Bên nhau !
Buổi sáng ấy, ánh nắng vẫn len qua rèm cửa như thường lệ, nhưng Vermouth biết cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Tổ chức Áo Đen – cơn ác mộng từng bao trùm cả cuộc đời cô – đã sụp đổ. Những bí mật bị phơi bày, những thành viên hoặc bị bắt, hoặc biến mất không dấu vết. Và cô, người duy nhất còn lại, phải sống trong bóng tối của chính mình.
Cô không hề ngạc nhiên khi Sherry—hay đúng hơn, Shiho Miyano—là người duy nhất còn đứng bên cạnh mình. Sherry hiểu rõ cảm giác bị tổ chức ràng buộc, hiểu rõ nỗi đau khi phải sống một cuộc đời không có tự do.
Vermouth bước xuống cầu thang, cảm nhận mùi thơm của bữa sáng tỏa ra từ căn bếp nhỏ. Sherry đang đứng trước bếp, mặc chiếc tạp dề màu kem, mái tóc nâu mềm mại buông nhẹ xuống vai. Hình ảnh ấy khiến Vermouth cảm thấy bình yên, một thứ cảm giác mà cô đã không biết đến từ rất lâu.
"Chào buổi sáng," Vermouth lên tiếng, cố gắng giữ giọng mình nhẹ nhàng hơn thường lệ.
Sherry quay lại, mỉm cười, dù ánh mắt vẫn ánh lên chút lo lắng.
"Chị dậy rồi à? Em vừa làm xong bữa sáng. Trà của chị cũng đã sẵn sàng."
Vermouth ngồi xuống bàn ăn, nhìn Sherry bận rộn bày biện. Trong lòng cô trào dâng một cảm xúc vừa ấm áp, vừa day dứt. Cô đã từng là một phần của bóng tối, đã từng khiến Sherry phải chịu đựng biết bao đau khổ. Thế mà giờ đây, người con gái ấy lại là nguồn sáng duy nhất trong cuộc đời cô.
"Sherry," Vermouth gọi, giọng trầm thấp.
Sherry đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt Vermouth, rồi ngồi đối diện cô. "Sao thế?"
Vermouth nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ, ánh mắt nghiêm túc. "Em không cần phải làm điều này. Không cần phải ở lại bên tôi. Tôi không muốn em bị kéo vào cuộc sống trốn chạy này."
Sherry khựng lại, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào Vermouth. Sau vài giây, cô mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng, vừa kiên định.
"Chị nghĩ em sẽ rời đi sao? Vermouth, em đã quyết định rồi. Em không quan tâm chị phải trốn chạy hay không, không quan tâm quá khứ của chị ra sao. Em chỉ biết rằng, ở bên cạnh chị là điều em muốn."
"Nhưng em có thể sống một cuộc đời khác, tự do, không ràng buộc." Vermouth vẫn cố gắng.
Sherry cắt ngang. "Tự do nào? Nếu phải sống mà không có chị, đó không phải là tự do. Chị không hiểu sao? Từ ngày tổ chức sụp đổ, em đã có quyền lựa chọn. Và lựa chọn của em là chị."
Vermouth im lặng. Những lời nói của Sherry như dòng nước ấm chảy qua tâm hồn cô, làm tan chảy lớp băng mà cô đã khoác lên mình trong suốt bao năm.
"Được thôi," Vermouth nói khẽ, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Nếu em đã quyết định, tôi sẽ không cố ngăn em nữa. Nhưng tôi sẽ đảm bảo rằng, dù thế nào đi nữa, em sẽ luôn an toàn."
Sherry bật cười, ánh mắt sáng lên niềm vui. "Chị nói như thể em là người yếu đuối lắm vậy. Đừng quên, em cũng biết tự bảo vệ mình."
Vermouth nhìn cô, không thể không mỉm cười. "Đúng, em không hề yếu đuối. Nhưng tôi vẫn muốn là người đứng chắn trước em khi có nguy hiểm."
Sherry không nói gì, chỉ với tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vermouth.
"Vậy thì chúng ta sẽ bảo vệ nhau. Chị và em, cùng nhau sống, cùng nhau vượt qua tất cả."
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, dù cuộc sống phía trước có khó khăn thế nào, họ sẽ không còn cô độc nữa. Và với nhau, họ sẽ xây dựng một tương lai mới, một cuộc sống không còn bóng tối, chỉ có ánh sáng của niềm tin và tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com