Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Taehyung, Taehyung đừng ngủ, dậy đi Taehyung!

Jei Hy Vọng tìm thấy Hoseok ở dọc bờ biển.

Hoseok chật vật, không bị thương ở đâu cả. Nhưng Hoseok có vẻ rất gấp điều gì đó? Nó cứ hướng Jei Hy Vọng sủa mãi thôi. Nhưng Jei Hy Vọng không hiểu, vì Jei Hy Vọng không phải chó!

Hoseok cuống quýt, hết nhìn Jei Hy Vọng, lại nhìn Jimin và Jungkook.

Jimin và Jungkook thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được Hoseok rồi. Jimin định lên tiếng trách cứ, nhưng nhìn thấy Hoseok tả tơi cũng nhịn xuống không đành lòng mắng.

Jimin lại nhìn Hoseok có gì đó không đúng, liền hỏi: "Sao thế? cậu đã đi đâu vậy? Taehyung và chúng tôi đã tìm cậu rất lâu đấy."

Hoseok cuống cuồng, nhìn xuống Jimin: "làm sao đây, Taehyung đang bị người xấu bắt nạt!"

Jimin và Jungkook cùng khiếp sợ: "ở đâu?"

Jei Hy Vọng lại không hiểu, tại sao mấy chú thứ cưng cứ kêu mãi. Ả cứ tưởng rằng Hoseok sợ sệt vì vừa bị đi lạc, và hai con vật chỉ đang an ủi Hoseok mà thôi. Suy nghĩ cực kỳ ấu trĩ và không đúng thời điểm! Đúng là khiến người khác phải suy ngẫm về chỉ số IQ một phen.

Cô ả còn rất nhẹ nhàng ôm chặt Hoseok, vỗ vồ đầu an ủi: "Đừng sợ Hoseok, không sao rồi. Bây giờ về nhà với chị là không sao rồi."

Hoseok nóng nảy, không biết làm thế nào mới truyền đạt được việc Taehyung đang nguy hiểm cho thú hai chân ngu xuẩn này thì điện thoại của ả vang lên. Số điện thoại vùng Okinawa.

Jei Hy Vọng nghi ngờ nghe máy: "Alo?"

Phía bên kia giọng một người đàn ông trả lời: "Xin chào cô, chúng tôi là cảnh sản khu vực quận Naha. Chúng tôi vừa tiếp nhận việc thú cưng của cô gây ra một vụ tấn công nghiêm trọng trong khu vực. Hy vọng cô có thể đến đồn cảnh sát để hợp tác xử lý."

Jei Hy Vọng có chút ngẩn người trong một lát. Rồi nhận ra mình thất lễ, liền trả lời "Vâng. Tôi sẽ tới ngay!"

Sau đó cùng đàn thú cưng tiến đến đồn cảnh sát.

Hoseok ở gần điện thoại, nghe rất rõ những gì cảnh sát viên nói, oang oang sủa phản đối. Lừa đảo, chúng nó mới là người xấu. Chúng nó mới là kẻ đánh Taehyung. Đánh rất nhiều vào người. Taehyung còn ngã xuống chúng nó vẫn đánh cậu ấy.

***___***

Một vị cảnh sát trẻ tiếp đón Jei Hy Vọng. Dẫn cô ả vào trình bày tình hình.

Có một khách du lịch buổi tối ngang qua rừng nghe thấy những tiếng gầm rú và tiếng va chạm đã báo cảnh sát. Vì khu vực tối quá, vị khách không phân biệt được là con hổ hay các vị thanh niên ở đây mới là người tấn công trước. Tuy nhiên, xét về bản tính thì có vẻ là con hổ kia mới là con vật tấn công trước. Vài vết thương trên người con hổ có vẻ chỉ như là sự phòng vệ mà thôi!

Jei Hy Vọng gầm lên: "Nói láo, các người nói láo. Thú cưng của tôi chưa bao giờ tấn công người!"

Một trong những kẻ bị hại lưu manh rồ lên: "Nói láo? bạn của tao còn bị con hổ của mày cắn lìa một đốt tay kia. Có bằng chứng rõ ràng, chẳng nhẽ bọn tao rảnh rỗi tự chặt tay mình rồi đổ tội cho thú cưng của mày à?"

Vị cảnh sát trấn an: "yêu cầu cô cậu bình tĩnh. Chúng tôi sẽ xác nhận sự thật."

Jei Hy Vọng không tin, bọn này rõ ràng là bọn choai choai không ra gì, với lại, Taehyung mặc dù là loài thú hung dữ, nhưng từ khi Jei Hy Vọng nuôi nó, Taehyung rất ngoan ngoãn, không bao giờ nóng nảy: "Nếu không trêu chọc nó, nó nhất định sẽ không tấn công ai cả."

Vài kẻ thiếu kiên nhẫn đứng dậy đập bàn: "phải để con thú chó chết của mày cắn chết người thì mày mới thấy nó biết tấn công người đúng không. Con mẹ mày, bạn tao còn đang cấp cứu kia kìa!"

cảnh sát viên thấy tình hình mất kiểm soát, nhanh chóng tiến đến ấn vai người thanh niên lại, lại lên tiếng: "Xin anh chị kiểm soát bản thân, đây là đồn cảnh sát.!"

Liền sau đó, bác sĩ thú y đẩy taehyung trong cũi sắt từ phòng trong ra.

Jungkook, Jimin và Hoseok đang bị một vị cảnh sát trông chừng, thấy Taehyung đẩy ra, Hoseok liền trốn chạy đến bên cũi sắt.

Taehyung yếu đuối nằm bệt dưới lồng sắt, máu dính hết ra lông nhìn đủ đáng thương. miệng và tứ chi bị khóa xích lại. một bác sĩ thú y vẫn đang sát trùng cho vết thương ở dưới bụng trái của taehyung.

Hoseok đau lòng. Hoseok khóc. Hoseok chưa từng khóc trước đây, ngay cả khi ở trong viện thú cưng, bị tất cả các con chó khác ghen tức vì Hoseok xinh đẹp và được con người yêu thích hơn hợp lại bắt nạt, đánh, giành đồ ăn thì Hoseok cũng không khóc.

Nhưng bây giờ nhìn Taehyung, Hoseok không kìm được đau lòng.

Hoseok nhìn Taehyung, Taehyung như cảm nhận được gì đó, Taehyung yếu ớt mở mắt. Taehyung thấy Hoseok lành lặn không sao, liền thấy an tâm. Taehyung mỉm cười một cái, rồi ngất đi.

Hoseok phát hoảng, tiến đến cắn lồng sắt gọi: "Taehyung, Taehyung đừng ngủ, dậy đi Taehyung!"

"Nào bé cưng, tránh đường." Bác sĩ và cảnh sát đẩy Hoseok ra, di chuyển chiếc cũi sắt ra bên ngoài.

Hoseok chạy theo liền bị một cảnh sát ôm trọn. Dù vùng vẫy cũng không nổi vòng tay của người cảnh sát, vì Hoseok bây giờ quả thực rất yếu ớt.

Jei Hy Vọng nhìn thấy Taehyung bị thương lành ít dữ nhiều, nóng nảy đứng dậy: "Các người muốn đưa Taehyung đi đâu?"

Vài cảnh sát cản Jei Hy Vọng lại, lên tiếng giải thích: "thú của cô bị thương khá nặng, ở đây chúng tôi không có vật dụng chữa thương tốt nhất, phải chuyển đến viện thú y để điều trị trước."

Jei Hy Vọng nước mắt rơi xuống: "Cái gì gọi là khá nặng thôi? Chính là Taehyung của tôi đang thoi thóp. Trả Taehyung lại cho tôi, trả lại cho tôi ngay. Mấy người là kẻ máu lạnh. Ghê tởm!"

Cảnh sát lên tiếng: "Xin cô bình tĩnh phối hợp. Cô bây giờ không thể đi. Chúng tôi cần cô ở lại."

Jei Hy Vọng hiểu, liền ngồi lại xuống ghế. "Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện được rồi!"

Cảnh sát nói tình hình: "theo lời khai của người báo án và 6 vị này, thì thú cưng của cô đã tấn công các cậu ấy. Các cậu ấy phòng vệ, tuy nhiên, một ngưởi trong số đó bị cắn mất một đốt ngón tay, hiện tại đang ở trong bệnh viện điều trị. Dù sự thực ra sao, chúng tôi rất tiếc, nhưng thú cưng của cô là một động vật nguy hiểm, và có thể, chúng tôi sẽ phải giam nó mãi mãi mại tại nhà giam động vật thành phố. Việc bồi thường tổn thất giữa hai bên sau khi điều tra được sự thật, sẽ được công bố. Hai bên có ý kiến gì không?"

Jei Hy Vọng hừ lạnh, giờ thì cô hiểu rồi. Chuyện chưa rõ thực hư, nhưng chung quy cảnh sát vẫn nghĩ Taehyung của cô sai. Taehyung là thú hoang tấn công người. Rõ ràng Taehyung của cô cũng bị thương, nhưng cảnh sát chẳng hề nhắc tới. Nếu mấy kẻ đê hèn này chỉ là tự vệ, vậy tại sao chúng chỉ bị thương ngoài da, còn Taehyung lại lành ít dữ nhiều thế kia. Hay ho thật, pháp luật thì có thể bất công với con người ư? là pháp luật thì có thể bỏ qua sự công bằng của động vật ư?

Jei Hy Vọng bất lực lên tiếng: "vậy nếu tôi có ý kiến, thì sẽ không giam thú cưng của tôi sao?"

Cảnh sát trả lời: "Xin lỗi, nhưng tôi e là không thể."

Jei hy Vọng nhìn thẳng vào mắt người cảnh sát, lạnh lùng: "vậy mấy người còn hỏi tôi làm gì? mấy người còn cho chúng tôi quyết định sao?"

cảnh sát nhìn Jei Hy Vọng, hỏi: "xin hỏi, cô có giấy chứng  nhận nuôi động vật không?"

Jei Hy Vọng trả lời: "có"

"Vậy ngày mai, mời cô đem giấy chứng nhận nuôi động vật đến để chúng tôi xác nhận và xử lý. Bây giờ, mọi người có thể ra về được rồi." cảnh sát tiếp tục nói

Jei Hy Vọng nhận lại Hoseok, Jimin và Jungkook rời khỏi đồn cảnh sát. Mọi chuyện rối tung lên, Jei Hy Vọng ngoài mệt mỏi thì còn lo lắng cho Taehyung nhiều hơn.

Hoseok được Jei Hy Vọng bế trên tay, Hoseok không còn khóc, cũng không nói gì.

Jimin và Jungkook theo sau âm trầm.

Một chó, hai mèo và một con người, đều mệt mỏi. Nhưng tối nay, có lẽ, chẳng ai an giấc được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com