Chương 1
Hôm nay một nhà hàng tư nhân ở Bắc Kinh chào đón những vị khách khác nhau.
Minh tinh nổi tiếng Boo Seungkwan hôm nay đã đến đây cùng lớp cải trang trong sự ngưỡng mộ. Mặc dù cậu ăn mặc hơi kỳ lạ, nhưng người phục vụ trong cửa hàng cũng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, nhân viên ý cười rực rỡ dẫn cậu đến phòng riêng, cũng lấy ra menu tinh mỹ, đưa cho cậu.
"Cảm ơn."
Boo Seungkwan mặt ngoài bình tĩnh cầm lấy thực đơn nhưng thực ra trong lòng đã cao hứng đến suýt cười ra tiếng.
Đã lâu rồi cậu không được ăn một bữa no nê.
Nhà hàng tư nhân này mới khai trương gần đây, chưa có độ quảng bá nhiều nhưng cố tình lại được truyền bá rộng rãi trong đám nhà giàu. Boo Seungkwan thường xuyên nghe tên của nhà hàng từ miệng bạn mình, trong lòng cậu ngày nhớ đêm mong, thường thường thèm tới mức buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được.
Bây giờ rốt cuộc cậu cũng có thể trải nghiệm!
"Bạch chước thanh long hà (tôm hùm xanh luộc) , Lỗ thủy nga đầu (đầu ngỗng ướp sốt) , Đậu tương cục cao giải (cua nướng sốt đậu)."
Ngưng một lát, Boo Seungkwan tiếp tục nhẩm tên một loạt món ăn khác "Thanh chưng hải thượng tiên." Đây là món cá.
"Bách hoa nhưỡng lệ chi." Nguyên liệu chủ yếu là thịt tôm.
"Tây tử độ ngân hà." Đây là mì sợi.
Cuối cùng cậu hơi do dự một chút rồi gọi món chay: "Măng tây xào thịt."
Đừng thấy Boo Seungkwan chọn nhiều món như thế, thực ra cậu đã tính toán trước rồi, mấy món này không nhiều lắm, chọn như thế nhất định cậu có thể ăn hết. Vậy nên cậu mỹ mãn mà khép lại thực đơn:" Nhiêu đó thôi."
"Chúng tôi không muốn những thứ này." Một người đàn ông mặc sơ mi trắng thực mau đẩy cửa tiến vào, nhìn đến Boo Seungkwan, hừ lạnh một tiếng, Boo Seungkwan đầu co rụt lại, không nói. Người đàn ông là người đại diện của Boo Seungkwan, tên gọi Lee Woozi, lúc này mới cười nói với người phục vụ: "Thật xin lỗi đã làm phiền cậu rồi, chúng tôi muốn gọi món lại."
Boo Seungkwan ngồi bên cạnh bĩu môi, không thèm rên một tiếng.
Lee Woozi cũng không nhìn cậu, lật xem thực đơn, nhanh chóng báo tên món ăn đơn giản, tao nhã, cuối cùng nhìn nhìn Boo Seungkwan sắc mặt uể oải ngồi bên cạnh, mềm lòng nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ giữ lại món măng tây xào thịt của cậu. "
"... " Boo Seungkwan lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Lee Woozi: "Không muốn ăn à?"
"Ăn chứ." Dù sao thì đêm nay đó cũng là món có thịt duy nhất, Boo Seungkwan tiếp nhận với vẻ mặt chua xót.
Gọi món xong, người phục vụ nhanh chóng đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lee Woozi khô giọng tự rót cho mình chén trà, Boo Seungkwan bên cạnh vẫn còn than thở, nhỏ giọng oán giận: "Đã nói hôm nay có thể thỏa sức ăn, này mà thỏa sức cái gì."
Chỉ là đổi địa điểm ăn chay mà thôi.
Lee Woozi ban đầu vốn nghĩ không so đo, bị Boo Seungkwan oán giận một câu, liền bật cười, miệng cũng không khách khí mà nói lại: "Tôi vốn nói là ăn đồ ngon chứ không phải là cho cậu thỏa sức mà ăn. Nhà hàng này tôi hẹn trước đã lâu, sao, đại minh tinh còn có gì không hài lòng?"
"Không phải, anh nhìn xem mấy món anh chọn toàn gì đâu."
"Tôi cũng gọi măng tây xào thịt cho cậu rồi."
Boo Seungkwan kích động: "Có bao nhiêu thịt đâu chứ!"
Nhắc tới cái này, Lee Woozi lại có rất nhiều lời muốn nói, anh buông chén trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: "Boo Seungkwan, cậu nói một chút xem hiện tại cậu có thể ăn thịt à? Chỉ với cái thể chất dễ mập kia của cậu, tôi nếu không khống chế một chút, cậu ở trước ống kính đã biến thành quả bóng rồi. Cậu sắp vào đoàn phim rồi, nhân vật diễn lại là một bệnh nhân gầy. Cậu còn dám ăn như vậy, thực sự trong lòng không thấy tội lỗi sao? Là ngại quá ít công việc à......"
Boo Seungkwan đau khổ ngoáy ngoáy tai, mấy cuộc nói chuyện như này cậu nghe muốn mòn rồi, Boo Seungkwan chết lặng đến nỗi chẳng buồn cảm thấy tội lỗi, thậm chí trong lòng còn có thể đoán được tiếp theo Lee Woozi nói cái gì.
Đạo lý thì cậu vẫn hiểu nhưng mà thực sự cậu muốn ăn thịt cá lắm rồi. Cậu vốn là động vật ăn thịt, giờ để giữ dáng mà ngày nào cũng phải ăn chay, thực sự là khổ quá luôn. Những món vừa rồi mà Lee Woozi không ưng đều là món dầu mỡ. Cậu còn chưa nói với Lee Woozi là mình thích ăn gà rán đâu, loại đồ ăn nhiều calo này có thể mang đến cho cậu hạnh phúc ngắn ngủi lại vui sướng.
Đáng tiếc Lee Woozi quản quá nghiêm, đã lâu cậu không được ăn nó rồi.
Trong phòng khác cũng là cảnh tượng tương tự.
Một người lẩm bẩm: "Thật sự là hoàng đế không vội....A, tôi đang nói gì vậy nè, cậu đừng có cười, cậu biết ý tôi là gì mà. Choi Hansol, có phải kỳ mẫn cảm của cậu sắp đến rồi không? Cả gian nhà đều toàn là mùi tin tức tố của cậu."
Nói đến chủ đề này, người đàn ông tên là Choi Hansol sắc mặt nhạt đi, hắn bưng chén trà trong tay lên uống, trầm mặc không nói gì.
Kwon Hoshi vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn hắn, "Không phải tôi một hai phải nhắc mãi cậu nhưng cậu còn không định tìm bạn tình à, sử dụng thuốc ức chế nhiều năm như vậy chắc là cậu cũng đã sinh ra kháng thể rồi. Cậu đừng có không coi trọng lời tôi nói, thuốc ức chế khi vô dụng sẽ thành chuyện lớn đó, cảm giác khó chịu sẽ mạnh hơn gấp mấy lần, cậu khống chế không được, đừng để lúc đó lại gây tai họa cho Omega vô tội."
"Tôi có chú ý." Choi Hansol rốt cuộc cũng lên tiếng, chẳng qua vẻ mặt thoạt nhìn cũng không vui vẻ gì mấy.
"Cậu chú ý thì có ích gì chứ, trị ngọn không trị gốc. Việc này căn bản không thể tiếp tục kéo dài nữa, tôi nói thẳng với cậu, mẹ cậu bảo tôi giới thiệu cho cậu một Omega. Thực ra tôi có biết một người cũng không tệ lắm, tốt nghiệp Kinh nghệ, lớn lên cũng khá xinh đẹp, là một người có tính cách hướng ngoại. À, người ta nói không ngại tin tức tố của cậu, nếu không thì hai người thử xem? Đương nhiên tôi không ép cậu, nếu cậu không vui thì tôi sẽ không gọi cậu ấy đến."
Lần này Choi Hansol trầm mặc rất lâu.
Kỳ mẫn cảm của hắn thực sự sắp đến, hơn nữa hiếm có người nào không chê tin tức tố của hắn. Cuối cùng hắn gật đầu, nói: "Vậy thì làm quen một chút."
*
Từng món ăn tinh xảo được mang đến phòng của Boo Seungkwan.
Boo Seungkwan ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, Lee Woozi gắp một miếng, nhìn cậu yên lặng như tượng điêu khắc, ngờ vực liếc mắt nhìn cậu:" Ăn đi."
"Chậc chậc." Boo Seungkwan nói: "Anh trai à, anh thấy mấy món ăn này không? Đẹp giống như một loại nghệ thuật."
Lee Woozi không hiểu gì: "Ừm."
"Thế mà anh còn ăn! Anh có thẩm mỹ không đó? Vậy mà không biết bảo vệ nghệ thuật." Boo Seungkwan chỉ muốn tìm cớ mắng mắng Lee Woozi thôi.
"Cậu tìm đánh à!" Lee Woozi trừng mắt liếc cậu một cái.
Boo Seungkwan vui vẻ một mình, lát sau mới cầm đũa lên ăn.
Không thể phủ nhận là mỗi món đều sắc hương đầy đủ, Boo Seungkwan nếm nếm, không ngon, nhưng thực ra hứng thú của cậu đối với món này cũng không cao. Đồ ăn chay không phải là mục tiêu mà cậu nhắm đến, cho dù có ngon đến đâu thì Boo Seungkwan cũng không nổi lên hứng thú.
Tất nhiên, nên ăn thì cậu cũng ăn không ít. Đại khái no khoảng năm phần, cậu đặt đũa xuống. Khi không phải món khoái khẩu, cậu mới nhớ được mình là minh tinh, cần ăn ít.
Boo Seungkwan cầm ly nước trái cây trong tay, sau khi uống một ngụm liền cảm thấy có chút kinh ngạc, vì thế uống nhiều thêm vài ngụm. Xưa có thi nhân uống rượu tiêu sầu, nay có Nhạc Ngôn uống nước trái cây ai thán. Tưởng tượng đến sau này mấy món như vậy đều ăn không được, Boo Seungkwan trong lòng cảm thấy buồn bực, ngực ngột ngạt nên đành phải uống thêm chút nước trái cây để giảm bớt.
"Đừng uống." Lee Woozi vẻ mặt cảnh giác, "Bên trong lượng được không ít."
Thật là.... mất hứng!
Boo Seungkwan đặt ly xuống, bĩu môi nói: "Tôi đi vệ sinh."
Lee Woozi lập tức đứng lên, "Tôi đi cùng cậu."
"Không cần." Boo Seungkwan trừng anh," Tôi cũng không có uống rượu."
Lee Woozi nhìn cậu xác thực có chút tự bế, cũng không bức bách, chỉ nói: "Không được bí mật gọi đồ ăn. "
"Hừ." Boo Seungkwan trợn tròn mắt, tức giận đi ra ngoài.
Bên kia, Choi Hansol cũng có chút chịu không nổi, ra cửa thông khí.
Sau khi Kwon Hoshi khen xong Omega, không bao lâu người kia liền đến phòng ăn. Đơn giản hàn huyên vài câu, Choi Hansol liền biết đối phương là dạng người gì. Trong lòng hắn ghét nhất kiểu người như này, trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra nhưng trong lòng đã yên lặng mắng Kwon Hoshi không đáng tin cậy.
Choi Hansol trong thương trường chìm nổi mấy năm, mắt nhìn người vẫn là thực chuẩn. Huống chi cậu Omega kia một chút cũng không che giấu, cậu ta thực sự lớn lên không tồi, tin tức tố trên người là một loại hương hoa dễ ngửi, như có như không, rất dụ người. Có lẽ là ỷ vào điểm này, Omega rất là kiêu ngạo, lời nói hơi mang theo ý vị cao cao tại thượng.
Đương nhiên người này cũng không phải không có mắt nhìn, khi đưa ra yêu cầu với Choi Hansol thì giọng điệu khá mềm mỏng, cậu ta muốn Choi Hansol dẫn cậu ta đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thuộc địa phận tư nhân, Choi Hansol muốn chơi như nào, cậu đều có thể cùng hắn chơi.
Khi nghe đến lời này, Choi Hansol liền cảm thấy bực mình.
Hắn không thích Omega như vậy.
Trên thực tế, ấn tượng đầu tiên của hắn là chính xác, sau khi thêm WeChat, Choi Hansol lướt lướt vòng kết bạn của cậu ta liền nhíu mày. Thực ra thì cuộc sống của người này rất thú vị. Bạn bè của cậu khoe ảnh du lịch khắp thế giới, khoe túi xách và vật phẩm trang sức của khách sạn, và đủ loại ảnh tự sướng tinh xảo đến mức có chút giả tạo.
Omega chất đống tiền.
Không phải Choi Hansol không có khả năng chu cấp, chỉ là cảm thấy nhàm chán, cũng không muốn tìm người như vậy.
Cho dù tạm chấp nhận cũng không thể.
Cuối cùng hắn cũng tìm được cái cớ, ra ngoài hít thở không khí.
Khi Choi Hansol bước vào nhà vệ sinh, Boo Seungkwan đang quay lưng về phía hắn, chậm rãi rửa tay. Choi Hansol cũng không quan tâm, lập tức đi thẳng vào trong.
Boo Seungkwan cũng cảm thấy phòng ăn quá áp lực, ở chỗ này vui vẻ giết thời gian. Điều khiến cậu cảm thấy thích thú chính là nước rửa tay trên bồn rửa mặt, có mùi rất thơm, Boo Seungkwan chưa từng ngửi mùi nào như vậy nên rất thích, cậu lập tức quyết định rửa tay lần nữa.
Cậu đương nhiên cũng chú ý tới Choi Hansol.
Một anh chàng đẹp trai cao lớn như vậy ngay từ khi bước vào đã thu hút sự chú ý của Boo Seungkwan. Cậu ngại nhìn thêm nên chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái. Về sau lòng ngứa ngáy, vừa dùng tay xoa bọt xà phòng, vừa ngẫu nhiên nhìn xung quanh, tầm mắt liền tự nhiên mà rơi vào trên người Choi Hansol.
Xuống chút nữa, ánh mắt rơi vào trên bộ vị nào đó.
Boo Seungkwan lịch sự dừng lại vài giây, sau đó xoay người.
Thực lớn!
Boo Seungkwan trong lòng âm thầm cảm thán, thật sự là một Alpha xuất sắc!
Tất nhiên, đây không phải là những lý do chính thu hút Boo Seungkwan.
Sau khi xem xong cậu cũng không để trong lòng, dù sao cũng là người xa lạ, đầu óc của cậu chỉ toàn là ăn, không có hứng thú yêu đương gì.
Nhưng khi hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt, Boo Seungkwan đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, không ngoa khi nói rằng đó chính là giấc mơ của Boo Seungkwan, mùi vị không bao giờ quên được... mùi gà rán!
Ôi chời ơi! Thơm quá.
Trong giây đầu tiên phản ứng, Boo Seungkwan đã bắt đầu tiết nước bọt, cảnh tượng ăn gà rán theo bản năng hiện lên trong đầu cậu. Giữa mùi hương mãnh liệt, hàm răng của cậu cắn xuống lớp da giòn tan của gà rán. Như thể được đánh thức, một âm thanh giòn giã vang lên bên tai cậu, âm thanh thật tuyệt, thật ngon.
(Editor: Mình định dùng giòn rụm nhưng tra thì thấy là phương ngữ nên thay bằng giòn tan kẻo mng không hiểu)
Boo Seungkwan nhịn không được lại ngửi ngửi, vô cùng xác định cậu thật sự ngửi thấy được ——
Mùi gà rán a a a a a a!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Về vấn đề nhà vệ sinh, hắn đã làm một chút chuyện riêng tư.
Có nơi có sáu nhà vệ sinh, có nơi chỉ có hai.
Tôi cũng đang rất vướng víu, nhưng sau khi viết xong, tôi không muốn thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com