Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04.




"Vâng, cảm ơn dì Lin, con ổn, cảm ơn dì đã cho con biết. Vâng, chào dì."

Pete tắt điện thoại, đặt lại nó trên bàn bếp. Cậu dựa lưng vào thành bàn và thở dài. Pete vừa nhận được điện thoại từ dì Lin - hàng xóm của cậu, thông báo về tình hình bệnh của bà. Có một chút chuyển biến xấu và nếu cứ theo đà này thì bà của cậu bắt buộc phải được phẫu thuật.

'Thật không ổn chút nào.'

Chi phí để phẫu thuật không phải một chuyện đùa. Và tốt nhất phải chuyển bà đến Bangkok để thực hiện vì bệnh viện ở quê của Pete không đủ khả năng.

"Nếu như mình không lông bông thì có lẽ bây giờ mình đủ điều kiện cho bà được ở bệnh viện tốt nhất và được dùng thuốc tốt nhất." Cậu tự trách bản thân mình rất nhiều, sống mũi Pete có hơi ê ẩm khi nghĩ về tình hình bệnh của bà.

Pete liếc thấy Ken đang bước vào, trên tay bê khay thức ăn đã sạch. Cậu hít hít mũi để che giấu tâm trạng của mình.

Ken đặt chúng xuống bồn rửa rồi cất tiếng hỏi. "Có chuyện gì không ổn sao Pete?"

"Không có gì đâu Ken"

"Vậy sao cậu lại khóc?" Ken lo lắng hỏi. "Pete..."

Pete lắc đầu và cố tỏ ra vui vẻ. "Thật mà. Tôi chỉ chợt nhớ lại một câu chuyện buồn thôi."

Ken hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu nhưng rồi cũng nhẹ gật đầu. Ken đến trước tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa dâu nhỏ. "Pete, cậu có muốn uống không, lúc không vui mà uống đồ ngọt thì tâm trạng sẽ ổn hơn đấy?"

Pete hơi chần chừ nhưng rồi cũng nhận lấy hộp sữa. Cậu đang chuẩn bị uống thì bỗng thấy thứ gì đó lao đến và kéo lấy quần mình.

"Ao?"

Cậu nhìn xuống thì thấy Venice đang phồng má.

"Venice? Con có chuyện gì sao?" Cậu cúi người thấp xuống. Venice chỉ vào hộp sữa trong tay Pete và cậu sớm nhận ra hộp sữa này là của thằng bé. "Con muốn uống à?"

Venice gật lấy gật để, điều này làm Pete phì cười vì trông Venice thật đáng yêu. Cậu đặt hộp sữa vào bàn tay bé xíu của Venice. Thấy cậu bé uống sữa một cách ngon lành Pete mới đứng lên. Cậu lại chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Đầu óc Pete quay cuồng và cậu muốn yên tĩnh một mình, thấy Venice đang ngồi rất ngoan trên ghế thưởng thức sữa dâu của mình cùng một ít bánh ngọt, Pete nhấc chân muốn ra vườn, có lẽ một điếu thuốc sẽ giúp ổn định lại tâm trạng bất ổn của Pete hiện tại.

Cậu vừa mới ra khỏi bếp thôi nhưng cảm nhận được ai đó đang đi sau mình, Pete quay đầu lại và thấy sói xám nhỏ đang theo mình, cậu cúi xuống nhỏ giọng nói. "Venice con muốn theo chú ra vườn sao, nhưng mà chú sẽ làm một chút chuyện cho người lớn và nó sẽ rất có hại cho con đó."

Pete tiếp tục đi thẳng nhưng Venice vẫn bám theo.

"Venice." Cuối cùng Pete phải bế cậu bé lên và đặt nó ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách. "Con ngồi đây uống sữa dâu nhé, chú sẽ quay lại sớm thôi." Pete nói xong liền bước đi nhưng rồi khi quay lại vẫn thấy Venice đi theo cậu.

"Con muốn ra vườn cùng chú hả"

Venice gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy vậy, cậu quỳ xuống và bế thốc đứa trẻ lên rồi cùng nhau ra vườn. Cơ thể Venice thật ấm áp và thằng bé có vẻ cảm nhận được nổi buồn trong Pete nên rất ngoan, bé tựa cằm lên vai Pete và vòng tay ôm chặt lấy cậu.

Pete mỉm cười khi nhận được hành động an ủi của bé cưng, cậu siết chặt tay hơn nữa, ôm trọn Venice vào lòng. Cậu bế Venice đến chiếc xích đu ở trong vườn và ngồi xuống đấy, Pete vẫn không buông Venice ra. Cậu cúi xuống mái tóc mềm mại của bé mà vùi khuôn mặt mình vào đấy, và thật may mắn Venice không có phản kháng như những lúc trước, thằng bé ngồi im để Pete ôm nó và hôn lên tóc nó.

"Bé cưng con biết không, thực ra chú là người rất vô dụng, bà của chú đang bị bệnh và chú chẳng làm được gì cho bà hết". Pete không biết là Venice có thể hiểu hết lời cậu nói hay không nhưng Pete vẫn muốn nói ra, có lẽ như vậy lòng cậu sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nghĩ đến việc mình chẳng thế làm gì để giúp gia đình, Pete cúi thấp đầu, nước mắt cậu bắt đầu rơi dù bản thân đã cố kiềm chế không để chúng trào ra.

Pete cảm nhận được bàn tay ai đó đang lau nước mắt cho mình. Cậu ngẩng đầu lên và thấy Venice ngồi trong lòng cậu, đôi tay nhỏ bé gạt đi những giọt lệ đọng trên khóe mi. Cậu còn nghe Venice thở dài nữa. Thằng bé vươn hai cánh tay nhỏ ôm chặt Pete, nó vùi sâu hơn vào lòng cậu. Điều này làm tim Pete ấm lên.

"Cảm ơn con, Venice"

Sau một trận âu yếm mùi mẫn cùng với Venice, Pete lau khô nước mắt của mình, cậu định đứng lên và dắt Venice đi chơi trong vườn nhưng thằng bé đã giữ tay Pete lại, nó vùi mình ôm chặt Pete, tay nhỏ cẩm tay Pete để trên đầu mình. Pete hiểu ý bé con, cậu ôm chặt lấy Venice, tay xoa xoa đầu của bé, thỉnh thoảng sẽ cúi xuống hôn lên mái tóc tơ dày đó.

"Thật xấu hổ khi mà chú đã lớn rồi mà còn khóc nhè phải không Venice?"

Venice vươn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu ý nói rằng cậu có khóc cũng không sao.

'Thằng bé thật đáng yêu, dù nó không nói chuyện đi chăng nữa.'

Sau hàng giờ làm việc căng thẳng trên máy tính, Vegas muốn một cái gì đấy có thể làm giãn những dây thần kinh đang căng của mình. Hắn mở hộc tủ và lấy ra gói thuốc, có lẽ hút một điếu sẽ tốt hơn lúc này. Vegas mở cửa ban công phòng làm việc, khi chuẩn bị mồi thuốc thì hình ảnh Pete ngồi trên xích đu trong vườn cùng với Venice trong vòng tay đập vào mắt Vegas. Hắn bỏ điếu thuốc xuống, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đó. Pete ôm Venice, cả hai đang nói chuyện gì đấy mà cả Pete lẫn Venice đều cười rất tươi. Đã bao lâu rồi anh chưa thấy thằng bé cười nhỉ. Ánh mắt anh dời từ thân hình nhỏ nhắn lên người lớn hơn. Vegas vô thức chăm chú nhìn hình ảnh ấm áp đó. Người kia có nụ cười rạng rỡ với hai má lúm trông thật đáng yêu. Ý nghĩ này xẹt qua đầu Vegas làm hắn hoảng hốt. Tay vô thức bẻ điếu thuốc gập lại, Vegas lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ lúc này, làm sao một người con trai có thể gắn với từ đáng yêu chứ.

————

Mới đấy thôi mà Pete đã làm bảo mẫu được một tháng rồi và hôm nay cậu sẽ nhận được khoảng thu nhập đầu tiên. Thu nhập rất hời, và cậu không phải tốn một chi phí nào hết. Pete ngay lập tức gửi về cho ông để chi trả viện phí cho bà của mình, Pete chỉ để lại một khoảng rất nhỏ để sinh hoạt. Rất may mắn là bệnh tình bà có chuyển biến tốt đẹp, sau khi làm rất nhiều xét nghiệm thì khối u đó chỉ là một u lành và rất nhỏ, có thể dùng thuốc để trị liệu (1).

Trong tháng này sẽ có một ngày lễ quan trọng mà Pete tin rằng đây chính là cơ hội để hàn gắn tình cảm cho Vegas và Venice, đó chính là ngày gia đình(2). Thường thì vào ngày này, các bé sẽ được đi chơi cùng bố mẹ, bố mẹ cũng sẽ tặng quà cho bé và cả nhà sẽ có một ngày bên nhau thật vui vẻ. Nghĩ đến đây Pete chợt bật cười, cậu thật sự rất mong chờ ngày này, cậu còn lên cả kế hoạch giúp Vegas nữa. Pete tự hào với năng lực của mình, với cái kế hoạch này chắc chắn Venice sẽ thích xỉu luôn cho mà xem và lúc đấy có lẽ thằng bé sẽ đỡ sợ Vegas hơn, và tình cảm cha con sẽ được hàn gắn.

Với ý tưởng của mình trong đầu, Pete muốn nói ngay cho Vegas biết. Dạo này Pete đã không còn sợ Vegas như trước nữa bởi vì Pete hiểu rõ Vegas chẳng qua cũng sẽ là một người bố đáng thương khi mình chính là nguyên nhân gây ra sự xa cách với con trai. Mỗi lần thấy Venice lạnh nhạt với bố mình và một thoáng mất mát trong ánh mắt của Vegas Pete đều cảm thấy đau lòng cho hắn. Đã hai tuần rồi cậu không thấy Vegas, công việc của hắn rất bận, Vegas chỉ vừa mới kết thúc chuyến công tác châu Âu sau hai tuần và hiện tại hắn đang trong thư phòng nghỉ ngơi, Pete biết đây sẽ là thời điểm thích hợp để nói ý tưởng này cho Vegas.

Pete bước đến trước thư phòng, có hơi chần chờ phía trước, cậu sợ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Vegas, dù sao sau một chuyến công tác dài cũng sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến Venice, Pete quyết tâm gõ cửa, Pete giơ tay gõ cửa ba lần nhưng không thấy ai trả lời.

"Cậu Vegas? Là tôi đây, Pete, tôi có chuyện muốn nói, tôi có thể vào không?"

Pete vươn tay gõ thêm lần nữa nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Khi mà Pete định rời đi thì....

"Pete?"

Pete gần như nhảy dựng lên khi nghe được tiếng gọi mình ở phía sau, cậu quay đầu lại và thấy Vegas.

"Ch-chào cậu Vegas"

Vegas hôm nay trông thật bình dị với mái tóc rũ xuống trước trán, khoác lên mình là áo thun cùng quần thun đơn giản, nhưng tổng thể vẫn thật quyến rũ. Pete nhìn chằm chằm Vegas và tự đắm chìm trong mớ suy nghĩ về Vegas của mình.

"Pete." Vegas búng tay trước mặt Pete để đưa cậu về hiện tại.

"Dạ?"

"Cậu đứng trước cửa thư phòng tôi đấy. Có chuyện gì không?" Vegas cất tiếng hỏi, cùng lúc đó vươn tay mở cửa phòng.

"À...tôi có việc này muốn nói với anh"

"Vào đi rồi nói"

Thư phòng của Vegas thật sự rất rộng, Pete đã có dịp vào đây cũng kha khá lần khi cậu mang cà phê cho Vegas nhưng mỗi lần vào thư phòng Pete lại phải cảm thán, thư phòng với rất nhiều sách và được trang trí rất thanh nhã, hôm nay thư phòng còn có một mùi đàn hương nhè nhẹ dùng để thư giãn tinh thần rất tốt.

"Pete, tới đây, cậu có việc gì muốn nói với tôi à."

"À, vâng." Pete theo Vegas tới trước bàn trà nhỏ trong thư phòng, Vegas ra hiệu cho Pete ngồi xuống, hiện tại Pete đang đối mặt với Vegas

"À..ùmm, cuối tuần sau là Ngày gia đình đấy anh có biết không?"

"Vậy à, tôi không để ý lắm những ngày lễ như thế"

"Vào ngày gia đình thì bố mẹ sẽ ở bên cạnh con mình, cùng nhau ra ngoài ăn uống và vui chơi, tôi nghĩ đây là một dịp để anh cùng Venice ra ngoài thư giãn, anh thấy thế nào"

Vegas chống cằm và suy nghĩ, anh tiến đến bên bàn làm việc của mình và mở Ipad lên, có vẻ Vegas đang kiểm tra công việc.

"Hôm đấy tôi phải sang Nhật"

"CÁI GÌ??".Pete vô thức hét lên khi nghe câu trả lời của Vegas, Pete cúi đầu xấu hổ vì hành động vô ý của mình, cậu thở ra một hơi rồi dịu lại

"Vậy còn Venice?"

"Thằng bé sẽ ở lại đây. Tôi không thể đem nó theo."

"Nhưng vào ngày Gia đình, anh không muốn dành thời gian với con trai sao?"

Vegas cúi đầu. "Tôi phải đi, Pete"

Pete mở miệng định nói gì đấy nhưng cậu nghe tiếng một tiếng gõ cửa rất nhẹ từ bên ngoài.

Vegas ra hiệu cho cậu ngừng lại, anh bước đến cửa phòng và mở nó ra. Thật ngạc nhiên khi Venice chính là chủ nhân của tiếng gõ cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Venice đỏ lên, thằng bé ngước lên nhìn Vegas. Hắn lập tức quỳ một chân xuống và vươn tay dỗ dành Venice nhưng thằng bé lại tránh đi cánh tay của hắn làm Vegas bất chợt bối rối.

Lúc này Pete đã đi đến phía sau Vegas, Pete cũng thấy hành động tránh Vegas của bé con. Pete cúi xuống bế Venice lên và dỗ dành.

"Bé ngoan, có chuyện gì vậy con"

Venice chắc chắn sẽ không trả lời, thằng bé vòng tay ôm chặt Pete, vùi mặt mình lên vai Pete và cậu có thể cảm nhận rằng Venice đang khóc. Thằng bé chỉ lặng lẽ chảy nước mắt mà không gào lên như những đứa trẻ khác, điều này làm Pete thật sự rất đau lòng. Cậu hướng ánh mắt trách cứ về Vegas, hắn ta chẳng thương Venice tẹo nào. Một cơn tức giận bỗng ập đến trong tâm trí Pete làm cậu không thể kiểm soát được lời nói của mình mà vô tình hét thật lớn vào Vegas

"Thật không công bằng cho Venice. Ngày gia đình là dịp để gia đình quây quần bên nhau, vậy mà anh bảo phải rời đi và không mang theo Venice. Anh thật chẳng thương thằng bé tẹo nào"

Sau đấy Pete quay lưng và bế Venice đi thẳng, để lại Vegas đứng đấy với đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn một chút đau lòng.

===TBC===

(1)&(2): hai cái này t tự chế đó, mn bỏ qua tính logic và enjoy nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com