Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tạm biệt....

"Này Suwon, anh lạnh quá" anh co chặt người vào trong chăn ấm, nhích người từ từ về phía bên cạnh, tính toán dựa dẫm vào khuôn ngực ấm áp đó. Nhưng kế bên chỉ còn sót lại hơi ấm từ người anh yêu, phía bên kia, cửa sổ đang mở, gió vẫn cứ thổi từng cơn lạnh lẽo vào trong căn phòng.

Cơn gió lạnh làm anh tỉnh giấc phần nào, những ngón tay vươn ra tìm khắp giường, vẫn không có cậu

"Suwon ah, Suwon em đi đâu rồi." giọng anh trở nên lo lắng hơn

Phía cửa sổ, bóng người che gió cho anh. 

"Đóng cửa sổ rồi lại đây nào"Jaeduck vẫy vẫy tay như mọi khi 

Bóng người hình như đang mỉm cười với anh 

"Đừng đùa nữa, lại đây ngủ nào" Anh dùng giọng mũi ngọt ngào nói với cậu 

"Em yêu anh" bóng người mỉm cười nói với anh

" Anh cũng vậy" anh mỉm cười, vành tai đỏ lên nhìn cậu

Bóng người tiến dần ra cửa sổ, vẫn tiếp tục nhìn anh, anh như bị thôi miên bởi nụ cười đó, nụ cười của sự giải thoát. Và rồi trong khoảnh khắc ấy, cậu ngã người ra sau, về khoảng không vô định sau lưng, cậu bay trong nụ cười. 

Anh vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không đã không còn cậu, nước mắt anh chảy dài, gió bên ngoài vẫn thổi vào từng đợt giá lạnh vào trong phòng...

"Jaeduck ah, Jaeduck, anh sao vậy ? " Giọng lo lắng của người đó vang lên bên tai anh, ngón tay quen thuộc vỗ vỗ lên đôi gò má đang ướt nước của anh

Anh mở mắt mờ mị nhìn cậu

"Ôm anh" 

Cậu mỉm cười, ôm trọn cả người và chăn vào lòng, vỗ về. Anh cuộn người trong chăn, dựa vào ngực cậu, tiếng tim đập của cậu vang đến tai anh. Là thật. Nước mắt anh lại tiếp tục chảy xuống. Dạo gần đây hầu như ngày nào anh thức dậy cũng ướt nước mắt, dù cậu đã cố gắng gặng hỏi bao lần vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Không lẽ anh ấy đã nhận ra....

Cậu lo lắng ôm lấy anh " Em ở đây"

Thât muốn nói rằng, đừng rời xa anh, đừng rời xa anh, nhưng Jaeduck hoàn toàn không nói được, chỉ có thể ôm chặt gắt gao lấy cậu. Năm thứ bao nhiêu bọn họ ở bên nhau rồi, chiếc phao của bọn họ đã không còn, nhiều thứ thay đổi, chỉ có bọn họ là vẫn bế tắc trong việc ở bên nhau. 10 năm vẫn cũng vậy, 1 ngày hay 1 tháng cũng đều như nhau.

Lạc nhau một lần là mất nhau mãi mãi.

Không còn đường quay lại cho cả hai. Nếu có thì chỉ là những ngọt ngào quá qua ngắn ngủi như lúc này đây anh trong vòng tay cậu.
Sự thật rằng 2 người đều đã mệt mỏi, tình yêu còn đó, nhưng tình yêu không là tất cả, cũng không đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn kia.
"Hôm nay anh đừng về, vài hôm nữa em sẽ theo đoàn phim tận vài tháng..." cậu bỏ lửng câu, cạ đầu lên vai anh, da thịt mềm mại, ấm áp,cả mùi thơm nhẹ nhàng này nữa. Cậu sẽ nhớ lắm đây.
"Uhm không về.. " anh xoa lưng cậu, gầy nhưng rộng, vài tháng, phim chưa lên nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy ghen tị với nữ chính rồi. 
2người vẫn tiếp tục nằm đó, ôm ấp nhau, trao nhao hơi ấm như cái ngày họ mới hai mươi. Dần dần anh chôn mặt vào ngực cậu lại thiếp đi lúc nào không hay. Cậu nhẹ nhàng ôm anh , vẫn nhẹ nhàng như có như không vuốt ve tóc anh. Suwon vì bầu không khí ấm áp này cũng từ từ nhắm mắt lại, dẫu sao bọn họ cũng còn cả 1 ngày bên nhau mà...

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, len lỏi qua các khung rèm, bò lên giường của bọn họ, hằn những vết mờ nhạt lên gương mặt anh, cậu nhìn đến hoa mắt, không kềm lòng được mà hôn nhẹ lên đó. Với cậu nghỉ ngơi có nghĩa là lòng vòng trong nhà, nấu ăn, đọc sách, nhìn người mình yêu và cùng nhau trải qua một ngày nhẹ nhàng. Còn với anh sẽ là nhìn cậu nấu ăn, thu ảnh cậu vào tầm mắt, rồi lại tụ tập bạn bè, hay đi dạo tận hưởng không khí tự do. Vươn những ngón tay ra khỏi ổ chăn ấm áp, anh vỗ về gương mặt cậu, nhanh như cắt trao lên đó một nụ hôn chiếm hữu.

"Chảy máu rồi " Cậu nhăn mặt nhìn anh 

Anh nở nụ cười vô tội nhìn cậu, nhưng chưa đầy 1s sau lại chuyển qua sự gian manh. Và cậu yêu đến chết cái sự pha trộn này, cậu luôn luôn bị quay mòng trong đó, không cách nào thoát ra được.

Chặn lại nụ cười gian manh bằng nụ hôn cũng gian manh không kém, Suwon nhìn anh cười đắc thắng. 

Vươn tay, thổi nhẹ vào tai cậu, "Yêu anh", anh công kích lại cậu 

Cậu đỏ mặt, da mặt cậu lúc nào cũng thật mỏng, 

"yêu chỉ mình anh thôi" anh tiếp tục công kích cậu 

"hẵng còn sớm" dùng giọng mũi và giọng "nhà quê" đặc sệt vào buổi sáng lại có sức hút cực kỳ quyến rũ.

Cậu nhanh chóng lật người chiếm lại vị trí, híp mắt nguy hiểm nhìn anh 

"Nhanh lên, anh thật lạnh, cả bên trong đều rất lạnh" anh cọ cọ vào ngực cậu, làm nũng.

Dĩ nhiên là sau đó bữa sáng đổi thành bữa trưa được mang tận giường.

Phần 3

"Ăn đi"

"Ngon lắm nè"

" Đừng để tụt cân" 

Từ ngày về bên cậu, anh toàn được ép ăn, bắt ăn để trông có sức sống hơn. Có lẽ vì bầu không khí được dụ dỗ thành quen, lại được ăn ngoan nên bây giờ trông anh đã có sức sống hơn nhiều.

Ngón tay cậu vỗ nhè nhẹ lên gò má đang nhai thịt kia, không biết về lại bên kia, người ấy có chăm cho anh như thế này không,...., 

"Nếu em gọi điện thoại kiểm tra thì ..." anh ra giá để ngoan, anh biết rằng cậu rất bận rộn không thể gọi điện mà nhắc anh được.

Cậu nghiêm mặt ăn tiếp, không trả lời anh

"Nhắn tin thì sao..." lỡ phóng dao, anh phải chạy theo thôi, gương mặt sương gió của 20 năm thật có đôi khi khiến anh phải rùng mình

"Em sẽ có cách của riêng mình" Cậu chậm rãi đáp.

"Anh sẽ không để tụt cân đâu" anh nhìn cậu dò ý

Bữa ăn kết thúc với hình ảnh  cậu gật gù đồng ý.

Chiều hôm ấy, anh ngồi trên giường quan sát cậu soạn đồ để đi, nắng chiều tràn vào phòng của họ, dù vẫn còn ánh sáng nhưng màu sắc đã bắt đầu đượm buồn, cứ thế mà quan sát hết 1 ngày thì anh lại càng mong buổi tối sẽ đến mau, ít nhất chìm đắm trong các màu sắc nhân tạo cũng giúp anh không phân biệt được sự tàn nhẫn của thời gian. 

Cậu vẫn chầm chậm bỏ đồ vào túi xách, cậu vẫn ở đây bên anh, thật gần, vương tay ra là có thể chạm tới nhưng nỗi sợ vô hình kia vẫn đeo bám lấy anh. Anh đứng dậy, ôm chấm lấy tấm lưng của cậu

"Khi nào đến hãy gọi cho anh" anh vẫn không buông cậu ra

Cậu vẫn im lặng không trả lời, tay vẫn chầm chậm xếp đồ.

"hứa đi" anh cảm thấy bản thân bắt đầu xuất hiện cơn giận vô cớ

"Chúng ta đi ăn thôi, đừng nghĩ quá nhiều" Cậu lại vô thức xoa tóc anh, hôm nay cậu thật kỳ lạ.

Phần 4 

Bữa tối cũng chỉ đơn giản là cậu nấu, anh phụ đôi chút, rồi sau đó anh lại ngồi quan sát cậu làm việc: dọn dẹp nhà, gọi điện thoại đi đâu đó, ra đứng cửa sổ hút thuốc hay lại dòm ngó vali chuẩn bị cho ngày mai. Đôi khi trong khi cậu bận rộn với công việc riêng của mình, cậu lại nhìn về phía anh mà mỉm cười, như thể an tâm rằng anh vẫn ở trong tầm mắt cậu. Tất cả đều đơn giản, và anh biết cậu yêu điều đó, có lẽ với anh thì sẽ hơi gò bó nhưng hôm nay anh cố gắng nuốt xuống điều khó chịu với mình đó mà ở bên cậu. Vì anh linh cảm rằng chỉ cần mình vuột mắt khỏi cậu thì sẽ mất mãi mãi. 

"Lên giường đọc sách thôi Jaeduck" Cậu ngoắc ngoắc anh lên giường của họ

Đọc sách luôn là cách mà cậu dùng để an ủi anh mỗi khi anh cảm thấy lo lắng hay bồn chồn điều gì, cậu sẽ dùng giọng nói trầm thấp của mình để an ủi tâm hồn dễ nhạy cảm của anh. Cậu đã vươn tay lấy quyển sách hôm qua còn đọc dang dở, anh nằm kế cậu, gối đầu lên cánh tay gầy, tay anh lại vòng hông cậu mà tận hưởng gối ôm đặc quyền của riêng anh.

Cậu tiếp tục đọc sách, anh nghe, đôi khi sẽ cùng nhau thảo luận, cùng nhau suy nghĩ hay anh sẽ giành lấy sách mà đọc cho cậu nghe, dùng giọng nói mà ngày xưa cậu từng rất khó chịu mà "hành hạ" cậu, đôi khi cậu sẽ trêu chọc, hoặc chỉ đơn giản là chăm chú lắng nghe đến khi anh mệt  lại trả sách cho cậu. Cậu lại tiếp tục cho đến khi đôi mắt cả 2 đều không mở lên được, gấp sách tắt đèn, thế lại xong một ngày bình yên.

Còn hôm nay, anh không muốn nó kết thúc như vậy, những ngón tay không ngoan bò lên tìm về nơi phát ra âm thanh quyến rũ kia. Cậu cũng để mặc cho anh đùa giỡn, gặm cắn, giam giữ những ngón tay kia, không cho chúng trở về

"Thả ra đi" Anh cười lớn, đánh vào ngực cậu

Cậu vẫn tiếp tục đọc sách với những"tù bình" trong miệng đó, âm thanh phát ra không còn nguyên vẹn, ánh mắt trao nhau càng làm cho những con chữ trở nên mang màu sắc không còn trong sáng. Cậu gấp sách lại, nghiêm túc cẩn thận, gặm cắn những ngón tay của anh, tay cậu cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục với công việc như ban sáng đã làm.

"a..haha..lạnh quá" Anh nhìn cậu bằng đôi mắt ướt nước

"đến đây mau đi"

"Anh yêu em"

....

Trời vẫn chưa sáng nhưng kế bên anh người đó đã rời đi, chỉ còn hơi ấm để lại, anh nhích người vào chỗ ấm áp đó.

"Suwon ah, đến hãy gọi cho anh" anh ngồi dậy, mờ mịt nói trong đêm 

Bóng người bước đến vỗ về lưng anh

"Ngủ đi, em đi"

"Về sớm với anh" anh nhắm mắt lại, bóng người vén chăn cho anh, đặt lên trán nụ hôn ấm áp..

phần 5 

Người ta tìm thấy xe của cậu ở lưng chừng núi, cậu để tất cả mọi thứ lại bên trong xe, còn bản thân cậu 3 ngày sau họ mới tìm thấy, cậu chọn cách không ảnh hưởng đến ai mà ra đi. Có tính toán và cũng thật cẩn thận, cậu sắp xếp hết mọi thứ cho gia đình, bạn bè và cả anh, cậu để lại cho anh đồng hồ và căn nhà. 

Chiếc đồng hồ đã ngừng chính xác vào lúc cậu rời xa khỏi anh. Cậu bảo rằng sẽ dùng cách riêng để nói với anh rằng cậu đã đến nơi.

Linh cảm của anh đã báo với anh nhưng đến cuối anh vẫn không thể giữ cậu lại bên mình. 

Anh nhìn xuống mặt đất xa xăm, cậu đã nghĩ về điều gì mà bỏ đi như vậy, gió thổi từng cơn lạnh lẽo vào phòng. 

"Tối nay tôi ở lại nhé"JaiJin nói bằng giọng nhẹ nhàng như mọi khi

"Không, anh về đi" Jaeduck lắc đầu 

"Hai người ở chung lại lây tính xấu như vậy" JaiJin nhỏ giọng lắc đầu

"Cần gì hãy gọi điện" tiếng đóng cửa khép mọi cuộc sống ồn ào ngoài kia lại, nơi này chỉ còn anh và ký ức.

Anh vẫn tiếp tục nhìn vào khoảng không phía dưới, chỉ là nhìn thôi vì anh biết rằng mình không đủ can đảm như cậu để làm thực hiện hành động kia.

Anh bước vào phòng, nhìn 1 lượt, mọi thứ như vẫn vậy, chỉ như cậu đang đi đó chưa về, sẽ trở lại mở cửa ra và chào anh như mọi khi, dáng cậu dọn dẹp đâu đó, hay căn phòng vẫn còn vương vấn mùi cậu đâu đây. Dồn nén mọi áp lực từ người anh lên căn nhà, mọi ngóc ngách đều bị đập phá, cái vẻ  gọn gàng cách đó vài phút chỉ còn trong ký ức, hay chưa từng tồn tại.

"Tút tút"  Điện thoại rung lên, anh ghé mắt nhìn

" em về đi, cậu ấy đã chọn như vậy cũng vì tốt cho em|

tút tút "có gì hãy nhắn cho tôi"

tút tút...

Anh quăng điện thoại lên giường, nó va vào chiếc đồng hồ xanh lá đang nằm kế bên quyển sách cậu đọc cho anh nghe vào đêm đó. Anh không nhớ anh đã để hai thứ đó nằm cạnh nhau lúc nào. Trò đùa số phận à, hai thứ lưu giữ ký ức về cậu rõ ràng nhất, lại nằm cạnh nhau như vậy.
Anh cười khẩy đứng dậy, bước về phía giường, cầm lên đồng hồ đã hỏng, không cần phá cho hư nữa, lại cầm lên quyển sách, anh định sẽ xé sạch ra. Vừa cầm lên một lá thư kẹp trong đó đã rơi xuống.

Cậu viết gì vậy, vì sao lại tự quyết mọi thứ như vậy, cậu kêu anh hãy về bên kia đi, người đó sẽ mang hạnh phúc cho anh, cậu nhìn 2 người cười rất hạnh phúc. Cuộc sống bên cậu sẽ khiến anh nhanh chán ghét mà cảm thấy hối hận. Ra là cậu cũng như bao người, thích áp đặt suy nghĩ lên anh mà chưa từng hỏi anh rằng liệu anh có thích nó không, anh muốn gì. 

Cậu cũng chỉ như bao người thôi...

Nước mắt anh rơi dài.

"Suwon, anh sẽ vì cậu mà sống thật hạnh phúc"

"Suwon, đừng bao giờ mong anh sẽ nhớ về cậu"

...

"Suwon, anh nhớ em, em về đi, căn nhà cần em dọn dẹp,anh sẽ tụt cân nếu em không về, anh không cần làm hoa hướng dương hay mặt trời của ai cả. anh chỉ cần bước cùng anh..
Anh cần em . Chúng ta sẽ cùng bước như ngày xưa

về đây cho anh..... "

Ánh mắt  hướng về chiếc đồng hồ màu xanh đã hỏng nằm cô độc trên giường. Anh ném chiếc màu trắng của bản th lên giường, một chạy một im lặng, cảnh tượng thật thê lương. Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng đồng của anh và con tim anh đang đập....

"Chúng ta mua đồ đôi đi" 

"Fan sẽ để ý đó..."

"Đồng hồ thì thế nào, chỉ cần chung hãng là được rồi...

hãng này tốt lắm, rất rất lâu mới hỏng, chúng ta có thể mang tới 20 30 năm nữa, lâu như chúng ta vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com