Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRACK 1 - Tuyết đầu mùa năm ấy cũng là điểm bắt đầu của hai ta.


Đối với tuyết đầu mùa Seungkwan cũng chả có kí ức lãn mạn gì, đó là vì lần đầu tiên cậu đi ngắm tuyết ở Seoul chả nhìn thấy cảnh hoa tuyết rơi lung linh mà chỉ thấy bị cả đống tuyết bay đập vào trong mặt.

Năm đó họ 17 tuổi, cái tên ném đống tuyết vào mặt cậu là tên dị nhân ngồi cạnh bàn cậu - Choi Hansol

Seungkwan một mình tự vác thân đi lên tận Seoul để học, ở dưới quê cậu cũng có nghe bảo rằng dân Seoul ai cũng rất điều rất thời trang sang chảnh, luôn nói những câu nói nghe có vẻ tri thức thâm sâu lại rất khó hiểu. 

Nên Choi Hansol rất tri thức sao?

Không, một từ thôi: DỊ. Cậu ấy là tên lập dị, rất dị. Kì quái đã thôi đi lại còn rất điển trai, điển trai theo kiểu gây phẫn nộ ấy, nên thành ra trong mắt Seungkwan cậu ấy lại càng dị.

Vì Hansol mà thanh niên Boo Seungkwan đã từng có một khoảng thời gian bị khủng hoảng tư tưởng về con người ở Seoul

Kể cả bây giờ cũng thế.

Ngày thứ 3 hai người họ có một buổi học giáo dục ở ở trường, Seungkwan dụi mắt, bây giờ là 9 giờ, trên giường còn cục bánh cuốn kiểu Mỹ nằm bất động bên cạnh.

"Choi Hansol!! Có thức dậy không!! Đồng hồ báo thức mua về để trưng đấy sao!!"

Mỗi lần đến thời khắc này Seungkwan lại không tự chủ mà nghĩ ngợi, rốt cuộc thì làm sao năm đó mình lại đi làm bạn với cái tên đã ném cả đống tuyết vào mặt mình, thân nhau được 3 năm, cùng thi vào một trường đại học, lại còn cùng thuê phòng trọ ở cùng. 

Nhưng quan trọng là nhà của cậu ta chỉ cách trường chỉ có 2 trạm tàu điện ngầm, mắc mớ gì qua bên này thuê phòng ở cùng!?

Nói chung là cậu ta rất dị, dị đến mức Seungkwan lười mà nghĩ đến, thôi đành lật chăn ra cho nhanh.

"Lạnh... quá..."

"Choi Hansol!!! Giờ này bên ngoài 0 độ, cậu đi ngủ mà chỉ  mặc mỗi cái áo gile trên người có bệnh hoạn không vậy!!" 

Đúng là bệnh hoạn thật. Seungkwan quăng thẳng quần áo cho tên còn đang nằm trên giường mơ màng lạc trôi giữa trong mơ và ngoài thực, cậu vừa thay đồ miệng vừa càm ràm: "Không kịp làm bửa sáng rồi, chút buổi trưa cậu nhớ chạy đi tìm trợ giảng nộp bản báo cáo, à đúng rồi tối nhớ đi siêu thị mua đồ với mình... Choi Hansol!!! Thức dậy!!! Không được ngủ!!!"

Bầu trời Seoul ngày hôm nay được bao phủ bởi màu xanh xám đậm, luôn tạo một cảm giác ảo ảnh, cứ như thể trái đất này chỉ có cái thành phố Seoul này có mùa đông.

Nhưng Seungkwan không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, cậu nhanh chóng lôi lấy Hansol còn đang mơ vào chỗ ngồi trước khi còn một phút chuông reo.

Phát thanh thời tiết ở dưới canteen báo rằng hôm nay có tuyết rơi, quả nhiên tên Choi Hansol đấy lại ngủ một cách "mặc kệ sự đời" ở trong lớp học. Seungkwan chỉ thở dài, cậu biết vì sao đối phương lại mệt mỏi thế này, học thêm Hàn ngữ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng mệt rã rời thế cũng phải.

Còn nữa, hôm trước còn làm DJ ở club khuya đến vậy, không mệt mới lạ. 

Choi Hansol là tên lập dị, kì quái từ đầu tới đuôi, các yếu tố xung đột trên người Hansol nó hoàn toàn hợp lý. Một gương mặt ngôi sao đậm chất Âu Mỹ, trong máu lại mang tâm hồn Hàn Quốc; Buổi sáng cố gắng đi học Hàn ngữ để có thể thành một giáo sư dạy tiếng Hàn, đến đêm lại biến hình thành người đảm nhiệm DJ của Hongdae Club

Trọng yếu là, một gương mặt điển trai thế kia mà lại sở hữu một đầu óc của người ngoài hành tinh. Ví dụ như mùa đông mặc áo gile đi ngủ, ví dụ như nhà chỉ cách trường có 2 trạm tàu điện ngầm mà kiên quyết đòi ở chung với cậu, ngàn vạn cái ví dụ để chứng minh điều kì quái ở cậu ta...

Seungkwan tự nhận là người anh lớn hơn một tháng tuổi, đúng ra thì đương nhiên cậu sẽ là người chăm sóc đối phương, nhưng lạ ở đây là, cậu luôn không đoán trước được bước tiếp theo tên đó sẽ làm gì, nên đôi lúc cậu phản ứng lại mới nhận ra rằng nhịp của mình đang trong tư thế bị động và bị cái tên đó dẫn đi mất rồi

Ví dụ như... Seungkwan ngẩn đầu dậy, phát hiện xung quanh toàn là những tia nhìn màu hồng hướng về phía Hansol từ mấy bạn nữ trong lớp học này. "Thực ra cậu ngốc nghếch thế cũng tốt, vậy mới không dễ bị lung lay trước những cái hấp dẫn của xung quanh..."  Seungkwan ngẫm nghĩ , đầu bút đâm nhẹ lên sách thành những đốm mực trên giấy, tiếng giảng bài của thầy bỗng dưng trở nên rất xa, Seungkwan cắn môi rồi trở về với bài học đang dở của mình.

Trên đời này còn chuyện gì vô giải hơn chuyện cậu thích cái tên dị hợm này?

Thích thầm thì thích thầm đi. Seungkwan nghĩ, nếu thích thì phải tìm cách để thăm dò tâm ý của đối phương, phải tìm cách để cho nó thành happy endding chứ!!. Nhưng mà, đối phương là Choi Hansol, là cái tên có tư tưởng bị đảo ngược và thích sống trong thế giới trái ngược hoàn toàn với người bình thường, vì vậy tấm lòng này cậu thầm giấu suốt qua hai mùa đông cho đến tận bây giờ.

"Hansol ah lấy giúp mình xấp giấy vệ sinh trên đó đi!!!"

"...."

"Yaaa!!!!!"

"Oh xin lỗi, mình đang nghe đoạn demo mới"

Tên thanh niên đang đi lẽo đẽo phía sau tháo bỏ earphone trên tai mình ra rồi nhanh chóng ngoan ngoãn chạy đến, Seungkwan chỉ nhún vai, nhìn xuống xe đẩy bỗng dưng nảy ra một trí tưởng tượng kì lạ.

Giống cặp vợ chồng mới cưới quá nhỉ? Cậu nhìn xung quanh mình những người đi cùng nhau không phải là cặp tình nhân thì cũng là những người mẹ dẫn theo đứa trẻ, nếu đổi lại là mấy người con trai khác chắc gì chúng nó chịu đến đây, cũng may người đi cùng cậu là Hansol. Rõ ràng là bạn cùng phòng, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế? Seungkwan gần như sắp muốn nằm sấp trên chiếc xe đẩy đến khi hai túi giấy vệ sinh lớn được mang đến, Hansol đeo tai phone vào và tiếp tục nghe đoạn demo.

Cái gì hẹn hò siêu thị chứ! Nghĩ xa vời quá rồi đấy Boo Seungkwan. Seungkwan lắc lắc đầu, đối phương không đi lạc mất là may lắm rồi, mua đồ nhanh nhanh rồi về nhà vẫn là thực tế hơn.

"Ê, hôm nay đi bộ về nhà haaaa?"

Siêu thị cách phòng trọ tầm hai cái trạm xe bus, ngày thường thời tiết ấm áp vì tiết kiệm chi phí nên đi bộ mười mấy phút cũng chẳng ăn nhằm gì. Seungkwan ôm đống đồ đã thanh toán rồi đứng nhìn Hansol nhíu mày.

"Cậu biết bên ngoài giờ là bao nhiêu độ không?"

"Đi đại điii"

"Cậu vác hết đống đồ này đi thì mình đi"

Bây giờ là 10 tối, đi qua đường phố Hongdae náo nhiệt cảm giác ấm áp một cách lạ thường. Bao cặp trai gái hẹn hò đi lướt qua hai người họ, Seungkwan kéo khăn choàng kín vào, ngóc đầu dậy là bóng lưng của Hansol, trong ánh đèn phố muôn sắc màu tấm lưng ấy rộng lớn ra, trở nên vững trải và tạo cảm giác an toàn sao?

Trong 3 năm nay, bản thân cậu không cao thêm mà ngược lại Hansol ngày lúc càng cao thêm rất nhiều, vài năm trước còn nhỏ con cậu còn có thể nắm đầu lôi chạy vài vòng sân, còn bây giờ cậu ta lại cao hơn mình hơn một cái đầu rồi.

Trong lòng cậu bây giờ khá là phức tạp, cứ tưởng ôm được một chú cún poodle bé bé về sau mới nhận ra rằng đây là một chú cún becgie to con.

"Hmm, mình chẳng ngu đến mức nhầm lẫn hai con đó đâu" - Seungkwan vừa đi vừa lẫm bẫm trong lòng bỗng đập mặt vào lưng của đối phương - "Dừng lại làm gì vậy!!!"

"Seungkwan, cậu nhìn kìa, tuyết rơi rồi"

Seungkwan xoa xoa chiếc mũi đau của mình, mới phát hiện rằng họ đã đi xa khỏi khu phố từ khi nào rồi, họ đang yên lặng đứng ở đầu con hẻm nào đó. Cậu ngẩn đầu lên mới thấy những đốm trắng bé xíu đang bay giữa nền trời đêm.

"Wow, tuyết nhỏ thế này mà cậu cũng nhìn ra sao" - Seungkwan cười - "Làm như lần đầu tiên nhìn thấy tuyết vậy"

"Không phải" - Hansol rất nghiêm túc lắc đầu, hai tay vẫn xách lấy hai túi đồ - "Mình muốn tỏ tình, nhưng lại có chút hồi hợp..."

"Thì cậu là trẻ con mà... Khoang khoang khoang đợi đã? Cậu mới vừa bảo gì cơ?" 

Đầu ngõ có một cây đèn đường, hoa tuyết từ một đốm hai đốm biến thành nhiều đốm, rồi từ từ mặt đất cũng bị phủ bởi lớp tuyết mỏng, dưới ánh đèn đường hoa tuyết cứ như những tia sao băng rơi chậm xuống. 

Rơi vào đôi mắt hổ phách của Hansol, nó giống như những viên ngọc chói sáng.

"Choi Hansol cậu nói lại thêm lần nữa"

"Chúng mình quen nhau"

"Cậu có thể sử dụng ngữ pháp một cách đàng hoàn không...."

"Mình thích cậu, chúng mình quen nhau đi!"

"Câu nghi vấn đâuuu! Có ai mà tỏ tình đi sữ dụng câu khẳng định không!!"

Seungkwan thẳng tay đấm thẳng vào lưng đối phương, mới nhận ra rằng giọng nói bản thân như bị nghẹt thở: "Rốt cuộc... Cậu đang nghĩ gì vậy..."

Cái gì bầu không khí màu hồng lãn mạn hay tình tiết trong phim Hàn một chút cũng không có, hai người họ vào một khoảng không gian ngượng ngùng. Seungkwan hít thở thật sâu vào, nhìn thẳng vào tên Choi Hansol đang trước mặt mình

"..... Từ khi nào vậy?"

"Lâu rồi, tầm khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp cấp 3"

"Vậy sao cậu không nói?"

"Mình không biết phải nói thế nào, rồi mình đi search google, nghe nói cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ hạnh phúc suốt đời, nên..."

"Cậu biết mình đã thích cậu bao lâu rồi không!!!?? Tên đần độn này!!!" 

Seungkwan không thể hiểu tâm trạng bây giờ nó thế nào, cậu tức giận nhưng lại cảm thấy vui mừng, vì tỏ tình kiểu này hoàn toàn vượt mức tất cả công thức tình yêu.

Cậu phải công nhận bản thân cậu rất lợi hại về việc ứng biến trong mọi tình huống, nhưng tại sao bây giờ cậu lại vừa lảm nhảm vừa rơi nước mắt không dừng?

Tất cả là tại tên Choi Hansol đó, cậu hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi cái con người bất bình thường như cậu ta, chỉ vì quá yêu thương, nên nhịp đập trong tim cậu cứ thế mù quáng chạy theo Hansol... Nhưng tất cả là cậu tự nguyện, chẳng ai ép cậu cả.

"Seungkwan à..."

"Seungkwan, đừng khóc nữa..."

"Seungkwan, bây giờ trên tay mình đồ có hơi nhiều, có thể ôm cậu không?"

"Cậu không biết bỏ xuống đất à!!!"

Seungkwan quát lớn, đến giây tiếp theo đã được Hansol đưa vào lòng mình.

Hoa tuyết bị bám lên mặt, hòa tan cùng nước mắt rồi rơi xuống, có chút lành lạnh.

"Sao lại chọn hôm nay?"

"Cảm thấy cũng sắp đến thời cơ..."

"Ôi giời làm ơn sau này làm việc có kế hoạch tí được không, không lại có ngày mình chết vì đau tim mất..."

"Mình không biết kế hoạch, chỉ là nghĩ đến cậu, rồi làm một số chuyện." 

Giọng Hansol vẫn cứ trầm trầm nhưng nói hơi lắp, nhưng nghe vào tai Seungkwan nó lại dịu dàng một cách bất ngờ: "Lo lắng cậu ở một mình, nên mới thuê phòng để ở cùng cậu, mình sợ công việc DJ này sẽ không được ổn định nên mình đã đi học thêm nhiều thứ, mình.... Thực sự cậu muốn hỏi mình tại sao mình không thể nói tại sao..."

"Chỉ là nhớ đến cậu, nên mình đã làm mọi thứ, không biết cậu có hài lòng với câu trả lời này không..."

Tuyết lặng lặng rơi xuống đất, Seungkwan cũng không khóc nữa, dần dần yên lặng để nghe tiếng con tim loạn nhịp của Hansol.

Nghe thấy nhịp tim của Hansol cậu lại cảm thấy yên lòng, thì ra đây chính là cách cậu ta biểu hiện tình cảm. Không trình tự không logic, nhưng phần lo lắng ấy vẫn vậy, 3 năm rồi đến tận bây giờ cậu mới hiểu, bản thân đã bị phần tình cảm và thế giới đó làm đảo ngược thành ra cảm thấy vừa mỏi mệt nhưng cũng vừa cảm thấy hạnh phúc.

"..... Hmm... Quen nhau đi."

"Thật hả?"

"Rồi rồi, xách đống đồ rồi tới nơi nào ấm áp tí đi rồi nói tiếp" - Seungkwan cười rồi vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của đối phương, sẵn tay phủi đi tuyết trên vai cậu ấy - "Hơ.. Vậy mình cũng phải dần thích nghi với tính cách như cậu ta"

"Vậy thì từ khi nào cậu thích mình vậy?... Mình cứ tưởng...."

"Đến bây giờ mình vẫn chưa tống cổ cậu ra khỏi phòng đó chẳng phải là lý do chính đáng để chứng minh sao?"

"Gì chứ, nói rõ thêm tí nữa đi mà..."  - Nhìn Seungkwan bước đi nhanh, Hansol cũng vội vàng ôm hai túi đồ cồng kềnh ấy chạy theo phía sau - "Trả lời cho mình biết đi mà....."


Cậu hỏi mình, mình cũng không biết nữa

Không biết từ khi nào mỗi lúc lúc nào mình cũng nghĩ đến cậu, buồn hay vui cũng là cậu, làm thế nào bây giờ?

Hay bây giờ thế này đi, mình đánh dấu sự bắt đầu này từ tuyết đầu mùa nay đi, cùng nhau hạnh phúc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com