đầu óc anh quay cuồng. Những lời của June như sấm rền vang trong tai anh, khiến anh không thể nghe gì ngoài tiếng tim đập mạnh mẽ, như thể không còn một chút hy vọng nào. Anh không muốn tin, không thể tin. Nhưng hình ảnh Build, nụ cười của cậu, tất cả như một cơn ác mộng quái đản mà anh không thể thức dậy.
"Không!" Anh hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra, "Em ấy không thể đi, không thể bỏ anh được. Chỉ vừa hôm qua chúng ta còn đi biển cùng nhau, không thể nào..." Anh khụy xuống, tay ôm lấy ngực mình như thể muốn cầm giữ lại tất cả những gì đang rơi ra khỏi lòng anh.
June quỳ xuống bên cạnh anh, vỗ về anh bằng đôi tay run rẩy. Cô không biết phải làm gì khi chứng kiến anh đau đớn đến vậy. Nhưng cô biết, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, sự thật vẫn không thể thay đổi. Build đã đi xa rồi, và anh phải chấp nhận điều đó.
Anh vẫn không thể tin được. Hình ảnh của Build, tiếng cười, ánh mắt, tất cả đều vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí anh, như thể cậu chỉ vừa mới đứng đó, ngay bên cạnh anh.
"Build... em ấy... sao có thể?" Anh lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, muốn tìm một lý do, một dấu vết nào đó để chứng minh Build vẫn còn, vẫn sống trong lòng anh. Cô ôm lấy người đàn ông đang khóc như đứa trẻ ấy vào lòng rồi khẽ nói. '' Build mất vào cái ngày mà anh đang ở cùng người khác, và anh cũng chính là người ôm cơ thể ướt đẫm máu của anh Build đến bệnh viện, Bible anh tỉnh táo lại đi, em xin anh.''
Lời của June như một cú sét đánh trực diện vào tâm trí anh, khiến anh không thể thở nổi. Những ký ức vụn vỡ, những hình ảnh đau đớn về Build, những lần cậu mỉm cười với anh, những lần anh và cậu cùng nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, tất cả như một cơn sóng thần tràn ngập trong anh.
June ôm chặt lấy anh, nhưng anh không cảm nhận được sự ấm áp từ cô. Tất cả những gì anh cảm nhận chỉ là một nỗi trống rỗng, một sự lạnh lẽo thấm sâu vào cơ thể. Anh cứng đờ trong vòng tay của cô, hoàn toàn không thể cử động, không thể khóc, không thể nói gì ngoài một cảm giác ngạt thở.
"Build... không thể nào... không thể nào em ấy...," Anh lắp bắp, giọng nghẹn lại, mắt hoang mang, gần như không nhìn thấy gì xung quanh. Những lời nói của June như đâm vào trái tim anh từng nhát dao, một cảm giác tuyệt vọng trào dâng khiến anh không thể chịu đựng nổi.
June nói tiếp, nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc, "Anh không thể thay đổi được quá khứ, Bible. Nhưng chính anh đã là người làm em ấy đau đớn. Chính anh đã đẩy Build đến bờ vực. Anh có biết không, cái ngày đó, anh là người ôm lấy cơ thể của anh ấy, nhưng chỉ để nhìn thấy anh ấy... ra đi?"
Câu nói ấy khiến anh như chết lặng. Mọi thứ xung quanh anh mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh về Build, nằm trong vòng tay anh, máu me ướt đẫm, ánh mắt đã mờ dần và không còn chút sinh khí nào. Anh nhớ lại giây phút đó, khi anh bế Build vào bệnh viện, nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn, cảm giác không thể cứu vãn được gì nữa. Anh nhớ rõ từng giây phút thấm đẫm máu, từng tiếng kêu cứu trong tim nhưng không thể cứu được cậu. Từng hành động đó, từng ánh nhìn của Build khi cậu ngã xuống, tất cả hiện ra trước mắt anh như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
"Anh đã... anh đã giết em ấy sao?" Anh thì thào, câu hỏi không thể tìm thấy lời đáp, sự dằn vặt tựa như những mảnh vỡ của trái tim, vỡ vụn trong từng nhịp đập.
Cảm giác đau đớn như một làn sóng mạnh mẽ dâng lên trong anh, chèn ép trong lồng ngực, làm cho anh không thể thở nổi. Mỗi cơn đau đớn giống như một lưỡi dao cứa vào tâm hồn anh, không ngừng hành hạ. Anh cảm thấy như mình là kẻ đáng bị trừng phạt, như tất cả mọi sai lầm trong cuộc đời đều đổ dồn vào anh, và cái giá phải trả là cái chết của Build.
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má anh, không còn lời nào để nói, chỉ còn lại cảm giác nuối tiếc, dằn vặt và đau đớn tột cùng. Anh muốn gào thét, muốn tìm cách sửa chữa mọi sai lầm, nhưng tất cả đã quá muộn. Anh chính là kẻ phá vỡ mọi thứ, và giờ đây anh phải sống với nỗi đau ấy suốt đời.
"Em xin anh... tỉnh táo lại đi, Bible," June khóc, ôm anh chặt hơn. "Hãy sống, dù chỉ là vì chính mình. Đừng làm anh ấy thất vọng thêm nữa."
Anh không thể nghe rõ những gì cô nói nữa, mọi thứ đã mờ đi trong làn sóng của nước mắt và đau đớn. Thế giới quanh anh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tim anh đập trong sự hoang mang. Anh không thể chịu đựng nổi sự thật rằng chính anh là người làm Build phải chịu cái chết, và giờ đây, anh chỉ còn lại nỗi hối hận và sự trống vắng vô bờ bến.
Bible đứng giữa bầu trời đêm, nơi ánh trăng mờ mịt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuống mặt đất, nhưng dường như không thể xua tan được bóng tối trong tâm hồn anh. Mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ, hư ảo. Anh đã đi qua những con đường quen thuộc, những nơi mà anh và Build từng có những kỷ niệm, nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại sự trống rỗng, sự im lặng nặng nề.
Anh không thể nào dừng lại, đôi chân anh cứ bước đi vô thức, không biết mình đang đi đâu. Trong lòng anh chỉ còn một niềm đau đớn không thể tả xiết. Đôi mắt anh mờ đi vì những giọt nước mắt, nhưng không còn hy vọng, chỉ còn nỗi đau vô tận.
Anh đứng lại giữa con đường tối tăm, cảm giác mình như đang chìm vào hố sâu, không có lối thoát. Anh thở hổn hển, từng cơn thở dồn dập, như muốn xé toạc lồng ngực mình. Trong đầu anh chỉ có một hình ảnh duy nhất, hình ảnh của Build nằm bất động trong vòng tay anh, khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi mắt không còn ánh sáng, và trái tim anh như bị đâm sâu vào những vết thương không thể chữa lành.
Anh quỳ xuống, ôm lấy đầu, gào thét, tiếng hét vang vọng trong đêm tối, nhưng không ai nghe thấy. Mọi thứ im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ rì rào từ xa, như một lời nhắc nhở đau đớn về sự vô dụng của anh. Anh đã không thể bảo vệ cậu, đã không thể giữ cậu lại. Anh đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để làm đúng, để không để cậu phải ra đi như vậy.
"Em đâu rồi... Build em đâu rồi?" Giọng anh như vỡ vụn, từng từ bật ra trong nỗi tuyệt vọng và tội lỗi không thể tha thứ. Anh cảm thấy trái tim mình như đang vỡ ra từng mảnh, từng mảnh nhỏ vụn, không thể nối lại. Mỗi lời anh thốt ra như một lưỡi dao cắt vào trái tim anh, làm đau đớn đến tận cùng.
Anh lăn ra đất, cuộn mình lại trong nỗi tuyệt vọng, hai tay anh bám chặt vào tóc mình, như muốn xé toạc chính mình ra để thoát khỏi nỗi tội lỗi này. "Build... em... sao lại bỏ anh đi như vậy?" Anh khóc, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, hòa cùng với đất cát lạnh lẽo dưới chân anh.
Nỗi đau trong anh quá lớn, nó như một bóng ma đeo bám, không cho anh chút giây phút nào để nghỉ ngơi. Anh không thể sống trong sự thật này, không thể chấp nhận được rằng chính anh là người đã khiến Build phải rời xa thế giới này, và anh không thể làm gì để thay đổi được điều đó.
Từng cơn đau xé nát trong lồng ngực, từng hình ảnh của Build lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh. Anh nhớ rõ cái cách cậu mỉm cười, cái cách cậu chăm sóc anh, yêu thương anh vô điều kiện. Và giờ đây, chỉ còn lại sự trống vắng không thể lấp đầy.
Anh gào lên một lần nữa, nhưng tiếng gào ấy chỉ vang lên trong không gian lạnh lẽo, không có ai để lắng nghe, không ai để chia sẻ nỗi đau này cùng anh. "Em đâu rồi... Build, em đâu rồi?"
Bible như một người điên loạn, không còn cảm nhận được sự tồn tại của thời gian hay không gian xung quanh. Mỗi ngày anh lặp lại một hành trình vô vọng: đi qua những con đường đã quá quen thuộc, những quán cà phê nơi anh và Build từng ngồi, những công viên mà cả hai từng tản bộ, nhưng tất cả đều chỉ còn lại bóng tối và sự trống rỗng. Anh không dừng lại, không bao giờ quay lại. Mắt anh mờ đi, môi khô, và cơ thể dường như kiệt sức, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, không biết mình đang tìm gì, chỉ biết một điều: anh phải tìm cậu, dù có phải mất đi tất cả.
Anh đến những nơi mà chỉ có thể tìm thấy những kỷ niệm cũ, và mỗi bước chân đều càng làm trái tim anh đau đớn hơn. Mỗi khi anh dừng lại, nhìn thấy những bóng người giống cậu từ xa, anh lao đến với một hy vọng mơ hồ, nhưng mỗi lần đều phải nhận ra sự thật tàn nhẫn—đó không phải là Build, chỉ là những người xa lạ với nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, không quen thuộc, không phải cậu.
Đôi tay anh bắt đầu run lên, mồ hôi tuôn ra từng giọt, đầu óc như quay cuồng trong những suy nghĩ hỗn loạn. Anh không thể dừng lại, không thể quay về. Cơn đau trong lòng anh như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt xé từ bên trong, khiến anh cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng, không còn gì ngoài sự trống vắng khủng khiếp.
Anh đã không thể cứu lấy Build, và bây giờ, anh không thể dừng lại. Những buổi tối anh lang thang khắp thành phố, miệng lẩm bẩm tên cậu, đôi mắt đầy hoảng loạn tìm kiếm trong đám đông, như thể một phép màu có thể xảy ra, rằng một ngày nào đó, cậu sẽ xuất hiện trở lại, sẽ lại mỉm cười với anh, sẽ ôm anh và nói rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng không, chỉ có sự im lặng đáp lại anh.
Thỉnh thoảng, khi đêm buông xuống, anh quỳ gục trên mặt đất, tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi. Những cơn co thắt trong lồng ngực khiến anh đau đớn đến mức muốn hét lên, nhưng lại không thể. Anh chỉ có thể khóc, khóc cho những điều không thể thay đổi, khóc cho những gì anh đã mất. Những giọt nước mắt đắng nghét, hòa cùng với mưa, hòa vào sự đau đớn trong trái tim anh. Anh bắt đầu mất kiểm soát, điên dại trong sự tội lỗi và đau khổ, tự dằn vặt mình vì đã không thể bảo vệ được người mà anh yêu.
Một ngày, anh thức dậy giữa đêm tối, chạy đến biển như mọi khi, nơi mà anh đã gào thét tìm cậu. Nhưng không, biển vẫn im lìm, như đang cười nhạo sự bất lực của anh. Anh không biết phải làm gì nữa. Mỗi ngày trôi qua, anh càng cảm thấy mình đang chìm xuống một hố sâu không đáy, không có lối thoát.
Bible đã không còn là chính mình nữa. Anh là một người điên, không thể tìm thấy lối về, không thể thoát khỏi bóng tối của quá khứ. Những tưởng rằng sự đổ vỡ sẽ là cuối cùng, nhưng nó lại trở thành một vết thương không bao giờ lành.
Bible, người từng là trung tâm của mọi niềm vui, giờ đây chỉ còn là một bóng ma lặng lẽ bước đi trong thế giới này. Những nụ cười anh từng mang, ánh mắt ấm áp ấy giờ chỉ còn là những kỷ niệm nhạt nhòa, không bao giờ quay lại được nữa. Anh đã không còn là chính mình, không còn những lời nói vui vẻ hay tiếng cười thoải mái. Tất cả đều tắt ngấm, như thể một phần linh hồn anh đã vĩnh viễn ra đi cùng Build.
Không phải là anh bình thản hay quên đi những gì đã xảy ra. Mà là, tâm hồn anh đã chết từ ngày cậu rời xa. Mỗi ngày trôi qua, anh chỉ sống như một cái vỏ rỗng, mờ nhạt giữa những con người xung quanh. Anh đi qua những con đường, vào những nơi công cộng, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Mỗi bước đi của anh như bước trên cát, không để lại dấu vết, không mục đích.
Khi người khác nhìn vào anh, họ thấy một người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng, và im lặng. Nhưng thực sự, trong lòng anh là một khoảng trống vô cùng rộng lớn, sâu thẳm đến mức không ai có thể hiểu được. Tâm trí anh luôn quay lại những ký ức về Build ... giọng nói, nụ cười, ánh mắt cậu ... những điều đó đã trở thành vết thương sâu trong trái tim anh. Mỗi khi anh nhìn vào những thứ quanh mình, những thứ từng làm anh hạnh phúc, anh lại thấy như bị bóp nghẹt, như thể mọi thứ đang tan rã trong nỗi đau vô tận.
Anh đã không còn cười, không còn nói những câu đùa hay yêu thương nữa. Những từ ngữ ấy đã chết từ lâu, cùng với trái tim anh. Mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa, khi không có Build bên cạnh. Anh không thể quay lại quá khứ, không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Và điều đau đớn nhất là anh biết, dù có sống cả một đời, thì những ngày tháng bên Build cũng sẽ chỉ là những ký ức, mãi mãi không thể tái sinh.
Và trong sự im lặng ấy, anh lặng lẽ chết đi từng chút một, không phải vì thiếu sức sống, mà vì thiếu đi người anh yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com