7.
trong căn phòng nhỏ hẹp của wonwoo, ánh sáng từ những ngọn nến lay động như đang nhảy múa trên những trang sách cổ dày cộp. wonwoo ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú dò từng ký tự cổ xưa được ghi lại bằng mực đen nhạt nhòa.
seungkwan đứng bên cạnh, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt. kể từ khi biết hansol bị nguyền rủa bởi lời nguyền hắc ám của morgana, em chưa từng cảm thấy tuyệt vọng đến vậy.
"cuối cùng cũng tìm được rồi" wonwoo thở phào, ngón tay chỉ lên một đoạn văn bản dài bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí.
"là gì vậy?" seungkwan vội hỏi, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng mong manh.
"phép thanh tẩy cổ xưa" wonwoo trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng ánh lên sự khẩn trương "một nghi lễ được thực hiện bởi chính pháp sư trị liệu. morgana đã sử dụng một lời nguyền bóng tối cực kỳ phức tạp, nhưng may mắn là vẫn còn cách hóa giải"
"em có thể làm được phải không?" seungkwan khẩn thiết, giọng nói khẽ run lên vì lo lắng.
"có, nhưng sẽ rất khó khăn" wonwoo đáp, đôi mắt không rời khỏi trang sách khi cậu lật thêm vài trang nữa, tìm kiếm chi tiết cần thiết "nghi lễ phải được thực hiện tại một nơi có nguồn năng lượng tinh khiết mạnh mẽ nhất - hồ tinh thạch nằm sâu trong khu rừng thủy tinh. dòng nước ở đó được biết đến với khả năng khuếch đại sức mạnh phép thuật, là nơi duy nhất có thể giải trừ lời nguyền này"
"nhưng mà..." joshua cau mày, giọng nói lộ rõ sự lo lắng "hồ tinh thạch nằm sâu trong rừng thủy tinh, gần với đầm lầy vọng âm, nơi lũ quái vật và những sinh vật nguy hiểm luôn rình rập. chưa kể còn có những cái bẫy ma thuật cổ xưa được dựng lên để bảo vệ vùng đất đó. chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ khiến chúng ta bỏ mạng"
"chúng ta không còn lựa chọn nào khác" seungkwan đáp, giọng nói vang lên kiên định, đôi tay siết chặt như muốn khẳng định sự quyết tâm của mình "nếu đó là cách duy nhất để cứu hansol thì dù phải đối mặt với bất cứ điều gì, em cũng sẽ làm"
wonwoo nhìn seungkwan, ánh mắt xen lẫn giữa lo lắng và khâm phục "nghe này, phép thanh tẩy không phải là một nghi lễ đơn giản. người thực hiện phải có tinh thần kiên định và năng lượng phép thuật hoàn toàn ổn định. chỉ cần một dao động nhỏ trong tâm trí, nghi lễ không chỉ thất bại mà còn có thể gây tổn hại nghiêm trọng ngược lại cho chính em. lời nguyền đó có thể khuếch đại nỗi sợ hãi của em, biến nó thành vũ khí chống lại chính mình"
"em hiểu" seungkwan gật đầu, đôi mắt sáng rực lên bởi sự quyết tâm không thể lay chuyển "nhưng em sẽ không để nỗi sợ hãi kiểm soát mình. em sẽ làm tất cả để cứu hansol, bất kể khó khăn đến mức nào"
lời nói của seungkwan như một lời thề, mạnh mẽ và không thể phủ nhận. cả joshua và wonwoo đều im lặng, cảm nhận được sự kiên cường cháy bỏng trong em. họ hiểu rằng, không gì có thể ngăn cản seungkwan khi em đã quyết tâm thực hiện điều mình tin là đúng.
"vậy nên, anh sẽ huấn luyện em" joshua lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng đầy cương nghị. ánh mắt anh sắc bén và nghiêm túc đến mức khiến seungkwan bất giác nuốt khan "sẽ rất khắc nghiệt, nhưng nếu muốn cứu được hansol, em phải vượt qua"
từ ngày hôm đó, những buổi huấn luyện căng thẳng bắt đầu tại khoảng đất trống phía sau làng nguyệt thảo, nơi ánh mặt trời xuyên qua những tán cây tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. gió thổi nhè nhẹ, nhưng không đủ để làm dịu đi không khí nặng nề của những bài tập mà seungkwan phải đối mặt.
joshua là một pháp sư bảo vệ xuất sắc, nổi tiếng với khả năng tạo ra những kết giới phòng thủ mạnh mẽ có thể chống lại mọi loại tấn công. nhưng anh không chỉ dạy seungkwan cách phòng vệ mà còn là cách biến những phép thuật chữa lành của cậu thành vũ khí.
"phép trị liệu của em vốn dĩ có thể làm được nhiều hơn là chỉ chữa lành vết thương" joshua nói khi nhìn seungkwan cố gắng tạo ra kết giới yếu ớt để ngăn chặn một đòn tấn công vừa rồi "nó là nguồn năng lượng tinh khiết, nếu biết cách điều khiển, em có thể biến nó thành lá chắn bảo vệ hoặc thậm chí là đòn tấn công sắc bén"
seungkwan mím môi, ánh mắt đầy quyết tâm. dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc của joshua, em bắt đầu học cách khuếch đại năng lượng phép thuật của mình, không chỉ để chữa lành mà còn để tạo ra các lớp phòng ngự kiên cố.
"tập trung vào nguồn năng lượng bên trong em" joshua vừa nói vừa đứng đối diện seungkwan, bàn tay anh khẽ nâng lên tạo thành một quả cầu ánh sáng chói lòa "cảm nhận nó, điều khiển nó. đừng để phép thuật của em trở nên vô nghĩa chỉ vì em sợ hãi hoặc do dự"
seungkwan hít sâu, nhắm mắt lại và để tâm trí hòa làm một với dòng năng lượng chảy trong cơ thể. em cảm thấy sức mạnh của mình đang cuộn trào, một luồng ánh sáng ấm áp bao quanh đôi bàn tay. khi mở mắt ra, một lớp kết giới trong suốt hiện lên trước mặt, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
"tốt lắm, nhưng đừng chỉ dừng lại ở đó" joshua cười mỉm, nét mặt anh không giấu được sự hài lòng "phép thuật trị liệu của em không chỉ dùng để phòng thủ. nó còn có thể được chuyển hóa thành đòn tấn công nếu em biết cách kiểm soát"
"nhưng... làm sao để biến nó thành tấn công được?" seungkwan hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò pha lẫn lo lắng.
"dễ thôi. em chỉ cần nén năng lượng lại, sau đó giải phóng nó theo hướng mình muốn" joshua giải thích "hãy nghĩ về nó như một dòng nước. khi em kiểm soát được dòng chảy, em có thể biến nó thành một con suối êm đềm hoặc một cơn lũ mạnh mẽ"
seungkwan bắt đầu luyện tập, không chỉ dừng lại ở việc tạo ra những lớp phòng ngự, mà còn học cách chuyển hóa phép thuật của mình thành các đợt sóng năng lượng mạnh mẽ.
joshua liên tục tấn công em bằng những đòn phép bất ngờ, buộc seungkwan phải phản ứng ngay lập tức. mỗi khi kết giới của em bị phá vỡ, joshua lại bắt em dựng lên lớp mới ngay lập tức, không cho phép em ngơi nghỉ dù chỉ một giây.
"em không thể chỉ biết phòng thủ mãi được" joshua nói, giọng nghiêm khắc nhưng đầy khích lệ "nếu muốn cứu hansol, em phải biết cách bảo vệ bản thân và chống lại mọi hiểm nguy có thể xảy ra"
"nhưng... em không muốn làm tổn thương người khác" seungkwan lên tiếng, giọng nói khẽ run lên vì do dự. đôi mắt em ánh lên sự giằng xé giữa lòng tốt và trách nhiệm nặng nề đang đè lên vai.
joshua nhìn thẳng vào em, ánh mắt sắc bén không chút khoan nhượng "đó chính là điểm yếu lớn nhất của em, seungkwan. lòng nhân từ quá mức sẽ chỉ khiến em trở thành kẻ yếu đuối, một kẻ không đủ khả năng bảo vệ những người mình yêu thương"
giọng anh trở nên trầm đục nhưng lại sắc như lưỡi dao cắt xuyên qua mọi lý lẽ yếu ớt "trên chiến trường, nếu em không thể tự bảo vệ mình thì làm sao có thể bảo vệ được ai đây? nếu em không thể mạnh mẽ, em sẽ chỉ là một gánh nặng"
câu nói đó đánh thẳng vào tâm trí seungkwan như một cú đấm không nể tình. trái tim em như nghẹn lại, hơi thở chậm dần trong khi từng lời của joshua vang vọng không ngừng. những gì joshua nói là sự thật, cay đắng nhưng không thể chối cãi.
nếu em không đủ mạnh mẽ, thì tất cả những nỗ lực của em sẽ chỉ là vô ích. nếu em không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, thì làm sao có thể cứu được hansol khỏi lời nguyền hắc ám đáng sợ đó?
bàn tay seungkwan siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến đau nhói. em nhìn xuống đôi tay run rẩy của mình, như thể chúng vừa trở nên xa lạ.
không.
em không thể yếu đuối mãi được.
nếu muốn cứu hansol, em phải học cách chiến đấu. dù phải đánh đổi điều gì đi nữa, em cũng không được phép gục ngã.
"anh nói đúng" seungkwan cất tiếng, giọng nói giờ đây đã vững vàng hơn, không còn chút do dự nào "em sẽ trở nên mạnh mẽ. em sẽ học cách chiến đấu, để bảo vệ anh ấy... và cả chính mình"
joshua nhìn em một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu "tốt, vậy thì bắt đầu lại từ đầu. lần này, đừng sợ hãi mà hãy dồn toàn bộ sức mạnh của em vào đòn phép. không cần nương tay"
"dạ" seungkwan đáp, ánh mắt bừng lên ngọn lửa của sự quyết tâm. em sẽ không dừng lại, dù cho chỉ còn một chút hy vọng để cứu được hansol.
-
một chiều muộn, khi buổi luyện tập vừa kết thúc, hansol bất ngờ xuất hiện. bóng dáng cao lớn của hắn hiện ra giữa khung trời vàng óng của ánh hoàng hôn, đôi mắt sâu thẳm dõi theo em với sự dịu dàng nhưng không kém phần cương nghị.
"joshua dạy em cách sử dụng phép thuật, nhưng anh sẽ dạy em cách tự vệ khi không có phép thuật" giọng hansol trầm ấm nhưng kiên quyết, như một lời hứa bảo vệ.
"nhưng... tại sao lại cần như vậy?" em hỏi, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. trong suy nghĩ của em, phép thuật là tất cả, là thứ duy nhất có thể chống lại lời nguyền hắc ám đang ám ảnh hansol.
"bởi vì nếu trong tình huống khẩn cấp, em không thể sử dụng phép thuật được thì sao?" hansol đưa tay vào áo choàng, rồi rút ra một con dao găm nhỏ với lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lấp lánh "phép thuật dù mạnh mẽ đến đâu cũng có giới hạn. có những lúc năng lượng phép thuật cạn kiệt hoặc bị phong tỏa, và nếu không có cách nào để tự vệ, em sẽ trở thành con mồi dễ dàng cho mọi nguy hiểm"
hắn ngừng lại một chút, ánh mắt chăm chú quan sát em như thể muốn chắc chắn rằng em đang lắng nghe từng lời nói.
"học cách tự vệ bằng những cách thông thường sẽ giúp em có thêm cơ hội sống sót. và không chỉ để bảo vệ chính mình, mà còn để bảo vệ người em yêu thương"
em nhìn con dao găm trong tay hansol, cảm nhận được trọng lượng của nó không chỉ nằm ở lưỡi thép sắc bén mà còn ở ý nghĩa sâu xa mà hansol đang cố gắng truyền đạt.
"anh sẽ dạy em" hansol nói, ánh mắt trở nên mềm mại hơn nhưng không hề mất đi vẻ nghiêm túc "để em không bao giờ cảm thấy bất lực trong cuộc chiến này"
trái tim em khẽ rung lên. có lẽ đây chính là điều em cần – sự mạnh mẽ không chỉ từ phép thuật, mà còn từ chính ý chí sinh tồn và bảo vệ.
seungkwan gật đầu, trong lòng dâng lên một sự quyết tâm mãnh liệt chưa từng có. nếu muốn cứu hansol, em không thể yếu đuối mãi được.
từ những ngày tiếp theo, cuộc sống của em chìm trong những buổi luyện tập không ngừng nghỉ. ban ngày, joshua nghiêm khắc dạy em cách kiểm soát năng lượng phép thuật, điều chỉnh dòng chảy ma pháp sao cho ổn định và mạnh mẽ. những bài tập chữa trị đòi hỏi sự tập trung cao độ, buộc em phải giữ cho tinh thần luôn sáng suốt dù cơ thể đã kiệt quệ.
khi màn đêm buông xuống, hansol lại đợi em ở bãi đất trống sau làng, nơi không ai có thể làm phiền. hắn đứng đó, với ánh mắt cương nghị và một con dao găm sáng loáng trên tay.
"cầm lấy" hắn đưa dao cho em, ánh mắt không để lộ chút cảm xúc nào "đầu tiên là học cách cầm đúng. nếu tay em không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể tự làm mình bị thương"
em nắm lấy cán dao, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại thấm qua da. những ngón tay em co quắp, chưa quen với cảm giác cầm vũ khí. hansol lập tức điều chỉnh, từng chút một, uốn nắn ngón tay em cho đến khi cảm giác lưỡi dao trở nên tự nhiên hơn.
"không được siết chặt quá, nhưng cũng không lỏng lẻo. hãy nghĩ rằng nó là một phần cơ thể em" hắn nói, giọng đều đều như thể đang đọc lại một bài học thuộc lòng nhưng ánh mắt thì đầy sự kiên định.
những buổi huấn luyện kế tiếp không hề nhẹ nhàng. hansol dạy em cách phòng thủ trước những đòn tấn công bất ngờ. từng cú đánh giả lập của hắn đều sắc bén, không hề nương tay. em liên tục bị đánh ngã xuống đất, bùn đất vấy bẩn lên tay chân, nhưng hansol không hề dừng lại.
"không được để lộ sơ hở, lúc nào cũng phải cảnh giác" hansol nhắc nhở mỗi khi em thất bại, giọng hắn sắc bén như lưỡi dao mà em đang cầm.
có những lần, tay em rát bỏng vì nắm dao sai cách quá nhiều lần. cổ tay nhức nhối, đôi chân thì mỏi nhừ vì phải liên tục né tránh và giữ thăng bằng. mồ hôi chảy dài trên trán, hòa lẫn với hơi thở dồn dập. nhưng ánh mắt em không hề lay chuyển.
hansol kiên nhẫn chỉ cho em từng kỹ thuật cơ bản – từ cách sử dụng dao găm để phòng thủ, tấn công, đến cách di chuyển linh hoạt để tránh né. mỗi khi em bị đánh ngã, hắn lại kéo em dậy và bắt đầu lại từ đầu.
"tốt, lần này em đã phản xạ nhanh hơn" hansol khẽ gật đầu khi thấy em né được cú đánh của hắn và phản đòn lại bằng một động tác chính xác.
ánh mắt em ánh lên sự tự tin. lần đầu tiên, em cảm thấy mình đang tiến bộ, từng chút một, dù rất chậm.
"em vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng ít nhất là em không bỏ cuộc" hansol nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ "hãy nhớ, một pháp sư trị liệu không chỉ biết cứu chữa. em cũng phải biết cách tự bảo vệ bản thân"
lời nói của hansol như một ngọn lửa được thắp sáng trong lòng em. nếu muốn cứu hắn, em phải mạnh mẽ hơn nữa.
-
đêm trước ngày khởi hành, cả nhóm quây quần bên đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng, ánh sáng yếu ớt nhảy múa trên những gương mặt đầy căng thẳng. hơi lạnh của màn đêm thấm vào da thịt, nhưng không thể làm tắt đi sự quyết tâm trong mắt từng người.
wonwoo trải tấm bản đồ cũ kỹ lên mặt đất, ngón tay chậm rãi lần theo những nét vẽ ngoằn ngoèo, chỉ về con đường mòn uốn lượn xuyên qua khu rừng thủy tinh.
"hành trình sẽ kéo dài khoảng ba ngày" giọng nói của cậu khàn khàn vì thiếu ngủ nhưng vẫn toát lên sự nghiêm túc "đầu tiên, chúng ta phải vượt qua rừng thủy tinh. những lùm cây ở đó dày đặc, tán lá phát sáng vào ban đêm nên rất dễ lạc đường nếu không chú ý. sau đó, chúng ta phải men theo dòng suối ngọc lưu ly để đến được hồ tinh thạch. tuyệt đối không được đến gần đầm lầy vọng âm. lũ sinh vật ở đó cực kỳ nguy hiểm, chúng săn đuổi mọi thứ phát ra tiếng động"
seungkwan nuốt khan, cảm nhận rõ sự lo lắng đang len lỏi trong lòng. nhưng khi quay sang nhìn hansol đang ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng vẫn âm thầm chứa đựng sự lo lắng dành cho em. điều đó khiến em thêm kiên định với quyết tâm của mình.
"chúng ta sẽ lên đường vào sáng sớm mai" joshua lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự cảnh báo rõ rệt "mọi người hãy chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết. lương thực, nước uống, vũ khí, bùa chú phòng hộ. bất cứ sai sót nào cũng có thể khiến tất cả phải trả giá"
ánh lửa phản chiếu trong mắt joshua như một ngọn đèn cháy rực, đầy cảnh giác và quyết đoán. không ai dám thắc mắc hay chần chừ. tất cả đều biết rằng chỉ cần một bước đi sai lầm, cả hành trình có thể sẽ kết thúc trong tuyệt vọng.
seungkwan siết chặt con dao găm mà hansol tặng, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại truyền vào da thịt. trong khoảnh khắc đó, em tự hứa với chính mình rằng sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với những người mình yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com