Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Tiếng động cơ từ những chiếc xe và ánh sáng của bóng đèn như đánh thức một góc của khu rừng đang chìm trong im ắmg và bóng tối. Những tán cây khẽ rung mỗi khi đàn xe đi qua, những con côn trùng nhỏ mở to mắt quan sát những vị khách mới của khu rừng, phía trên những tán lá ánh trăng vẫn lấp ló ẩn hiện. Khác hẳn với sự chào đón đầy bỡ ngỡ của khu rừng, không khí trong xe khá căng thẳng, những lời hỏi thăm đã đc dừng lại thay vào đó là sự im lăng từ những con người trong xe. Họ đưa mắt nhìn về phía trước đầu xe bằng sự tập trung cao độ. Phương Danh ngồi cạnh Thiên Trúc, cô rời mắt khỏi con đường và quay qua nhìn bạn mình, mới có một tuần mà Thiên Trúc gầy quá, cô nắm chặt tay Thiên Trúc khi nhớ đến hình ảnh cô ấy lúc cô đến. Cô gái và chàng trai đang ở trên bậc thềm của một ngôi nhà, chàng trai ngả lưng xuống nền đất nghi ngơi trong khi cô gái ngồi đó, dáng vẻ trong khá mệt mỏi nhưng ánh mắt thì ngược lại, nó luôn hướng về phía khu rừng, đôi mắt nhìn khu rừng ánh lên một cái gì đó khá mạnh mẽ, cứng rắn.

"Cậu vẫn ổn chứ, Thiên Trúc?"

Câu nói của Phương Danh khiến ánh mắt của Thiên Trúc bớt tập trung, cơ mặt cô giãn ra, cô không muốn người bạn thân của mình quá lo lắng. Thiên Trúc nở nụ cười rồi quay qua Phương Danh nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của người đối diện gương mặt cô lại trở về trạng thái ban đầu.

"Cậu yên tâm đi, tớ không sao" Giọng Thiên Trúc vang lên đều đều ko cảm xúc.

Từ băng ghế đối diện, ông Thiên Nhân xót xa nhìn đức con gái của mình trong bộ dạng xơ xác nhưng đó chẳng hề gì so với vẻ lạnh lùng mà Thiên Trúc dành cho ông. Dù ông có cứng rắn, vô tâm thế nào thì ông vẫn là một con người, trong ông vẫn còn tồn tại một thứ gọi là tình cảm. Trái tim ông quặn đau khi thấy Thiên Trúc cố lẩn tránh mình, lí trí ông không cho phép Thiên Trúc bên cạnh Gia Lâm nhưng trái tim ông ko chịu nổi khi thấy con gái mình phải buồn và hận chính người cha của nó.

"Còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy hả nhóc?" Một đồng chí công an hỏi Phong.

" Khoảng 10 phút nữa thôi ạ"

Sau khi nhận đc cậu trả lời từ Phong, anh công an vội lấy bộ đàm và nói chuyện nói đồng đội về kế hoạch tác chiến. Mọi người trong xe gần như nín thở khi biết gần tiếp cận đến sào huyệt của bọn bắt cóc.

***

"ÙM" Một chậu nước được hất vào mặt Gia Lâm, cô đã bất tỉnh sau khi thoát khọi cú đánh hụt đó.

Chậu nước bắt đầu phát huy tác dụng, đôi mắt Gia Lâm mấp máy hé mở, sự mát lạnh của những giọt nước khiến cô cảm thấy dễ chịu đôi phần, cô mở hẳn mắt ra.

" Tỉnh rồi à? Tưởng mày đi luôn rồi chứ." Đập nhẹ cây sắt liên hồi vào bàn tay, Bình nhếch mép cười." Thế nào? Nước làm mày tdễ chịu hơn chưa?...Phải lấy lại sức để chịu đòn của tao chứ."

Vừa nhận ra hắn, Gia Lâm nhào người lên định túm hắn nhưng tay cô ko thể đưa lên được. Đưa mắt nhìn xuống, cô nhận thấy tay mình đã bị trói ra sau ghế, ngước mắt nhìn Bình đầy thách thức, cô hỏi:

"Mày muốn gì?"

"Tao rất thích mày ở điểm này đấy, ko bao giờ chịu khuất phục trong bất kì trường hợp nào. Giá mà mày chịu làm tay sai của tao thì hay quá"

"Hạng người như mày làm sao có diễm phúc đó chứ?"

"BỐP" Cây gậy từ tay Bình phang thẳng vào đều Gia Lâm, máu chảy từ vết thương nhanh chóng lan dần trên gương mặt Gia Lâm. " ĐỒ KHỐN NẠN! MÀY NÓI CÁI GÌ?" Bình đưa tay kéo mặt Gia Lâm đối mặt với mình, hắnh nói qua kẽ răng," Mày biết không nếu như con nhỏ Ngọc Châu đề phòng mày một chút thì chỉ sau đêm nay là tao có thể bỏ qua cho mày nhưng mày... mày không những ko yên phận mà còn cả gan phá hỏng kế hoạch của ta. Mày nói đúng tao không có diễm phúc đó bởi vì mày sẽ không còn trên đời này nữa đâu. Để tao tiễn mày đi một đoạn nhé.

Bình đưa gậy lên chuẩn boị đánh nhưng tiếng của một tên thuộc hạ vang lên khiến hắn dừng lại.

" KHÔNG XONG RỒI ĐẠI CA! CÔNG AN ĐẾN, CHÚNG ĐANG TIẾN VÀO."

Không khí trở nên nhốn nháo sau khi nghe đc thông tin đó, Bình bỏ gậy xuống nhìn đám thuộc hạ rồi lên tiếng trấn tĩnh:

" TỤI BÂY SỢ GÌ CHỨ? TỤI NÓ ĐÃ XÔNG VÀO ĐÂU." Rồi lại quay sang nhìn Gia Lâm.

"Tao tính đưa mày từ từ đến gặp Diêm Vương nhưng không được rồi..." Vừa nói hắn vừa đưa tay ra sau lưng rút lên mộ khẩu súng và chỉa thẳng vào trán Gia Lâm " ...Vậy thì đành đưa mày đi sớm hơn vậy." Ngón trỏ của bắn từ từ siết cò, Gia Lâm ngồi đó vẫn nhìn thẳng vào hắn không có chút nào sợ hãi, có lẽ đây là thứ mà Gia Lâm bị có được từ công việc vệ sĩ của mình, không bào giờ lùi bước trước nguy hiểm ngay cả khi đó là cái chết.

"Khoan đã, Đại ca... Đừng vột giết nó, chúng ta mang nó đi để làm con tin cho đến khi chúng ta trốn thoát an toàn đã." Một tên lên tiếng ngăn cản Bình.

"Đúng đó đại ca, bọn cớm sắp vào tới đây rồi"

Tên Bình nhìn chúng rồi suy nghĩ, hắn hận Gia Lâm và chỉ muốn chính tay mình đưa Gia Lâm đến chỗ chết nhưng tình cảnh này thì không thể...

"CỞI TRÓI CHO NÓ." Hắn ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

***

Lực lượng công an đã bao vây ngôi nhà, một đồng chí cầm loa lên và nói:

"TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ở TRONG NHÀ HÃY ĐẦU HÀNG...CHÚNG TÔI ĐÃ BAO VÂY XUNG QUANH RỒI...TỪNG NGƯỜI BƯỚC RA. HẠ VŨ KHÍ XUỐNG VÀ ĐƯA HAI TAY LÊN ĐẦU."

Mọi người im lặng để chờ đợi động tĩnh phát ra từ phía ngôi nhà nhưng chẳng hề có tiếng động nào vang lên, đồng chí công an lại đưa loa lên và nhắc lại những vẫn không có gì xảy ra. Đưa mắt ra hiệu với đồng đội của mình, các anh từ từ tiến gần đến ngôi nhà. Ngay khi cánh cửa bị phá mọi người ập vào nhưng trước mặt họ lúc này là một căn phòng bừa bộn với đồ đạc bị đập vỡ và những vết máu trên sàn, tuyệt nhiên không có một ai.

Từ phía sau, Thiên Trúc chạy lên và quan sát căn phòng, cô tiến đến chiếc ghế đặt giữa căn phòng, nhìn xuống vết máu đỏ tươi ở dưới nền, cô liền ngã quỵ xuống và nức nở. Các cô gái phiá sau vội chạy đến đỡ lấy cô nàng.

"GIA LÂM ĐÂU RỒI?...EM XIN LỖI...EM XIN LỖI...EM ĐẾN MUỘN RỒI."

"Không phải đâu Thiên Trúc, có tụi nó đã mang Gia Lâm theo." Thảo Quyên ôm lấy Thiên Trúc và nói.

"KHÔNG...CHÚNG TA ĐẾN... MUỘN RỒI..."

"Chị Thảo Quyên nói đúng đấy, Gia Lâm sẽ ko sao đâu...Đừng khóc nữa mà chị." Ngọc Huyền an ủi. Ba cô gái ôm chặt lấy Thiên Trúc và nước mắt họ rơi xuống, họ đau đớn khi thấy Thiên Trúc trong tình trạng này, thật may mắn khi họ không bị rơi vào tình huống này nếu ko có lẽ...Càng thấy mình may mắn bao nhiêu họ lại xót xa cho tình yêu của Thiên Trúc bấy nhiêu.

Tiếng khóc của bốn cô gái làm các anh công an buồn bã khi chứng kiến, đối với họ việc mất dấu tội phạm cùng sự thất vọng của người thân nạn nhận là điều khiến họ đau lòng nhất. Từ đằng xa, ông Thiên Nhân cũng quay mặt đi để không phải nhìn thấy Thiên Trúc vật vã trong nước mắt và nỗi đau, ông ngước mắt lên trời và thầm cầu nguyện cho Gia Lâm được bình an.

"Có lẽ chúng chỉ mới rời khỏi đây thôi." Minh Cầm vừa nhìn vết máu vừa nói.

Thiên Trúc ngừng khóc và quay về phía Minh Cầm, ánh mắt cô nhìn Minh Cầm đầy hi vọng.

"Vết máu còn rất mới cho thấy chúng vừa mới rời khỏi."

"Vậy chúng ta vẫn còn hi vọng đúng không? Chúng ta hãy xem chúng có thể đi hướng nào?...ĐÚNG RỒI! PHONG...PHONG...Em tham gia vụ này chắc chắn em viết chúng đi đường nào đúng không?" Thiên Trúc vội đứng dậy đi về phiá Phong. nắm lấy tay anh và lắc mạnh.

"Em...Em xin lỗi...Em không rành khu vực này nên...em...em không biết "

Câu trả lời của Phong khiến Thiên Trúc và mọi người một lần nữa chìm trong sự thất vọng, một tia lửa hi vọng vừa mới lóe sáng nay lại vụt tắt.

"Nếu vậy thì chúng ta sẽ đi hết khu rừng này...Có lẽ hơi lâu nhưng biết đâu chúng ta sẽ gặp chúng." Minh Cầm cố gắng giúp mọi người lạc quan hơn.

"A...EM NHỚ RỒI...Lần trước em có nghe anh Ba nói phía sau ngôi nhà này có một con sông và có đường đi hướng ra đường lớn nhưng hơi xa...Có thể chúng đi theo đường đó.

"CHÚNG TA ĐI NÀO." Anh công an liền ra lệnh khi nhận được thông tin, bước chân họ bước nhanh mạnh mẽ, hi vọng lại được khắp lên trong lòng mỗi người.

"Chúng ta đi thôi." Thiên Trúc nói với những người bạn của mình.

"Cậu nên ở lại đây thì tốt hơn." Phương Danh ngăn cản, cô không muốn Thiên Trúc phải đi đoạn đường xa trong khi cô ấy quá mệt mỏi.

"Tớ không sao mà...Chúng ta mau lên không lại trễ mất." Đôi mắt Thiên Trúc ánh lên vẻ quyết tâm đầy mạnh mẽ.

"Chắc không sao đâu...Phương Danh đừng lo." Thảo Quyên vỗ vai Phương Danh trấn an.

"Đúng đấy, nếu không chị ấy đi mới là có chuyện...Mà sao em không thấy Tú Linh với Trang Anh đâu vậy?"

"Chị cũng không biết nữa...Thôi chúng ta đi nào." Thảo Quyên nói.

Với cơ thể mệt mỏi và đẫm máu, Gia Lâm gắng bước đi theo sức kéo của một tên to con, râu ria cùng cái đầu trọc lóc thể hiện rõ bản tính côn đồ của hắn. Những cành cây chìa ra là một điểu khủng khiếp đối với Gia Lâm, chúng chạm vào những vết thương khiến Gia Lâm rùng mình chịu đựng sự đau đớn.

" NHANH LÊN! CON KHỐN" Tên to con quát lớn, hắn nắm chặt tay Gia Lâm và kéo mạnh đi.

" Các người nghĩ sẽ thoát được sao?" Gia Lâm nói trong đau đớn.

" Mày lảm nhảm cái gì vậy hả?" Hắn gằn giọng, túm lấy cổ áo Gia Lâm.

" Chỉ muốn giúp các người có một lựa chọn sáng suốt nhất thôi."

" Này thì sáng suốt...Biết điều thì câm mồm đi nghe chưa...Chết đến nơi mà còn lên mặt dạy đời hả?" Hắn lấy hết sức tát vào má Gia Lâm khiến cô ngã xuống, từ phía sau đám người hung tợn cũng tham gia. Tiếng đấm đá vang lên khiến Bình đang đi đằng trước quay lại nhìn, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hắn bước nhanh đến.

" TỤI MÀY LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? MUỐN BỌN CỚM NGHE THẤY RỒI TÌM ĐẾN ĐÚNG KO?"

Đám đông ngừng đánh đấm, tên kéo Gia Lâm đến trước mặt Bình, cúi đầu xuống nói:

" Em xin lỗi đại ca... Tại con nhỏ này khiến em bực nên mới..."

" Nó làm gì mày?" Bình hất hàm hỏi hắn nhưng mắt không hề rời Gia Lâm.

" Nó nói chúng ta không thể thoát được nên bỏ cuộc và ra mặt."

Ngay sau khi tên đó dứt lời, chân mày của Bình nhướng lên đầy giận dữ, hắn bước nhanh về phiá Gia Lâm, dùng tay nắm lấy tóc Gia Lâm kéo ngược ra say, hắn kề mặt sát mặt Gia Lâm.

" Mày nghĩ tao không thoát được sao?"

" Cứ cho mày thoát được thì mày sẽ làm gì?"

Gương mặt Bình bỗng trở lên lúng túng khi nghe câu hỏi từ Gia Lâm, tay hắn cũng dần buông lỏng. Nhân thấy sự thay đổi trên vẻ mặt Bình, Gia Lâm tiếp tục nói:

" Giết tao à?...Rồi sau đó sẽ làm gì?...Trốn chạy...Sống một cuộc sống trong sự sợ hãi, lo âu, thiếu thốn...Lúc đó tất cả tài khoản đều bị đóng, ba mẹ mày cũng không thể giúp mày, mày sẽ không còn gì trong tay... Thử hỏi có ai trong đám người này sẽ trung thành với mày...Hãy suy nghĩ kĩ đi."

Đám đàn em vừa nghe tới đó đều thất thần, chúng cúi gằm mặt xuống, Gia Lâm đã nói rõ tim đen của chúng. Chúng làm việc này là vì Bình cho chúng tiền nếu bây giờ nếu Bình hết tiền thĩ dại gì chúng phải liêù mạng vì hắn chứ.

" Mày quên tao là ai sao? Ba mẹ tao sẽ có cách giúp tao vơí đám đàn em này. Việc mày bây giờ là im miệng và chờ chết...CHÚNG TA ĐI THÔI."

Bình đứng lên, ra lênh cho đám đàn em đang dần lấy được tinh thần sau câu nói trấn án của hắn.

Cả bọn lại tiếp tục lên đường.

*****

" Mấy anh mau tới đây đi." Minh Cầm đưa tay llên vẫy mọi người." Cỏ ở chỗ này bị ngã vể một phía hơn nữa vết máu lại còn khá mới..."

" Máu ở đây nhiều hơn những chỗ trước, có lẽ chúng đã đánh Gia Lâm." Một anh công an đưa ra ý kiến.

"Hãy che vết máu này đi, đừng để Thiên Trúc thấy chị sợ..." Minh Cầm đưa mắt nhìn Thiên Trúc trong khi cô ấy đang dần tiến tới.

"Em hiểu mà" Phong mỉm cười rồi lấy tay nhặt những cành cây che vết máu lại.

" Có vết tích gì không, Minh Cầm" Thiên Trúc hỏi rồi đưa mắt nhìn quanh như để tìm kiếm.

" Tin tốt đây, chúng ta đi đúng hướng rồi, chúng vừa rời khỏi đây...Đúng không anh?" Minh Cầm chạm nhẹ vào tay anh công an.

" Đúng vậy, sắp tóm được đuôi chúng rồi."

"BÁO CÁO" Một chiến sĩ công anh bỗng chạy đến.

" Có chuyện gì?"

" Đã thấy được bọn tội phạm, chúng cách chúng ta khoảng 5 mét."

" Vậy sao? Vậy thì chúng ta hãy bao vây hết khu vực này, chặn hết tất cả các đường chúng có thể thoát...Chúng ta đi nào."

Tin vừa nhận được khiến mọi người vui mừng, đôi chân họ như được tiếp sức mạnh để tiếp tục quãng đường còn lại.

*****

" Chúng ta sắp ra tới bờ sông rồi đại ca... Tại đó chúng ta sẽ rẽ phải và ra tới đường lớn. Để em xử quách con nhỏ này đi." Hắn đưa tay ra sau lưng chuẩn bị lấy vũ khí.

" Để tao." Bình đưa tay ra sau lưng rút lấy khẩu súng rồi bước về phía Gia Lâm. Kéo Gia Lâm khỏi tay của tên đàn em, hắn dí súng vào đầu Gia Lâm rồi nói vào tai cô:

" Tao xin thông báo, đã đến giờ mày gặp ông bà rồi... Nhìn kĩ cảnh vật này đi vì nó là hình ảnh cuối cùng mày thấy đấy...Tạm biệt nhé, tình địch." Ngón tay trỏ hắn siết lại, môi hé nở nụ cười thỏa mãn đối lập với hình ảnh đó là gương mặt đầy máu Gia Lâm, đôi mắt dần nhắm lại, hơi thở nhẹ dần đ.

" BỎ VŨ KHÍ XUỐNG...CÁC ANH ĐÃ BẮT VÌ TỘI BẮT CÓC VÀ HÀNH HUNG NGƯỜI KHÁC."

Tiếng nói vang lên khiến nụ cười của Bình tắt ngấm, khuôn mặt hắn ngơ ngác, đôi mắt tìm kiếm giọng nói, tay cầm súng chỉ về phía trước. Đàn em của hắn cũng ngơ ngác không kém, chúng bắt đầu sợ sệt nhìn quanh và đứng sát lại nhau.

Từ những lùm cây, các chiến sĩ công an với vũ khi trên tay dần bước ra, bao vây bọn bắt cóc từ ba phía.

"GIA LÂM" Thiên Trúc hét lớn khi vừa nhìn thấy Gia Lâm, nước mắt cô lại lần nữa rơi khi nhận thấy gương mặt sưng húp và những vết máu dính trên quần áo của Gia Lâm.

Nhân ra giọng nói quen thuộc, Gia Lâm vội mở to mắt . Trước mặt cô lúc này là hình ảnh Thiên Trúc, cô gái mà cô yêu, cô gái duy nhất có thể khiến cô bỏ mạng mình để cô ấy được sống.

"Thiên Trúc ah! Cuối cùng em cũng đã quay lại."

" CÁC ANH ĐÃ BỊ BAO VÂY DO ĐÓ HÃY BỎ VŨ KHÍ VÀ THẢ NGƯỜI...TÔI NHẮC LẠI BỎ VŨ KHÍ VÀ THẢ NGƯỜI."

Bình lùi xuống gần tên đàn em của mình và nói nhỏ với hắn:

" Bây giờ chúng ta sẽ liều vậy, tụi mày hãy yểm trợ cho tao...Chúng sẽ ko dám làm gì nếu ta còn giữ con nhỏ này đâu.

" ĐỪNG CỐ GẮNG VÔ ÍCH...CHÚNG TÔI ĐÃ BAO VÂY TOÀN KHU VỰC...ĐỂ BẢO TOÀN TÍNH MẠNG HÃY LÀM THEO LỜI TÔI."

Tên đàn em đưa mắt nhìn lực lượng công an quanh mình rồi nhìn sang Bình, hắn ra hiệu với những tên còn lại, Bình nhoẻn cười trước kế hoạch của mình.

" ĐƯỢC RỒI! CHÚNG TÔI ĐẦU HÀNG."

"MÀY NÓI GÌ VẬY? TẠI SAO LẠI ĐẦU HÀNG...CHẲNG PHẢI MÀY NÓI CÒN NƯỚC CÒN TÁT MÀ?" Bình quay đầu nhìn hắn.

"Bây giờ hết nước thì làm sao tát hả?"

" Chỉ cần mày làm theo kế hoạch của tao thôi." Bình bắt đầu xuống giọng.

" Mày mất trí à? Làm sao tụi tao chống chọi đc với mấy cây sắt này." Hắn vừa nói vừa vất cây sắt xuống đất.

" Chỉ cần mày làm theo, tao hứa sẽ cung cấp cho mày sung sướng suốt đời."

" Tiền bạc lúc này ko quan trọng bằng mạng sống đâu chú em. Tỉnh trí lại đi, con nhỏ đó nói đúng...Tụi tao không rảnh để phục tùng một đứa ko tiền...ANH EM VẤT HẾT VŨ KHÍ ĐI." Hắn ra lệnh cho những tên còn lại và bọn chúng làm theo.

" Bọn mày...bọn mày..." Sự việc diễn ra theo cách Bình ko thể ngờ đc, hắn nắm chắc súng trong tay, siết mạnh cổ Gia Lâm và dần lùi xuống, đôi mắt hắn trở nên điên loạn, răng hắn nghiến chặt lại.

" BÌNH...HÃY BỎ VŨ KHÍ RỒI ANH SẼ ĐƯỢC PHÁP LUẬT KHOAN HỒNG."

" Hết đường chạy rồi...Hãy đầu hàng đi Bình...Nghe lời anh ta nói đi." Gia Lâm lên tiếng khuyên nhủ mong rằng có thể khiến Binh nghe theo.

" TẤT CẢ LÀ DO MÀY...NẾU KHÔNG CÓ MÀY THI TAO SẼ KHÔNG BỊ NHƯ NGÀY HÔN NAY." Hắn đẩy Gia Lâm ra đằng trước rồi đưa súng lên nhắm vào Gia Lâm mà siết cò." TAO HẬN MÀY...CHẾT ĐI ĐỒ KHỐN."

"ĐOÀN"

"GIA LÂM...KHÔNGGGG" Thiên Trúc gào lên khi vừa nghe tiếng súng.

Khẩu súng rơi xuống đất, Bình cũng từ từ ngã xuống, máu từ tay phải hắn bắt đầu chảy xuống. Các đồng chí công an rời vị trí và tiến về phía Bình và đồng bọn.

Thiên Trúc vội chạy đến với Gia Lâm khi cố phát hiện người bị bắn là Bình, Gia Lâm cũng quay lưng lai khi thấy bóng Thiên Trúc. Cô thật sự rất mệt, điều duy nhất cô muốn lúc này là đc nằm trong vòng tay của Thiên Trúc, được ngửi mùi hương dễ chiụ từ cơ thể nhỏ bé đó.

"GIA LÂM...ĐỪNG MÀ."

Gia Lâm ngạc nhiên khi thấy Thiên Trúc hét lên và chạy nhanh về phía mình, cô dang tay để có thể ôm lấy Thiên Trúc nhưng Thiên Trúc lại vòng ra phía sau cô. Việc làm kì lạ đó khiến Gia Lâm cảm thấy khó hiểu cho đến khi cô nghe âm thanh.

"ĐOÀN"

Sau khi bắn phát súng thứ hai, Binh đã bị công an tóm lấy, vẻ mặt hắn hằn lên sự giận dữ khi biết mình bắn hụt Gia Lâm.

Gia Lâm vội quay lại đỡ lấy Thiên Trúc trước khi cô ngã xuống, máu từ ngực Thiên Trúc bắt đầu thấm qua lớp áo.

"Em xin lỗi vì đã đến trễ...Gia Lâm đau lắm phải không?" Thiên Trúc mỉm cười bàn tay ko ngừng vuốt mặt Gia Lâm.

"Gia Lâm không đau...Không đau chút nào...Gia Lâm sẽ đưa em vào bênh viện." Gia Lâm nói trong nước mắt.

Vội bế Thiên Trúc lên, Gia Lâm nói lớn với mọi người;

"GỌI XE CẤP CỨU ĐI...NHANH LÊN..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: