Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝔽𝕚𝕣𝕤𝕥 𝔸𝕟𝕟𝕚𝕧𝕖𝕣𝕤𝕒𝕣𝕪

Tác giả : Nightowls99, link truyện gốc : https://archiveofourown.org/works/38819661

Một số từ nho nhỏ tui sẽ để tiếng anh

Summary : Đó là sinh nhật đầu tiên của Venice! Nhưng điều đó có nghĩa là nó cũng là ngày kỷ niệm VegasPete hay là ba ngày sau đó?

--------------------------------

VEGAS

Sau khi kiểm tra sòng bạc trong hai ngày qua, cuối cùng tôi cũng trở về nhà. Với hai chiếc túi nhỏ trên tay, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho sự hỗn loạn bên trong và mở cửa trước.

Tôi ngay lập tức được chào đón bằng bóng bay và ruy băng được trang trí khắp phòng khách của mình, với rất nhiều gương mặt quen thuộc đứng xung quanh, bao gồm cả những người anh em họ của tôi từ gia tộc chính và vệ sĩ của họ. Rất nhiều người đã có mặt ở đây để chúc mừng sinh nhật đầu tiên của cậu nhóc. ( Venice )

Tôi nhìn xung quanh và cuối cùng nhận ra nụ cười mà tôi đã khao khát bao ngày. Một làn sóng thoải mái tràn qua tôi. Trong vòng tay cậu là hoàng tử của bữa tiệc đang đội chiếc nón sinh nhật xấu xí.

Tôi bước đến và trao cho Pete một nụ hôn lên thái dương. "Này... tôi-"

" Anh đã quay trở lại rồi! Thật tuyệt! Anh có thể giữ thằng bé trong một phút không? " Pete nói và đưa cho tôi đứa bé.

"Nhưng tôi- "

"Em sẽ quay trở lại ngay!" Pete thậm chí còn không thèm nhìn tôi nữa và bỏ chạy.

Tôi lúng túng bế đứa trẻ và nhìn nó chằm chằm. " Dad muốn nói chuyện với boyfriend của dad nhưng em ấy quá bận rộn với con. Dad có nên cho con làm con nuôi không? "

Đôi mắt mở to của Venice nhìn lại tôi và bắt đầu rưng rưng.

"Mẹ kiếp! Xin đừng khóc. Pete sẽ giết dad nếu con làm vậy. "

Tôi lúng túng vỗ lưng thằng bé giống như cách tôi đã thấy Pete làm trước đây. "Suỵt... Đừng khóc. Đừng khóc. Nhìn. Dad có một món quà cho con. "

Tôi không nghĩ rằng đứa trẻ hiểu tôi đang nói gì, nhưng ít nhất thì không có giọt nước mắt nào bắt đầu lăn dài trên má nó. Tôi lấy món quà từ một trong những chiếc túi trên tay.

"Của con đây. Sinh nhật vui vẻ, đồ khốn. Là cái yếm, do con ăn bừa bãi và làm bẩn nhà dad ".

Đôi bàn tay nhỏ bé của Venice nắm chặt lấy chiếc yếm và vẫy nó như một lá cờ.

"Đồ ngu ngốc... Đó không phải là cách con sử dụng-"

"CHÁU TRAI CỦA TAO ĐÂU ??? Hay tao nên gọi thằng bé là em họ của tao? Hay tao nên gọi thằng bé là con trai của vệ sĩ cũ của tao, người đã cướp cậu ấy đi khỏi tao ??? " Giọng nói lớn của Thankhun có thể được nghe thấy từ khắp phòng.

"Ồ." Mặt Thankhun trở nên chua xót khi nhìn thấy tôi. Arm và Pol, những người đang đi phía sau anh ta, nhìn tôi.

"Anh muốn đứa trẻ?" Tôi định cho con quỷ nhỏ đi, nhưng đôi mắt của Venice trông như đang ẩm trở lại. Thằng bé đã giữ chặt lấy tôi.

Tôi cười toe toét với Venice. "Huh. Ngay cả con cũng không thích tính khí này phải không? "

"Ý mày là sao thằng bé không thích tao ?? Tao chơi với nó mọi lúc khi Pete bỏ nó vào nhà tao !! " Thankhun bắt đầu chạy lại.

Tôi có thể nghe thấy Arm thì thầm với Pol. "Hai chúng ta là những người chăm sóc em bé trong thời gian đó..."

Pol nở một nụ cười phục vụ khách hàng nhưng không giấu được ánh mắt sợ hãi của cậu ta. "Khun Vegas, hãy để tôi chăm sóc Venice." Cậu ta với tay và đưa đứa trẻ đi.

Sau đó, cả ba người họ đều quay sang tập trung vào cậu nhóc, nó có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút khi đang ở trong vòng tay của Pol.

Đó là lúc tôi thấy mình đơn độc trong đám đông này. Khi sự mệt mỏi bắt đầu ập đến, tôi đi lên lầu để nghỉ ngơi. Đó là một ngày cuối tuần mệt mỏi tại sòng bạc và tôi quay lại bữa tiệc cũng chẳng có ích gì.

Tôi đặt hai cái túi nhỏ lên bàn trong phòng, một cái đã trống trơn rồi đi ra ngoài ban công, nhớ đóng cửa kính sau lưng. Tôi rút ra một điếu thuốc và châm lửa.

Tôi thậm chí còn chưa hút đến lần thứ ba thì nghe thấy tiếng cửa mở.

"Này ..." Giọng nói quan tâm của Pete tràn ngập không gian và sưởi ấm trái tim tôi.

"Anh ở đây."

Tôi châm điếu thuốc trên gạt tàn và quay lại cười với em. "Tôi đã để đứa trẻ với Pol, vì vậy nó sẽ ổn trong một thời gian."

"Ừ, em đã thấy. Chuyện gì vậy? Bữa tiệc đông quá à? " Pete ôm tôi thật chặt và hỏi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi hơi ấm của em ấy quấn lấy tôi. Cuối cùng, tôi cảm thấy như mình đang ở nhà. "Không, không sao đâu. Chỉ hơi mệt nên tôi muốn có chút thời gian rời xa đám đông ".

"Được rồi... Em xin lỗi vì mọi thứ hơi hỗn loạn ở tầng dưới. Em nhìn thấy Porsche trông như thực sự muốn nôn mửa vì vậy em phải kéo cậu ấy vào phòng tắm ".

Tôi cười khúc khích. "Không sao đâu."

Pete ôm chặt hơn. "Em nhớ anh... Công việc thế nào?"

"Rocky. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn khi em ở đây. Tôi cũng nhớ em ". Tôi hôn lên đỉnh đầu anh ấy.

Pete nhìn lên nhưng cái gạt tàn lại đập vào mắt cậu. "Ôi trời... em không thể nhớ lần cuối cùng mình hút thuốc là khi nào..."

"Hmm ... Tôi không thể nhớ lần cuối cùng em đã làm bất cứ điều gì cho chính mình. Chỉ là chính em, không phải đứa trẻ ".

"..."

"Em có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Sinh nhật của Venice?"

"Khác hơn thế."

Pete im lặng một lúc trong khi vắt óc suy nghĩ. "Em không có ý kiến." Em buông cái ôm ra và nhìn tôi chằm chằm.

Em ấy trông đáng yêu, bĩu môi rồi bối rối.

"Đó là ngày kỷ niệm của chúng ta..." Tôi thất vọng nói. Tôi không thể tin rằng em ấy không nhớ điều này...

"Huh? Không, không phải đâu. " Đôi lông mày dễ thương của Pete nhíu vào nhau.

"Đó là... Em quá bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của một đứa trẻ, thậm chí em đã quên ngày kỷ niệm của chúng ta... Tôi muốn chăm sóc cho em nhưng em lại quá bận chăm sóc đồ khốn đó..."

"Đừng gọi thằng bé như vậy. Và tại sao nó lại là ngày kỷ niệm của chúng ta? "

"Đó là ngày tôi thức dậy trong bệnh viện với em ở bên cạnh tôi."

"Nhưng em nghĩ kỷ niệm của chúng ta là ba ngày sau, bởi vì khi lúc đó em nghĩ anh đang đề nghị em làm boyfriend của anh. Mặc dù cuối cùng anh đã nói không và một số điều nhảm nhí khác về việc trở thành chồng nhỏ của anh. " Pete đảo mắt.

"Wait. Tại sao em lại bắt đầu đếm từ ngày đó? Chẳng phải tôi là người đã nói rằng tôi sẽ ở bên cạnh em hôm nay, ngày mai và mỗi ngày khác... Điều đó giống như một lời tỏ tình với em vậy. "

"Đúng vậy, nhưng anh đã không làm cho mọi thứ chính thức, vì vậy em đúng. Bây giờ là ba ngày nữa. Đừng nghĩ rằng em sẽ quên điều đó ".

Tôi không thể không mỉm cười. Tôi rất vui vì Pete quan tâm đến từng chi tiết trong mối quan hệ của chúng tôi nhiều như tôi. "Được chứ. Em đúng."

Bây giờ Pete có vẻ thoải mái hơn một chút. "Đó có phải là những gì anh đang nghĩ về?" Đôi mắt em sáng lên vì phấn khích. "Hold on. Em đã thấy một cái túi trên bàn. Em có nên mong đợi một số món quà không? "

Tôi nhếch mép cười với em. "Không, em nên mong đợi điều gì đó khác." Tôi đã định hôn em ấy nhưng sau đó -

"PETEEEEE MÀI ĐÂU RỒI ??? CON TRAI CỦA MÀI ĐANG KHỦNG HOẢNG NHƯ ĐIÊN RỒI VÀ NÓ ĐANG ĐANG LÀM GIÁN ĐOẠN NHẠC CỦA TAU !!! " Cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng hét của Thankhun và thở dài mệt mỏi.

------------Hết--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com