CHƯƠNG 46: VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO
Sau khi chiến dịch vây bắt kết thúc, thành phố Thiên Dương rốt cuộc cũng lấy lại được vẻ yên bình vốn có. Những tấm băng rôn cảm ơn và những dòng tin tức ca ngợi không ngớt về đội chuyên án đã phủ kín từ báo chí đến từng góc phố.
Vụ án Diệp Noãn người phụ nữ già yếu bị chính những người thân yêu nhất phản bội, sát hại một cách tàn nhẫn năm năm về trước cuối cùng đã được phơi bày toàn bộ trước ánh sáng công lý.
Cũng trong quá trình điều tra ấy, vụ mất tích hàng loạt các nữ sinh ở thành phố Thiên Dương từng khiến dư luận rúng động đã tìm ra lời giải đáp. Những sinh mạng vô tội từng bị che giấu, từng bị lãng quên, nay đã được trả lại tiếng nói, trả lại công bằng.
Ngày đội chuyên án rời khỏi phòng làm việc tạm thời tại Thiên Dương, trời trong xanh đến lạ. Lưu Sênh, Hồ Tấn, Đồ Giang, Thụy Điềm và Lục Dư Thần từng người một bước vào sảnh lớn của Cục Cảnh sát thành phố đón nhận tràng vỗ tay như sấm rền từ đồng nghiệp.
Họ những con người đã không quản ngày đêm, lao mình vào giữa hiểm nguy và máu me, truy tìm từng manh mối nhỏ bé nhất giờ đây được ngẩng cao đầu. Những con người bình dị mang trong tim một lý tưởng phi thường đã không quản ngày đêm sẵn sàng lao mình vào nơi nguy hiểm nhất đối mặt với nơi đen tối nhất tang thương nhất và cả cái chết. Trong những ngày nắng như đổ lửa hay mưa tầm tã đến lạnh thấu xương họ vẫn hiện diện ở những hiện trường tanh nồng mùi máu nơi bóng tối và cái ác vừa lặng lẽ rút lui để lại một mớ hỗn độn đau đớn.
Không tiếng vỗ tay, không ánh đèn sân khấu, họ âm thầm cúi mình bên từng dấu chân in mờ trên nền đất, từng vết xước nhỏ trên bề mặt tang vật, từng tia máu loang trên tường nhà nạn nhân. Họ nhìn thấy những điều người khác không muốn thấy, chạm vào những dữ kiện tưởng chừng vô nghĩa mà lại là chìa khóa để mở ra sự thật. Có khi là một tờ giấy nhàu nát trong sọt rác, có khi chỉ là một ánh nhìn bất thường từ nhân chứng tất cả đều được họ lưu tâm, giữ lại trong trí nhớ và phân tích với một sự nghiêm túc đến tàn nhẫn.
Có những đêm dài trắng xóa bên bàn làm việc, mắt đã khô rát, đầu óc mệt lả nhưng vẫn không cho phép mình nghỉ ngơi vì một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp. Có những lần tim thắt lại khi đối mặt với thi thể lạnh ngắt của một đứa trẻ, một người mẹ, một thanh niên còn chưa kịp nói lời yêu. Nhưng họ không cho phép mình gục ngã. Họ nuốt nước mắt vào trong, nén mọi cảm xúc, chỉ để giữ vững đôi tay và cái đầu lạnh khi truy đuổi sự thật.
Và giờ đây, sau tất cả những mất mát, sau những tháng ngày đấu trí với kẻ thủ ác, vượt qua bao nhiêu lần bế tắc tưởng như muốn từ bỏ. Họ được phép ngẩng cao đầu. Không phải vì chiến tích được khắc tên, mà bởi vì công lý đã được phục hồi. Những kẻ gây ra tội ác đã phải cúi đầu trước pháp luật. Những giọt nước mắt uất nghẹn của người sống cuối cùng đã được lau khô bằng lời xin lỗi muộn màng và lời tuyên án công bằng.
Họ đứng đó giữa ánh đèn vàng của buổi chiều muộn, gió khẽ lướt qua mái tóc đã điểm vài sợi bạc, lưng hơi cong sau những tháng ngày đeo kính soi dấu vết, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng ngời. Ánh mắt của những người từng đi qua bóng tối, từng đối diện với tàn nhẫn và dối trá, nhưng không bị đánh gục bởi vì trong lòng họ, niềm tin vào công lý chưa từng vụn vỡ. Xúc động khi đồng đội ôm nhau siết chặt sau bản cáo trạng cuối cùng.
Tự hào vì họ đã chọn con đường này dù biết chẳng dễ dàng dù biết sẽ nhiều đêm mất ngủ, nhiều lần bị hiểu lầm thậm chí bị chỉ trích. Nhưng họ vẫn chọn vì đã bước vào thế giới của tội ác không phải để hòa mình vào đó mà để chặn đứng.
Bởi vì sau tất cả, có một điều họ luôn tin tưởng: Dù bóng tối có mạnh đến đâu, chỉ cần một ngọn đèn không tắt, thì vệt sáng vẫn luôn tồn tại.
Trưởng cục cảnh sát đích thân bắt tay từng người: "Nhờ sự hy sinh, kiên trì và trí tuệ của các cậu, chúng ta mới có thể mang lại công lý cho những người đã khuất, ánh sáng cho những gia đình còn sống. Các cậu... là niềm tự hào của toàn bộ hệ thống cảnh sát thành phố này."
Ánh mắt của Lưu Sênh khẽ lay động. Cô đưa mắt nhìn quanh đồng đội những người đã cùng cô thức trắng đêm, đối diện với bao nhiêu lần sinh tử cận kề. Hồ Tấn và Đồ Giang những đồng nghiệp, trợ lí mưu trí, quả cảm, không ngại lao vào hiểm nguy.
Thụy Điềm cô gái tưởng như mềm yếu, nhưng lại kiên cường và sắc bén. Và Lục Dư Thần người đàn ông mang trái tim lạnh giá, nhưng lại là vệt sáng không thể thay thế trong bóng tối đen đặc của sự thật.
Lưu Sênh chợt nhớ tới cái tên mà đồng đội vẫn thường nhắc tới trong những buổi họp kín: "Vệt Sáng Từ Bóng Tối."
Đó không chỉ là hình ảnh, là biểu tượng cho niềm tin của họ. Đó còn là tất cả ý nghĩa của cuộc hành trình này: Dù bóng tối có dày đặc đến đâu, chỉ cần không từ bỏ, thì ánh sáng cuối cùng cũng sẽ tìm thấy đường mà xuyên qua.
Không ai trong số họ là anh hùng bẩm sinh. Chỉ là những con người bình thường, nhưng đã chọn đứng về phía ánh sáng, chọn chiến đấu tới tận cùng, để bảo vệ sự thật, bảo vệ những linh hồn đã từng bị lãng quên.
Buổi lễ khen thưởng diễn ra trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Nhưng không ai trong đội chuyên án thực sự quan tâm đến huân chương hay danh hiệu. Điều duy nhất khiến họ cảm thấy thỏa mãn chính là việc những bí mật bẩn thỉu kia cuối cùng đã bị bóc trần, những linh hồn từng lặng lẽ khóc thầm trong bóng tối giờ đã có thể an nghỉ.
Trước cổng Cục Cảnh sát thành phố, những bóng người đứng lặng lẽ. Không khí trầm mặc, chẳng ai muốn phá vỡ giây phút này. Một khoảnh khắc rất khẽ, rất lặng. Nhưng xúc động dâng trào như sóng ngầm. Những người lính ấy họ đã đi qua giông bão. Và lúc này, họ chỉ đứng yên, để trái tim mình được nghỉ một chút, rồi lại tiếp tục sẵn sàng cho hành trình tiếp theo.
Vì cuộc chiến chống lại cái ác chưa bao giờ thực sự kết thúc. Nhưng chí khí và niềm tin vẫn luôn rực cháy trong tim họ, những con người khoác trên mình màu áo chính nghĩa.
Đội trưởng Trương Ngọc Minh đứng trước mặt đội Lưu Sênh, sắc mặt nghiêm nghị mà ánh mắt lại ánh lên sự không nỡ. Bên cạnh anh là những chiến hữu của đội cảnh sát thành phố Thiên Dương những người trong suốt thời gian qua đã cùng sát cánh với đội điều tra ngoại viện này, trải qua từng khoảnh khắc sống chết, từng đêm dài không ngủ.
Trương Ngọc Minh hít sâu một hơi, nhìn lần lượt từng gương mặt trước mặt mình: Lưu Sênh lạnh lùng sắc sảo, Lục Dư Thần điềm tĩnh sâu xa, Hồ Tấn rắn rỏi, Đồ Giang dí dỏm mà thông minh, Thụy Điềm nhiệt huyết tràn đầy.
Giọng anh khàn khàn vang lên: "Thật sự không nỡ để mọi người đi..."
Anh ngừng một chút, cười khẽ, ánh mắt dịu lại: "Từ ngày mọi người đến thành phố Thiên Dương, mảnh đất này như bừng sáng thêm một lần nữa. Mọi người là những vệt sáng từ bóng tối soi rọi không chỉ những bí ẩn bị che giấu, mà còn soi rọi cả lòng tin đã từng lung lay của chúng tôi."
Hồ Tấn cười, vỗ vai anh: "Đội trưởng Trương, đừng nói mấy lời khiến người ta suýt khóc thế."
Đồ Giang đút tay túi quần, nháy mắt: "Lần sau nếu có vụ án khó, cứ gọi tụi em. Cam kết không phá xong không về."
Thụy Điềm cũng cười, đôi mắt đỏ hoe: "Em cũng sẽ nhớ đội của anh lắm."
Lưu Sênh bước lên, giơ tay bắt chặt lấy tay Trương Ngọc Minh, trầm giọng: "Thiên Dương sau này, nhờ anh."
Trương Ngọc Minh gật đầu, tay siết chặt một cái: "Yên tâm. Mọi người đặt lại ánh sáng ở đây rồi, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó."
Đội Lưu Sênh xoay người, kéo hành lý, từng bước rời đi. Trương Ngọc Minh đứng nguyên đó, ánh mắt dõi theo từng bóng lưng một, cho đến khi bóng họ khuất dần sau dãy nhà cao tầng, hòa vào sắc chiều nhạt.
Gió nhẹ thổi qua, anh khẽ lẩm bẩm: "Tạm biệt... những người bạn, những vệt sáng rực rỡ nhất từ bóng tối."
Chiều hôm đó, khi mọi người tản ra, Lưu Sênh cùng Lục Dư Thần đứng ở bậc thang trước cửa cục cảnh sát, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng. Ánh nắng dịu dàng rơi trên vai họ, nhẹ nhàng như lời thì thầm của những sinh mạng đã khuất, như tiếng thở dài của công lý cuối cùng đã được thực thi.
Lục Dư Thần đút tay vào túi, khẽ nghiêng đầu, giọng anh trầm thấp: "Đi thôi. Phía trước... vẫn còn rất nhiều nơi cần chúng ta mang ánh sáng tới."
Lưu Sênh mỉm cười, bước song hành cùng anh, ánh mắt sáng trong, kiên định hơn bao giờ hết. Ánh nắng cuối ngày chiếu trên ngực áo cảnh phục, lấp lánh như ánh sáng của hy vọng, của niềm tin, của những con người đã cùng nhau bước qua tăm tối để tìm lại công lý.
Lưu Sênh mỉm cười, bước song hành cùng anh, ánh mắt sáng trong, kiên định hơn bao giờ hết. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên ngực áo cảnh phục, phản chiếu nơi phù hiệu bạc màu đã nhuốm bao vết xước, lấp lánh như ánh sáng của hy vọng, của niềm tin, của những con người đã cùng nhau bước qua tăm tối để tìm lại công lý.
Con đường phía trước họ chẳng còn rào chắn không tiếng còi hú, không tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo dấu vết tội ác như bao ngày trước đó. Chỉ có nhịp bước bình thản, đôi bóng in dài trên mặt đường hòa vào sắc nắng đang nhạt dần. Một khoảng lặng hiếm hoi yên bình, giản dị, nhưng đẹp đến ngỡ ngàng.
Không ai trong họ nói ra nhưng cả hai đều biết họ vừa đi qua một cuộc chiến cam go nhất trong đời làm nghề. Không chỉ là vụ án phức tạp hay hung thủ ngoan cố, mà còn là những phút giây đứng giữa ranh giới của sống chết, của mất còn, của tổn thương và lòng tin. Nhưng tất cả những điều ấy giờ đây giống như đã được gột rửa bởi ánh nắng cuối chiều.
Bên cạnh cô Lục Dư Thần vẫn bước đều bóng dáng anh cao lớn như một tòa thành vững chãi. Anh không nói gì nhưng qua từng bước chân, từng nhịp thở Lưu Sênh cảm nhận được sự thả lỏng hiếm hoi nơi anh. Sự căng cứng từng bám rịt trên vai, đôi mắt sắc lạnh từng không cho phép ai nhìn thấu cảm xúc lúc này cũng đã dịu lại. Anh như đang thở cùng cô một nhịp thở nhẹ tênh mà mãnh liệt.
Bầu trời phía xa vẽ nên những dải màu tuyệt đẹp cam, vàng, tím nhạt loang vào nhau, như ai đó đã dùng cọ vẽ quệt nhẹ qua nền trời. Mặt trời đang khuất dần sau những mái nhà, để lại đường viền rực rỡ nơi chân mây. Một cảnh tượng bình thường đến quen thuộc, nhưng sau những ngày sống trong căng thẳng và sợ hãi, nó lại khiến người ta muốn đứng lặng thật lâu để ngắm nhìn.
Lưu Sênh chợt nhận ra, những điều tưởng chừng bé nhỏ này lại chính là điều mà họ đã cố gắng bảo vệ bấy lâu nay "sự bình yên". Để những đứa trẻ có thể ngủ một giấc thật sâu, để người mẹ không còn thấp thỏm chờ con, để người yêu không phải nhận một cuộc gọi lạnh lùng từ cảnh sát nói về một vụ án không lời đáp.
Cô ngước nhìn Lục Dư Thần rồi khẽ mỉm cười. Trong đáy mắt anh không còn vẻ lạnh lùng quen thuộc mà là sự yên tĩnh rất dịu dàng. Cái dịu dàng của một người vừa đi qua bão giông nay mới cho phép mình sống chậm lại một chút để cảm nhận những điều đẹp đẽ quanh mình.
Đôi mắt ấy đã từng chứng kiến quá nhiều thi thể, quá nhiều đau thương. Nhưng cũng là đôi mắt đã không bỏ cuộc, đã luôn dõi theo cô trong im lặng, đã sẵn sàng quay đầu lại khi cô gục ngã, đã kéo cô ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Tiếng xe cộ ngoài phố vẫn ồn ào nhịp sống vẫn tiếp diễn như chẳng có gì thay đổi. Nhưng với họ mọi thứ đều đã khác. Một vụ án kết thúc không chỉ bằng bản cáo trạng, mà là kết tinh của bao nỗ lực, máu, nước mắt và lòng tin. Và dù ngoài kia chẳng ai biết tên họ, chẳng ai tôn vinh họ, nhưng trong lòng họ biết mình đã làm điều đúng đắn.
Những tội ác có thể bị lãng quên theo năm tháng. Những tên sát nhân rồi sẽ mờ dần trong hồ sơ cũ kỹ. Nhưng ánh mắt của người được cứu sống, giọt nước mắt cảm ơn của người thân nạn nhân, sự bình yên trở lại trên gương mặt trẻ thơ sẽ mãi là động lực để họ bước tiếp.
Lưu Sênh khẽ thở dài nhưng không phải mệt mỏi. Mà là sự buông lơi nhẹ nhõm, như thể bao căng thẳng chất chứa bấy lâu nay cuối cùng cũng có nơi để tan biến. Cô biết, phía trước sẽ vẫn còn những ngày đen tối. Tội ác sẽ không dừng lại án mạng có thể vẫn xảy ra ở một nơi nào đó, vào một đêm mưa, trong một con hẻm không ai để ý.
Nhưng giờ đây, cô không còn sợ nữa bởi vì cô không hề đơn độc. Cô có đồng đội có những người cùng lý tưởng có Lục Dư Thần luôn sánh bước bên cạnh, sẵn sàng dùng chính thân mình để bảo vệ công lý, để giữ cô lại giữa những lần nguy kịch nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com