Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

III

Sau khi rời khỏi phòng Pete và chứng kiến cậu cười trong niềm vui được cậu chủ mình nhớ tới, Vegas đã biết điều gì khiến người hắn ta yêu cảm thấy hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Vegas lại quay trở lại chính gia, Kinn vẫn đứng ở cửa, không có Porsche nên anh ta rời khỏi phòng ngủ sớm hơn bình thường. Hôm nay nhìn thấy Vegas, Kinn không còn buông lời trêu ghẹo hắn ta nữa, mà thay vào đó thì anh ta từ từ đi đến chỗ Vegas đang đứng, chống hai tay lên hông rồi lớn tiếng hỏi hắn

"Hôm qua mày đem thức ăn lên cho Pete hả?"

Vegas không hiểu gì lắm, nên vô cùng thẳng thắn mà gật đầu. Kinn thấy Vegas thừa nhận thì liền bất lực mà lắc đầu

"Có chuyện gì sao?"

"Pete đã hất đổ bàn thức ăn của mày rồi đó có biết không? Cả chỗ thức ăn dinh dưỡng mày mua về, nó cũng ném đi hết rồi, người hầu nhà tao hôm qua đã phải dọn dẹp đống "thành ý" của mày rất lâu đó"

Vegas nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút thất vọng, liền lập tức đi lên phòng Pete. Khi hắn mở cửa phòng ra, trong ánh sáng rực rỡ của bầu trời buổi sáng, Pete đang đứng bên cạnh cửa sổ, tưới nước cho cây hoa đặt ở trên bàn, khoé miệng khẽ mỉm cười và ánh mắt cậu nhìn cái cây ấy khiến Vegas có chút ghen tị trong lòng. Pete hôm nay có vẻ đã bình tĩnh hơn so với hôm qua, vì khi cậu quay qua và nhìn thấy Vegas, thay vì hoảng sợ la hét thì cậu lại không tỏ vẻ gì là bất ngờ cho lắm. Vừa đóng tấm rèm cửa lại, Pete vừa lên tiếng hỏi Vegas, nghe giọng cậu khàn khàn, có lẽ đã khóc lóc cả đêm

"Tôi biết anh sẽ trở lại"

Nghe thấy lời này của Pete, Vegas nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đối diện với một Pete bình tĩnh, không bướng bỉnh, không chống đối, trong lòng Vegas bỗng có chút dậy sóng, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng hỏi Pete

"Tại sao đồ tôi mua em không ăn?"

Đột nhiên, bàn tay của Pete mất tự chủ nắm chặt tấm rèm cửa, không quay đầu nhìn Vegas mà trả lời

"Tại sao tôi phải ăn đồ anh mua chứ?"

Nghe Pete nói vậy, Vegas trong lòng liền có chút gì đó vừa hụt hẫng vừa tức giận

"Nếu em không ăn thì sẽ kiệt sức đó"

"Cũng không phải một mình anh mới đem đồ ăn cho tôi, ngoài anh ra hết người rồi sao?"

Thấy lời cậu nói cũng có lý, Vegas liền á khẩu không nói thêm lời nào. Một lát sau Pete quay lại nhìn hắn, đôi mắt đã hơi sưng và cánh tay lại có thêm những vết thương mới. Thấy những vết thương trên tay người mình yêu, Vegas liền đau lòng mà chạy tới. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Pete đẩy văng ra xa, nhưng lần này Vegas lại cảm thấy bất ngờ, vì Pete trái với biểu hiện hoảng sợ ngày hôm qua, thì hôm nay cậu lại không chống đối, không khóc lóc, cũng không rẫy bỏ hắn ta. Những chuyện xảy ra nãy giờ, dù là điều Vegas mong muốn, nhưng không khiến hắn ta cảm thấy hạnh phúc cho lắm, mà khiến hắn thấy hơi lo lắng thì đúng hơn

"Em không sao chứ Pete?"

"Không.. Tôi không sao hết"

Vegas nhẹ nhàng nâng bàn tay đầy thương tích của Pete lên, xót xa nhìn không rời mắt. Thấy ánh mắt đau lòng của Vegas, Pete bỗng nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua.

Hôm qua sau khi Vegas rời đi, Pete vì nâng niu lá thư của Tankul mà không nỡ đặt xuống, nhưng khi vừa quay qua nhìn thấy bàn thức ăn mà Vegas chuẩn bị, nỗi đau vừa kìm xuống được một chút lại lập tức trào dâng không cách nào ngăn lại, trong một giây phút liền bộc phát ra.

Đến khi Arm trở lại phòng Pete, thì trong phòng đã thành một bãi chiến trường, Pete đã hất đổ cả bàn ăn của Vegas đem đến, mảnh bát đĩa vỡ khiến hai cánh tay cậu đầy thương tích, còn cậu sau một hồi bộc phát cảm xúc trong lòng thì kiệt sức nằm vật xuống sàn. Arm thấy vậy vội chạy đến đỡ Pete lên giường nằm, sau khi sát trùng cho cậu thì mới gọi người đến dọn dẹp phòng. Vừa băng bó cho Pete, Arm vừa nói với cậu

"Pete này, tao biết Khun Vegas đối xử với mày không tốt, nhưng mày kể với tao là cậu ấy cũng đối xử tốt với mày mà, có khi nào cậu ấy yêu mày rồi không?"

"Nói gì vậy Arm? Mày nhìn anh ta đối xử với tao như vậy, tao chạy thoát khỏi thứ gia rồi còn đến tìm tao, rõ ràng là không muốn để tao yên"

"Nhưng mà Khun Vegas cũng không đối xử tệ với mày mà, còn mua đồ ăn dinh dưỡng cho mày, đến cả bữa trưa cũng là món mày thích, đó còn không phải là vì quan tâm mày sao?"

Pete nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một hồi rồi vẫn chọn chống đối sự thật

"Không, anh ta làm vậy chỉ để tao nghĩ anh ta đã thay đổi để rình lôi tao về thứ gia nhốt lại tiếp thôi"

Thấy Pete vẫn cứng đầu không chịu chấp nhận sự thật rằng Vegas đã thích cậu ấy, Arm không còn cách nào khác ngoài mặc kệ Pete để cậu tự phát hiện ra điều đó

.

Pete đã từng không tin lời Arm nói, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng cho cậu đến nỗi đau lòng của Vegas, cậu đã dần tin những gì Arm nói với cậu là thật

"Anh lo cho tôi lắm à?"

Vốn dĩ Pete muốn dò hỏi thử xem Vegas có thực sự lo lắng cho cậu hay không, nhưng hoá ra Vegas không nghĩ câu hỏi của Pete ẩn ý nhiều đến thế, nghe thấy cậu hỏi như vậy liền không nghĩ gì nhiều mà trả lời ngay

"Tất nhiên rồi, sao tôi có thể không lo lắng cho em cơ chứ"

Ngay khi biết hắn ta thực lòng lo lắng cho mình, hai tai Pete vô thức đỏ ửng lên, đột nhiên ngại ngùng mà rụt tay lại. Vegas thấy phản ứng này của Pete, liền nghĩ rằng bản thân đã làm gì đó khiến cậu nổi giận, vội vàng hỏi

"Sao vậy Pete? Em thấy không vui à?"

Đầu Pete lúc này đang xoay như chong chóng vì không biết nên làm gì mới phải, vội quay mặt đi, khiến Vegas lại càng thêm bối rối, liền níu lấy hai vai Pete hỏi không ngừng

"Em sao vậy Pete? Tôi đã làm gì sai sao?"

"Tên khốn chết tiệt.." Pete cũng đang bối rối không nói nên lời, chỉ có thể thầm chửi rủa trong miệng

"Sao cơ? Em nói gì?"

Pete lúc này đang nhức đầu không ngừng, thêm cả Vegas liên tục lải nhải bên cạnh khiến cậu lại càng không thể chịu đựng nổi. Mất kiên nhẫn, Pete liền hất vai đẩy Vegas ra, làm một mặt tức giận mà la lớn

"RA NGOÀI!!!"

Vegas lúc này triệt để bối rối, nét mặt hắn lộ ra vẻ hoang mang không gì che giấu được. Pete sau khi lớn tiếng với Vegas thì liền cảm thấy có chút gì đó hối hận, nhưng vẫn không định để hắn ta ở lại

"Anh mau ra khỏi đây đi"

"Được rồi, nhưng em nhớ chăm sóc bản thân tốt một chút nhé"

Ngay khi Vegas vừa rời khỏi phòng, hai chân Pete đột nhiên mềm nhũn, cậu níu lấy tấm rèm cửa, từng chút một ngồi xuống sàn, không ngừng lẩm bẩm

"Tên thần kinh này, tại sao anh lại yêu tôi chứ? Anh có điên không hả?!"

Về phần Vegas, ngay khi hắn ta vừa ra khỏi phòng đã gặp Kinn và Arm đang đứng đợi ở ngoài, nhìn mặt Kinn khá bình thường nhưng trông Arm thì lộ rõ hai chữ "hóng hớt". Thấy Vegas đã ra khỏi phòng thì Kinn lập tức hỏi hắn

"Làm cái gì mà to tiếng vậy hả? Mày lại chọc giận nó chứ gì? Tao đã bảo mày thế nào?"

"Nói gì vậy? Anh còn chẳng biết cái mẹ gì, tôi còn chẳng làm gì em ấy"

"Mày đúng là.."

Chưa nói hết câu, Kinn đã quay người bỏ đi. Arm đứng nhìn Vegas - vẫn đang không hiểu tại sao Pete bỗng dưng nổi giận với mình - rồi nói

"Khun Vegas đừng nghĩ nhiều quá, Pete nó lớn tiếng với cậu chỉ vì nó bối rối quá thôi"

"Ý cậu là sao?"

"Ý tôi là, Pete nó chỉ giả vờ nổi giận với Khun Vegas thôi, vì nó không biết nên đối diện với Khun Vegas thế nào nên mới đuổi cậu đi đó, cậu đừng nghĩ nhiều"

Nghe những lời an ủi đó của Arm, Vegas liền cảm thấy dễ chịu trong lòng, nụ cười thoả mãn vô tình để lộ trên môi. Hắn vỗ nhẹ lên vai Arm, vừa cười vừa nói

"Tốt lắm, vào với em ấy đi"

Nói rồi hắn lập tức rời đi, để lại Arm vừa thở dốc vừa ôm ngực vì hồi hộp

"Chết mất thôi, may mà anh ta không giận"

------------------------
- Xin lỗi cả nhà vì đăng fic trễ nha, đáng lẽ ra mình sẽ đăng hôm qua nhưng vì hôm qua mình chạy nốt deadline ở trường nên đăng muộn, xin lỗi cả nhà nheee
- nếu mọi người muốn up vài đoạn trích hay gì đó lên tiktok thì cứ tự nhiên nhé ạaaaa
- Follow tiktok @wynnie.dee để cập nhật spoil và lịch đăng fic nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com