Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Khóe môi xinh đẹp của Kim Tại Hưởng run rẩy khó phát hiện.

“Kim tiểu thiếu gia, tôi chỉ là nhất thời hứng thú mà làm chuyện này, thứ lỗi thứ lỗi.” Trịnh Hạo Thạc kết thúc biểu diễn, da đầu căng lên nói lời khách sáo, “Mời cậu.”

Hai mắt Kim Tại Hưởng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào cặp mắt mang thần sắc vô tội, đáy mắt lặng lẽ sinh ra một tia tìm tòi nghiên cứu.

Không bàn đến cái đầu rỗng tuếch và gương mặt hơi sợ hãi của tên nhị thế tổ phế vật này, lại có một đôi mắt cực kỳ sạch sẽ linh động. Nhưng mà, gu thẩm mỹ của anh thật sự quá mức…đau mắt.

Nhìn thêm vài lần, thì mắt liền đau.

Hắn thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm cái gì, chân dài thẳng tắp bước thẳng đến cửa phòng khách sạn.

Giảm đi một chuyện thay vì cứ rước lấy phiền toái, tình cảnh trước mắt của hắn còn chưa đủ năng lực cùng Trịnh gia đối nghịch.

Nhìn theo Kim Tại Hưởng rời khỏi phòng, thần kinh căng chặt của Trịnh Hạo Thạc thoáng được thả lỏng.

Vị mỹ nhân này chính là đại BOSS cuối cùng của quyển sách, ai cũng không thể đắc tội với nam chính, anh không muốn có một cái chết khó coi giống như nguyên chủ.

Nói như vậy, vừa rồi có phải anh đã giải quyết xong nguy cơ rồi không? Hẳn là Kim Tại Hưởng đã tin tưởng anh chỉ muốn chơi vài ván địa chủ, chứ không phải là có ý tưởng không an phận gì đi? Rốt cuộc kỹ thuật diễn của anh khá là tự nhiên nha, giọng hát còn đỉnh tới vậy…

“Trịnh tổng, nếu Kim tiểu thiếu gia đã đi rồi, không bằng.. không bằng chúng em hai người cùng hầu hạ ngài được không?” Hai anh em song sinh mở miệng lên tiếng thăm dò.

Trịnh Hạo Thạc phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía hai khuôn mặt ngây ngô của hai anh em, nhịn không được hơi nhíu mày, “Hai người các cậu —”

“Trịnh tổng ~” Đôi song bào thai liếc nhau, cho rằng Trịnh Hạo Thạc hồi tâm chuyển ý, lập tức một trái một phải dán người lên.

“Chờ một chút!” Trịnh Hạo Thạc khẽ quát một tiếng, “Các ngươi lập tức đứng yên ở đó nói chuyện, không cần lại đây.”

Anh thật sự không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc kia.

Bước chân của hai anh em dừng lại.

“Trịnh tổng, chúng em rốt cuộc làm sai ở đâu, mong Trịnh tổng dạy dỗ lại.” Ngữ khí của cậu anh nghe có chút ủy khuất, nhiều hơn là sự hèn mọn.

Lúc trước rõ ràng Trịnh tổng còn rất thích hai anh em bọn họ, bây giờ nói một lời liền trở mặt, quả nhiên kẻ có tiền đều rất dễ thay đổi.

Trịnh Hạo Thạc cố gắn sắp xếp lại ngôn ngữ: “Hai cậu còn đi học sao?”

“Sao ạ?” Cậu em trai ngẩn người, buột miệng thốt ra, “Trịnh tổng, tuy rằng chúng em đã học đại học, nhưng là năm nay vừa mới tròn 18 tuổi.”

Trịnh Hạo Thạc mở to hai mắt: “Sao? Vừa tròn 18 tuổi?”

Anh chỉ biết trong sách ‘Trịnh Hạo Thạc’ ham muốn những thiếu niên với diện mạo tinh tế, lại không biết bá tổng này lại cầm thú đến thế, liền làm trò đồi bại với thiếu niên vừa tròn 18, còn là anh em song sinh…

“Thật mà Trịnh tổng!” Cho rằng Trịnh Hạo Thạc không tin, người em hoảng hốt, gấp gáp tiến lên một bước, “Nếu ngài không tin, ngài có thể xem chúng em giấy tờ thân phận —”

“Được rồi được rồi!” Trịnh Hạo Thạc giơ tay làm tư thế 'Dừng lại', “Tôi không phải không tin các cậu, tôi là nghĩ đến cái khác.”

Anh hắng giọng, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi: “Các cậu là gặp chuyện gì khó khăn phải không?”

Làm chủ nhiệm lớp được hai năm, vài năm nay anh từng gặp qua nhiều đứa nhỏ không giống nhau. Trừ bỏ một vài đứa trời sinh đã có nhân cách phản xã hội, mỗi đứa nhỏ đều không hoàn hảo, đều sẽ có những lý do không thể nói ra.

Bởi vậy, khi anh đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp, điều đầu tiên chính là dưới tình huống không hiểu gì sẽ không phê phán hay gán ghép từ “Hư hỏng” lên bất cứ đứa nhỏ nào.

“Chuyện này…” Hai anh em nhất thời nghẹn lời, phải sau một lúc, cậu anh mới nhỏ giọng trả lời, “Trịnh tổng, ngài đã cho chúng em đủ nhiều.”

Bất luận những lời đồn bên ngoài về nhị thiếu có bao nhiêu hoang dâm, háo sắc, nhưng nhị thiếu chi tiền cho anh em bọn họ rất hào phóng, cơ hồ hỏi cũng không cần mà vung tay cho bọn họ số tiền vượt qua cả những gì họ muốn, thậm chí đến bây giờ cũng chưa đòi hỏi gì từ bọn họ…

“Quả nhiên là thiếu tiền sao…” Trịnh Hạo Thạc lầm bầm lầu bầu một câu, lại hỏi: “Các cậu còn cần nhiều không, hôm nay tôi — hôm khác tôi sẽ gọi cho các cậu. Về sau ráng tập trung học tập, tương lai sẽ kiếm được tiền thật nhiều.”

Bây giờ trong tiểu thuyết ‘Trịnh Hạo Thạc’ vẫn còn rất có tiền.

“Trịnh tổng!” Cậu anh bỗng nhiên phản ứng, nhận ra được ý tứ trong lời của Trịnh Hạo Thạc, “Chúng em không thể lấy tiền của ngài mà không đổi gì lại như vậy được!”

“Ai nói các cậu lấy tiền không của tôi? Tôi có làm từ thiện bao giờ?” Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa quay người, biểu tình nghiêm túc mà mắng, “Hai đứa đều là nam nhân đầy đủ tay chân, về sau kiếm được tiền, không trả cho tôi à?”

Thầy giáo Trịnh một khi xụ mặt, liền mang theo một khí thế không giận tự uy.

Hai anh em song sinh cúi đầu, không nói gì.

“Tôi không biết các cậu có chuyện gì khó nói, tôi cũng không muốn hỏi. Tôi sẽ cho các cậu một số tiền, sau này các cậu muốn tiếp tục cuộc sống trong vũng lầy như bây giờ, hay tỉnh táo nỗ lực cố gắng tiến về phía trước, đều nhìn ở quyết định cùng quyết tâm của bản thân.” Trịnh Hạo Thạc cầm giấy bút trên bàn trà, đưa cho người anh trai, “Cho tôi số tài khoản đi, xong thì các cậu có thể rời đi.”

Đối thoại kết thúc ở đây.

Anh là một người ngoài cuộc bị kéo đến thế giới này, chuyện có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

Vất vả đem nhóm tiểu tình nhân của nguyên chủ đuổi đi, Trịnh Hạo Thạc ngồi ở ghế sô pha xa hoa của khách sạn, lâm vào trầm tư.

Chuyện đến nước này, anh không thể không tiếp thu sự thật, anh thật sự đã xuyên vào quyển tiểu thuyết hào môn cẩu huyết kia rồi, còn trở thành một tên pháo hôi bá tổng cùng tên cùng họ.

Điều bất hạnh nhất chính là, khi anh xuyên qua thì ‘Trịnh Hạo Thạc' đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức rồi. May mắn thay, anh kịp thời ngăn được cơn sóng dữ, bóp chết hành vi nguy hiểm nhất trước khi xảy ra.

Tiếp theo, anh nên làm như thế nào mới có thể né được flag bị Kim Tại Hưởng ghi hận, tránh được vận mệnh bị công chính trả thù đây?

“You love me, I love you Mixue Ice Cream & Tea, You love me, I love you Mixue Ice Cream & Tea…”

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của thầy Trịnh.

Trịnh Hạo Thạc: …

[Tác giả có lời chưa nói, dù là bá tổng thì cũng không ngăn cản được người ta thích Mật tuyết băng thành…

Ăn ké tác giả beta cũng có lời muốn nói, mình nhẹ nhàng để cái link bài hát ở đây cho những ai quan tâm (https://youtu.be/PbkEaYlsatA)]

Lấy di động từ trong túi quần tây, chỉ thấy trên màn hình thông báo nhảy ra hai chữ “Anh cả”.

“Shhhh…” Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng nghiến răng.

Người anh cả của Trịnh gia, Trịnh Diệp, là người nối nghiệp tương lai của xí nghiệp Trịnh thị. Trong quyển sách này miêu tả vị thiên chi kiêu tử này rất ít ỏi, nhưng cách đoạn tình đoạn nghĩa nhanh như chớp của người này để lại một ấn tượng sâu sắc cho Trịnh Hạo Thạc.

Đây là nhân vật thứ hai mà anh phải đề phòng.

Trong lòng Trịnh Hạo Thạc vang lên một hồi chuông cảnh báo, hít sâu một hơi, rồi nhận cuộc gọi.

“Anh cả.”

“Ừ.” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, “Đêm nay trở về sớm một chút, cùng nhau dùng bữa tối, cha có chuyện muốn nói.”. 

Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc mà chớp chớp mắt, cố gắng lục lọi trí nhớ xem hôm nay ở Trịnh gia sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng thật đáng tiếc, không nghĩ ra được gì.

Rốt cuộc chỉ là một tên nhân vật pháo hôi, chỉ có lúc liên quan tới nhân vật chính mới có thể lên sân khấu, những thời điểm còn lại đều lặng mất tăm.

Tuy rằng không biết cuối cùng phải đối mặt với chuyện gì, Trịnh Hạo Thạc vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Kết thúc cuộc gọi, anh lập tức mở ra phần danh bạ, gọi điện thoại cho vị thư ký của nguyên chủ.

Đúng vậy, vị thư ký vạn năng đầy đủ tiêu chuẩn của tổng tài trong truyền thuyết, là một vị bá tổng, đương nhiên Trịnh Hạo Thạc cũng có một vị thư ký hợp chuẩn.

“Trịnh tổng.” Sau một phút, người thanh niên mang kính gõ cửa phòng, “Ngài có gì phân phó?”

Trịnh Hạo Thạc: “Lâm thư ký, chuẩn bị xe về nhà.”

Lâm thư ký tạm ngừng một giây, “Ý ngài là nhà nào vậy?”

Trịnh Hạo Thạc: …

Cái gọi là thỏ khôn có ba hàng, riêng phần này được Trịnh tổng lĩnh hội khá tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com