𝟘𝟜
Mỗi năm, như một quy luật tự nhiên, các thế hệ cũ lần lượt bước ra khỏi thời non trẻ của mình và nhường chỗ cho các thế hệ mới nhập cuộc. Seungkwan đã quen với việc dẫn dắt các hậu bối của mình làm quen với ngôi trường rộng lớn. Tuy nhiên, một mình cậu thì không thể đảm đương được hết hàng ngàn con người vì độ lớn của giọng nói có hạn. Thế nên vào giờ giải lao này, cậu sẽ hội nhóm với anh Jeonghan và Mingyu rồi phân chia các lớp cho phù hợp. Cậu cũng không quên tính Hansol vào cùng, rồi cũng tự quyết định là sẽ gộp Hansol vào phần của mình.
Seungkwan, thân là lớp trưởng, nhanh chóng bước tới bàn Hansol để hỏi thăm tình hình. Và Hansol, người dành toàn thời gian từ lúc bước vào lớp đến lúc ra chơi chỉ để né mấy ánh nhìn len lén của mấy cô gái, giờ thì lại luống cuống gom đồ vào cặp khi thấy Seungkwan đi tới, nghĩ rằng làm vậy thì sẽ không bị Seungkwan phát hiện là Hansol đang căng thẳng khi sắp phải đối mặt với cậu. Kết quả là Hansol đánh rơi đồ. Cục tẩy lăn đến mũi chân Seungkwan và cậu cúi xuống để nhặt lên. Seungkwan mỉm cười, chìa nó về với chủ nhân. Cậu nghe câu cảm ơn nhỏ xíu từ Hansol và khẽ giật mình vì đầu ngón tay lạnh lẽo của người chạm vào lòng bàn tay cậu trước khi cục tẩy biến mất sau bàn tay to.
"Ừm...này, mình không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây đó."
"Mình cũng thế."
"Và còn là bạn cùng lớp," Seungkwan nói với vẻ vui mừng. Và cậu cũng chẳng hiểu vì sao mà lại bộc bạch mọi thứ mình đang cảm thấy lúc này cho một cậu trai còn chẳng thèm nhìn lấy cậu một cái.
"Mình cũng thế." Hansol biết là mình đang lặp lại câu nói như cái máy. Nhưng vì Seungkwan kề sát quá, ý Hansol là, nó không gần đến mức mặt cậu có thể vùi hoàn toàn vào bụng người nọ. Và điên hơn nữa là trong vài giây cậu thực sự muốn như thế.
Có chút hụt hẫng khi không có câu nói nào sau đó nữa, Seungkwan đánh sang đề tài khác. "Được rồi, cậu đói không? Có muốn ăn chút gì đó với tớ không?"
"Được thôi."
Hansol đi theo người nhỏ con, trên đường đi, Seungkwan nhiệt tình nói cho cậu rất nhiều ngóc ngách của trường. Và dù chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng Hansol vẫn mất tập trung vì bắt gặp vài người cứ nhìn cậu chòng chọc. Hansol hiểu đó là do vẻ ngoài khác biệt của mình. Sự phân biệt chủng tộc diễn ra ở mọi nơi, khi còn ở Mỹ, Hansol cũng đã từng bị xem thường vì dòng máu lai của mình. Nhưng đa phần Hansol không để tâm, cũng không đáp lại lời khiêu khích, nhưng cảm giác khó chịu và không thoải mái vẫn hiện lên khiến Hansol bắt đầu cảm thấy căm phẫn đôi chút.
Dù đang mãi mê nói, Seungkwan cũng nhanh chóng nhận ra sự khó chịu của người bên cạnh. Vậy nên cậu liền đặt tay lên vai người nọ rồi mỉm cười.
"Sẽ không sao đâu, có mình đây rồi."
Hansol gật đầu. Seungkwan cũng không kể nữa mà quyết định hỏi thăm về Hansol, và cậu say mê lắng nghe từng câu nói của Hansol cũng không kém gì người kia đang mãi mê nói về sở thích nhạc rap của mình. Cả hai vừa nói, vừa bước tới quầy thức ăn, cậu để cho Hansol chọn món mình thích nhất rồi ngỏ ý muốn mời Hansol chầu này. Hansol ngượng ngùng nhưng sự tốt bụng của Seungkwan đã đánh gục cậu, và tự nhủ sẽ đãi lại Seungkwan vào ngày mai.
Seungkwan mém tí nữa quên béng mất cuộc hẹn, cậu căn dặn Hansol đừng đi đâu hết trong vòng mười lăm phút nhưng rồi bắt gặp Jeonghan và Mingyu cũng vừa đến.
Seungkwan thở phào. "Em cứ ngỡ là trễ mất rồi."
"Không cần vội, dù sao thì cũng đợi Seungcheol và Seokmin đến cái đã." Jeonghan nói và quay sang trả lời câu hỏi muốn ăn gì của Mingyu rồi cùng Seungkwan đi tới một chiếc bàn khác. "Mấy ngày đầu năm học lúc nào cũng như điên vậy."
Đột nhiên anh phàn nàn, rồi lấy ra một mớ giấy lộn từ trong ba lô rồi đặt bộp lên bàn. Nhìn sơ thì cũng biết đó là đống kế họach sự kiện được trường quẳng cho hội học sinh giải quyết. Seungkwan cũng ngán ngẩm không khác gì anh vì biết là sẽ phải ở lại trường cho đến tối mịt.
Cậu thở dài. "Ôi, cái đống này còn nhiều hơn năm ngoái nữa."
"Danh tiếng của trường mình cũng tăng lên nhiều nên anh không lạ gì mấy cái sự kiện gây chú ý này. Nhưng đúng là quá phiền hà khi chúng ta phải gánh lấy cái trọng trách mà vốn dĩ là của nhà trường, bộ não của anh chỉ nên chứa chỗ cho học hành. Em biết đấy, anh không ngại giúp đỡ, nhưng việc này thật đúng là ngu xuẩn."
"Được rồi, em sẽ kéo thêm Lee Chan vào chuyện này." Seungkwan vừa đùa vừa tuyên bố. Thằng nhóc này ngoài là em út, có đặc quyền được yêu chiều ra, nó chỉ toàn phá phách (với một mình cậu). Xem như là trả thù đi vậy.
Mingyu trở lại với đống bánh kẹo trên tay, chất cao đến tầm nhìn và di chuyển khó khăn ở nơi đông người. Anh ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh Jeonghan rồi nhấm nháp cây kẹo trong miệng trước khi lại bắt đầu câu chuyện trêu chọc nhạt toẹt như mọi lần.
"Em đã làm gì trong mùa hè vừa rồi mà lại bụ bẫm như thế vậy?"
Seungkwan không bằng lòng, môi cậu vô thức chu ra. "Chẳng mấy chốc anh sẽ y hệt em mà thôi. Nhìn cái đống bánh kẹo kia kìa, ăn gì mà lắm."
"Cái này là có người tặng anh mà, cây kẹo mút này mới là anh mua." Mingyu phe phẩy cái thứ còn dính đầy nước bọt trước mặt Seungkwan rồi phá lên cười khoái chí trước biểu cảm khiếp sợ của cậu.
"Ai tặng đấy?" Jeonghan hỏi nhưng vẫn chưa ngước mặt lên khỏi bảng kế hoạch.
"Em biết sao được, toàn con gái."
Jeonghan ừ hử, rồi lần mò món bánh mì ngọt ban nãy nhờ Mingyu mua trong đống đồ ăn vặt ngổn ngang trên bàn. Đường và tinh bột có thể làm anh tỉnh táo và dạ dày thôi quặn thắt đi đôi chút. Cùng lúc đó, Seongcheol và Seokmin cũng đi tới, có thêm Jun nữa nhưng anh đã rẽ sang quầy đồ ăn. Seungkwan mỉm cười với cả hai rồi nhích sang một bên cho họ chen vào.
"Seungkwan, em có ý tưởng gì chưa?" Seungcheol cất tiếng ngay khi ngồi xuống cạnh cậu. Anh đặt chai nước trước mặt Jeonghan, người đang ăn bánh mì vội vàng đến nghẹn. Mingyu cứ hấp háy mắt về phía Seungcheol nhưng anh chỉ biết đánh trống lảng sang Seungkwan.
"Chưa ạ, em nghĩ chắc là cũng trình diễn văn nghệ như mọi năm thôi."
Seungkwan có hơi thấp thỏm cho cậu bạn Hansol ở phía kia, cậu không nỡ để cậu ấy cô đơn giữa cái căn tin rộng lớn này, và chẳng quen lấy một ai. Jeonghan tinh ý nhận ra Seungkwan đang không tập trung, rồi bảo cậu gọi cậu bạn ấy lên đây ngồi cùng đi. Seungkwan hội ý trước với Hansol, vì e sợ cậu sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Hansol hơi do dự nhưng sau đó liền gật đầu cái rụp, vì không chịu nổi mấy ánh mắt dán chặt lên từng lỗ chân lông, rồi để cho Seungkwan kéo tay mình đi tới chỗ chiếc bàn đông người.
Cậu vẫn biết những phép tắc xã giao cơ bản, tất nhiên rồi. Và sau khi đã xong việc chào hỏi những người bạn rất "nice" của Seungkwan, Hansol chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Seungkwan, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ dù không góp lời, và thỉnh thoảng phải nhịn cười vì mấy câu chọc ghẹo cứ liên tục đổ dồn về Seungkwan. Hansol không có ý gì xấu đâu mà, chỉ là giọng điệu ấm ức của Seungkwan khi cố gắng kéo lại chút sĩ diện cho mình khiến cậu vô thức thốt lên (trong đầu): "Dễ thương thật."
Tổng kết ngày đầu đi học của Hansol kết thúc bằng đám đông vây kín. Cậu ngỡ ngàng mắc kẹt giữa các bạn nữ cùng lớp, và cuối cùng cũng thoát ra được nhờ đã trả lời xong hàng vạn câu hỏi; kèm theo việc xin số điện thoại nhưng Hansol đã từ chối với lý do mới chuyển đến Hàn Quốc nên vẫn chưa có số điện thoại.
Seungkwan thì quá bận với đống bài tập mới thu được từ bạn học rồi một mình khuân vác chồng giấy cao ngất lên phòng giáo viên cách xa tận hai lầu. Lẽ ra cậu đã không phải làm mọi thứ một mình vì còn có nàng lớp phó học tập nữa, nhưng khi nhìn thấy cô bạn ấy cũng đang chen một chân ở bàn Hansol, Seungkwan chỉ biết thở dài thườn thượt. Ngay khi vừa xong và quay trở lại, Hansol đã đứng đợi cậu ở trước lớp học tự bao giờ.
"Cậu có mệt không?"
Seungkwan hỏi hệt như là bản thân không dự đoán được tình huống ban nãy vậy. Với cái khuôn mặt... 'đẹp vô thực' đó, cùng làn da trắng bóc, dáng người cao ráo, và hàng ty tỷ cái mười điểm trên người Hansol thì ai mà chê cho được.
"Ý cậu là đám đông ban nãy hay một ngày đi học của mình?"
"Cho cả hai luôn đi." Seungkwan bật cười.
"Cái đầu tiên thì mệt gấp trăm lần, cái còn lại thì tạm cho là năm mươi đi vậy."
Seungkwan phì cười, cậu vẫn còn đang điều tiết lại hơi thở của mình, rồi nhân lúc ngôi trường vãng lai dần hết và không phải chen chúc trong cái căn tin chật chội, cậu liền chèo kéo Hansol đi mua hai cây kem mát lạnh để nhâm nhi trên đường về nhà. Đúng là trời vẫn còn dư âm của mùa hè nóng nực, đi được một quãng đường là đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu bạn Hansol cũng thế nhưng trông căng thẳng hơn nhiều, hẳn là nhiệt độ Hàn Quốc khác biệt quá đỗi.
Dù bản thân cũng mệt muốn chết, nhưng Seungkwan vẫn tình nguyện đi mua nước cho Hansol. Và còn nữa, cậu lo sợ Hansol sẽ ngất xĩu hơn.
Cả hai tu sạch chai nước 700 ml, rồi ngồi bệt xuống ở ghế đá bên dưới tán cây gần đó. Seungkwan thật sai lầm với cái ý định muốn dắt Hansol đi bộ cùng mình cho quen đường quen xá, rồi lại thành ra cái tình huống như vậy đây.
"Hansol à, xin lỗi cậu. Đáng lý cậu đã có thể được ngồi xe về với ba, nhưng vì mình mà cậu phải mệt mỏi." Seungkwan cảm thấy ê chề, trong cái nắng mỗi lúc càng nóng lên, cậu chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Hansol.
"Tớ không sao, thật mà. Này, nhìn tớ đi, đừng buồn."
Hansol nở nụ cười ngay khi Seungkwan chịu ngước lên, nhưng đôi môi căng bóng ấy vẫn chưa dừng nũng nịu. Cậu thấy những giọt mồ hôi lăn tăn trên gò má Seungkwan mà muốn đưa tay ra quệt đi kinh khủng. Và tất nhiên là dùng chiếc khăn mùi soa mà mẹ cậu nhét vào cặp ban sáng rồi, phòng khi Seungkwan không muốn bàn tay của cậu chạm vào, nhưng chưa kịp lấy ra nữa thì Seungkwan đã lau đi sạch sẽ tự lúc nào.
Được thôi. Cơ mà tiếc nhỉ.
Ơ? Tiếc cái gì?
Hansol cũng chẳng hiểu mình tiếc cái gì nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com