Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài sắc trời vẫn còn tối, tôi liếc nhìn đồng hồ, mới hai giờ sáng. Trong giấc mơ, tôi gần như đã lướt qua hơn nửa cuộc đời đầu tiên của mình có liên quan đến ông ấy, nhưng thực tế chỉ gói gọn trong hai giờ đồng hồ. Tôi chậm rãi chớp mắt, như thể đại não cần một lần nữa tiếp nhận việc Vegas đã chết, tôi biết ông ấy thật sự đã chết rồi. Tôi dường như không thể tin ông đã chết, như cách tôi chưa bao giờ chấp nhận cái chết của mẹ. Ai đó đã từng nói với tôi rằng, nhận thức về sự ra đi của một người sẽ không quá đột ngột và đau khổ giống phim truyền hình, nó chỉ chạm vào bạn trong một khoảnh khắc bình thường nào đó, rồi như núi lở cuốn trôi bạn đi. Đó là khi bạn nhận ra rằng họ thật sự đã rời khỏi bạn.

Lúc ấy tôi chỉ cho rằng người kia chỉ giỏi nói nhảm, công đức của những người đã chết trong nhà tôi thậm chí còn được xếp hạng VIP trong ngành tang lễ ở Bangkok, bạn còn nói với tôi những lời đó sao?

Tôi không thể ngủ tiếp nữa, vì thế tôi đứng dậy, muốn ra ngoài tìm thứ gì đó để uống.

Đây là điểm mạnh của Chính gia, đồ ăn có thể không có, nhưng nhất định phải có rượu. Tôi đi dọc hành lang, khi đang tìm kiếm trong quầy bar, một đôi tay đã đè chặt bả vai tôi.

"Venice, để bác pha cho con một ly."

Tôi quay đầu lại và mỉm cười, "Bác cũng không ngủ được sao, bác Porsche."

Bác lắc đầu, "Không, bác đến để tìm con."

Có người phục vụ vẫn tốt hơn tự mình lăn lộn, tôi ngồi khoanh chân nhìn bác dâu hai bỏ đá viên vào bình lắc, rót rượu Gin, rượu Vermouth rồi lắc đều. Sau đó lấy ra hai ly rượu ướp lạnh từ tủ đông bên cạnh, trang trí bằng cành ô liu phía trên.

"Gibson," bác ấy đẩy chiếc ly về phía tôi, "Mạnh hơn Dry Martini."

"Uống đi, con cần một chút rượu mạnh để nghe những lời kế tiếp bác nói."

Tôi ngước mắt lên nhìn bác, trong ấn tượng của tôi, bác dâu hai rất cưng chiều nhưng tuyệt đối không nuông chiều tôi. Bác ấy sẽ đến trường dọn dẹp đống hỗn độn mà tôi gây ra rồi về nhà phạt tôi quỳ trên bàn giặt đồ, cùng với bác cả chăm sóc khi tôi đổ bệnh, cũng là người chờ tôi bình tĩnh lại sau khi khóc nháo đòi mẹ và đập phá đồ đạc. Bác rất hay cười, hiếm khi có biểu cảm nghiêm túc như vậy, nhìn hơi giống bác hai của tôi.

Có lẽ ở chung một chỗ lâu thì sẽ trở nên giống nhau chăng.

"Nói gì ạ?"

"Chuyện của mẹ con, những thứ mà bác biết, tất cả."

Tôi nốc cạn ly rượu. Bác Porsche dựa vào quầy bar, nhìn về một hướng không xác định, tôi không đáp lời, chờ bác ấy mở lời.

"Bác và bác Kinn của con đều cảm thấy, những lời này nên được đích thân Vegas giải thích cho con. Dù sao chúng ta chỉ là những người ngoài cuộc, không thể hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện như hai người họ. Nhưng Venice à, điều đầu tiên con nhất định phải biết, bất luận là Pete hay Vegas, đều chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn giữ lại con, điểm này bác có thể dùng tính mạng để đảm bảo với con."

"Lúc đó, bác và mẹ con là bạn cùng phòng. Người bạn đầu tiên của bác khi bước chân vào Chính gia cũng là mẹ con. Bác thấy nó lần đầu tiên lúc Pete vừa mới tắm xong, mẹ con có tật xấu, đó là không thích mặc quần sau khi tắm. Vừa vào phòng, bác đã thấy một chàng trai để mông trần, phấn rôm lấm lem, vừa đấm bốc vừa nâng tạ, lẩm bẩm một mình rồi tự cười hi hi. Khi quay đầu thấy có người bước vào phòng, liền vội vàng che phần dưới của mình và hét vào mặt bác." Bác ấy dường như đang nhớ lại khung cảnh lúc đó, cười đến độ khóe mắt lộ ra vài rãnh nếp nhăn.

"Sau này bác mới biết, tên khùng bán khỏa thân mái tóc quả dưa với bộ dạng khi giận lên rất đáng yêu đó chính là đội trưởng đội vệ sĩ. Bây giờ nghĩ lại, mọi người đều ăn cơm ở căng tin, nó phải năng lực thế nào mới được cho phép ăn cơm trong phòng chứ, còn là thức ăn từ nhà gửi đến."

"Lúc đó bác bị bác hai của con bắt cóc đến, huấn luyện các thứ đều đứng bét. Mẹ con, không hổ danh là vệ sĩ trưởng, các bài đánh giá luôn luôn đạt hạng nhất, từ cởi trói dưới nước, bắn súng, phá bom đến đánh quyền. Mỗi lần bác còn ở dưới nước, dây trói còn chưa cởi được, mẹ con đã là người đầu tiên ngoi lên khỏi mặt nước và ngồi thảnh thơi trên thành hồ bơi. Trong những lần đi làm nhiệm vụ, nó chịu trách nhiệm lối cửa thoát hiểm, nếu phát sinh bất cứ vấn đề gì, chúng ta đều phải nghe lệnh chỉ huy của nó đầu tiên. Bác lúc đó tự cho mình không gì không làm được, đánh nhau chưa từng thua bất cứ ai. Kết quả tới nơi này lại thất bại liên tiếp. Nhưng mẹ con rất đáng yêu, cười lên một cái sẽ làm cơn giận của người khác tan biến ngay lập tức."

"Sau đó bác đi làm nhiệm vụ đầu tiên, là đòi nợ. Đừng nhìn bề ngoài mẹ con ngọt ngào như vậy mà tưởng bở, nó đánh người kia mặt mũi bầm dập cả. Mỗi lần bác đi giải quyết đống hỗn độn của con ở trường, đều cảm thấy con thực sự là con ruột của mẹ con. Bác không chịu được, bác hai của con đã gọi mẹ con dẫn bác ra ngoài, nó an ủi bác con người không thể phân biệt rõ trắng đen. Từ đó bác đã biết, thật ra mẹ con rất thông minh, nó có triết lý sống của riêng mình, và là một người rất kiên định."

Bác ấy nói tới đây, ngừng một chút, tôi chưa từng được nghe ai kể về mẹ nhiều như vậy. Bác lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa, ánh lửa soi sáng khuôn mặt bác.

Một lúc sau, bác mới tiếp tục mở miệng.

"Chuyện giữa nó và Vegas, suy cho cùng cũng là do bác mà ra. Nếu không phải vì tìm chứng cứ chứng minh bác trong sạch, nó đã không tự nguyện đi làm gián điệp, bị Vegas giam giữ. Rốt cuộc cũng là nghiệt duyên."

Bác Porsche rít sâu một hơi thuốc, "Bác không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì. Bác hỏi, nhưng mẹ con không chịu nói."

"Chúng ta lúc đó đều nghĩ nó về thăm nhà, không ai chú đến sự biến mất của Pete. Cuối cùng Tankhun nằm mơ thấy nó xảy ra chuyện, nên mọi người mới bắt đầu tìm kiếm, lúc này phát hiện có gì đó không ổn. Năm đó, hầu hết các vệ sĩ được cử đến Thứ gia đều một đi không trở lại. Tìm khắp nơi vẫn không thấy dấu vết của mẹ con, bác cả con khóc đến kinh thiên động địa, còn hao tâm tổn sức tổ chức lễ tang cho nó. Đang vừa khóc vừa đốt vàng mã thì phát hiện mẹ con cả người bê bết máu trở về, bác còn tưởng là ma, suýt nữa bị dọa chết khiếp."

"Nó mang cơ thể chồng chất vết thương trở về, bác gặng hỏi tại sao, nó nhất quyết không chịu hé miệng, chỉ nói trên đường trở về thì đánh nhau với một con chó. Bác đương nhiên không tin, nhưng bác cảm giác nếu còn hỏi nữa thì nó sẽ khóc mất, vậy mà vẫn mỉm cười cầu xin bác tin nó."

"Bây giờ nghĩ lại, nó có lẽ đã yêu ba con từ lúc đó rồi. Tính ngày thì cũng là lúc có con. Chỉ là lúc đó nó không biết mà thôi."

"Khi Chính Thứ đại chiến, mẹ con vẫn kiên quyết đứng về phía Chính gia, nó chính là người như vậy, sẽ không bao giờ quay đầu với những gì mình đã quyết định. Nó luôn khuyên người khác buông bỏ, nhưng bản thân lại rất dễ đâm đầu vào ngõ cụt. Nó và ba con giương súng giằng co, sắp khóc đến nơi, nhưng nó vẫn không buông súng xuống."

"Cuối cùng vẫn là ba con thỏa hiệp, Vegas vốn mang theo tâm thế một trận sống chết. Thật ra ba con cũng là một người đáng thương. Hắn chiến đấu chưa chắc đã vì bản thân muốn chiến đấu, giành được rồi không có nghĩa hắn không mệt mỏi. Vegas khát khao quyền lực, nhưng lại chán ghét quyền lực. Giống như bác hai con, hắn vốn dĩ không muốn ngồi trên ngai vàng lâu như vậy. Bất cứ ai đều muốn lấy mạng, đến ngủ cũng phải mở to một mắt. Trừ khi chết vào ngày hôm đó, nếu không vĩnh viễn sẽ không có một khắc bình yên."

"Ba con là người hạ súng xuống trước, nhưng không ngờ, ông Kan lại nổ súng. Lúc ấy rất hỗn loạn, có lẽ chỉ đứng ở góc của bác mới có thể nhìn rõ, hoặc cũng có thể do bác nhìn nhầm. Không biết ông ta muốn giết đứa con yếu đuối của mình, hay giết chết người uy hiếp đến con trai ông ta, cũng có thể là cả hai."

"Pete chắn trước mặt ba con, tên khốn nạn kia ra tay vô cùng độc ác, bắn liên tiếp ba phát, đều nhắm vào điểm chí mạng."

"Lần ở nhà chính đó, là lần thứ ba bác nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng của Vegas. Lần đầu tiên là lúc Pete ngã xuống trước mặt hắn, lần thứ hai là khi biết tin Pete chết, lần thứ ba... con cũng chứng kiến rồi đấy. Ba lần, tất cả đều vì một người duy nhất."

"Bác cảm thấy một người chắc hẳn phải chịu sự đau khổ tới một mức nào đó mới có thể phát ra loại âm thanh như vậy," Giọng bác Porsche run lên thấy rõ, "Bác và Vegas không thân lắm, nhưng bác chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mà Vegas dành cho Pete."

"Nếu như có thể lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn cái chết, đổi lấy mạng sống của Pete."

"Sau khi mẹ con bị thương, bác sĩ mới phát hiện nó có con. Khi đó đã được hơn hai tháng, lúc nó biết tin thì ngơ ngẩn hết nửa ngày, vừa kinh ngạc vừa vui mừng vuốt ve bụng, còn vừa khóc vừa cười, dọa bác cả con sợ gần chết. Suýt chút nữa đã gọi hết bác sĩ khoa nội thần kinh đến khám cho nó."

"Sau khi tiễn mọi người đi, nó chỉ giữ mình bác ở lại. Vừa rồi còn cười hihi haha với Tankhun, thoáng cái sắc mặt đã thay đổi, từ khi bác quen Pete, đó là lần đầu tiên thấy nó khóc."

"Nó nói nó yêu Vegas, nhưng nó cũng biết mình không nên yêu hắn. Bây giờ đã biết đến sự tồn tại của con, nó sợ Vegas và Thứ gia sẽ không giữ con lại, nó cứ khóc mãi, nhìn vô cùng đau lòng. Dọa bác chết khiếp."

"Nó quỳ xuống cầu xin bác, nhờ bác đến xin Kin giữ con lại, cầu xin Chính gia có thể đảm bảo sự an toàn cho con."

"Đó là lần duy nhất nó cầu xin sự giúp đỡ của bác."

"Lúc Vegas biết đến sự tồn tại của con cũng đã qua 3 tháng, Pete lúc đầu không muốn gặp hắn. Hai người này, ở phương diện nào đó, đúng thật là trời sinh một đôi. Vegas nghĩ rằng Pete không thể vượt qua được ranh giới của bản thân, Pete vì con mà lo lắng thấp thỏm. Sau đó lại không muốn Vegas vì con nên mới phải chấp nhận nó. Giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách, bác nhìn mà sốt ruột.

Sau này, không biết giải quyết thế nào, nhưng ít nhất cũng đã có một đoạn thời gian yên ổn. Vegas đưa Pete đến Chumphon, trải qua những ngày tháng yên bình, và con được sinh ra ở đó. Khoảng 3, 4 ngày sau, chúng ta mới đến đưa hai mẹ con về Bangkok."

"Khoảng thời gian con bị bắt cóc, bây giờ nghĩ lại, thật ra trạng thái của nó không ổn lắm. Nhưng lúc ấy bác cũng đang sứt đầu mẻ trán. Bác hai con cùng băng đảng Ý đánh nhau tơi bời, không có cách nào phân thân, cũng không còn sức lực để đối phó với Thứ gia. Mà Porchay và Kim lúc đó cũng đang gặp trục trặc. Mọi người ốc không mang nổi mình ốc. Không ngờ chuyện không may lại ập đến."

"Lần cuối bác thấy nó là khoảng một tuần trước khi nó gặp chuyện. Khi đó Pete đã chuyển đến Thứ gia sống chung với Vegas, nhưng đột nhiên hôm đó lại quay về. Bác thấy nó bước ra từ phòng Tankhun, tò mò hỏi nó vào đó làm gì, con ở đâu, nó cười nói Tankhun gọi về cùng xem tập cuối phim truyền hình, con đang ở cùng Macau. Bác không hỏi nhiều nữa. Nó ôm bác, cái ôm đó rất chặt, cũng rất lâu."

"Nhớ kĩ lại thì hôm đó Tankhun không có ở nhà. Huống chi họ từ rất lâu rồi đã không còn xem TV cùng nhau nữa."

"Đáng lẽ bác nên nhận ra điều gì đó."

Bác ấy im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngoài kia một cơn gió mạnh thổi qua, không ai lên tiếng.

"Lúc nghe được tin tức của Pete, chính là thông báo về cái chết của nó."

"Đó là tất cả những gì bác biết về Pete."

Bác Porsche dập điếu thuốc, nâng ly rượu trước mặt lên, uống cạn một hơi, "Venice, bác mời con một ly, cuối cùng con cũng biết được những điều này." Bác mở một chai rượu khác, âm thanh của chiếc nút phát ra thanh thúy mà lạnh thấu xương. Như đang kỷ niệm mối tình sâu đậm vừa mới được biết đến, chết chóc, dính đầy máu tươi. Lại như chúc mừng sự ra đời đầy nghiệp chướng của tôi, cũng như câu chuyện phức tạp tầng tầng gút mắt quấn quanh của Vegas và Pete.

Tôi nhìn chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận chủ nhân Chính gia trên tay bác dâu hai, sáng chói đến mức khiến đôi mắt tôi đau nhức.

Không biết có phải bị viêm rồi hay không.

"... Con còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ đằng xa, hồi lâu mới trả lời, "À, không biết bộ phim truyền hình máu chó của bác cả hôm nay chiếu đến tập mấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com