Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Dù hơn một mét khoảng cách, ánh mắt Trịnh Diệp vẫn tràn ngập hoài nghi cùng dò xét như cũ.

Trịnh Hạo Thạc rất rõ ràng, nguyên chủ ở nơi này không được hoan nghênh. Anh em Trịnh gia trong tối ngoài sáng đều ghét bỏ cái loại đức hạnh này, mà nguyên chủ cũng xác thực làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm bị xa lánh bỏ rơi.

Tóm lại, tác giả đại nhân ngược tới ngược lui tên pháo hôi bá tổng này không chút nương tay.

"Anh à, em thề, em thật sự không có ý định làm mấy chuyện gây rối đâu."

Trịnh Hạo Thạc giơ tay phải lên thề.

"Em trai của anh gội đầu rửa mặt, một lần nữa muốn thay đổi làm người, anh nguyện ý tin tưởng không?"

Sợi tóc ướt dính trên gương mặt trắng nõn, ngón tay thon dài để ngang tai, ánh mắt anh trong suốt sạch sẽ đến lạ lùng.

Trịnh Diệp chưa bao giờ thấy em trai mình như vậy, hơi sững sờ một lúc mới bừng tỉnh, nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì làm cậu đột nhiên gội đầu rửa mặt đây?"

"Dầu gội đầu Cha Cha loại bỏ dầu, làm sạch sâu da đầu, kiềm dầu và giảm dầu hiệu quả."

Đầu ngón tay Trịnh Hạo Thạc vừa chuyển, tiêu sái vén lên tóc mái xõa tung trước mặt.

"Em sẽ không quảng cáo thương hiệu cụ thể đâu, nếu anh cần thì em sẽ gửi riêng cho anh một chai luôn."

Trịnh Diệp: ...

"Mau cút."

"Được rồi!" Trịnh Hạo Thạc đem khăn lông vắt lên vai, "Em đi liền đây."

Kết quả vừa mới xoay người, phía sau lại truyền đến lời khuyên của anh cả: "Tên nhóc Kim gia kia, khác với những tiểu tình nhân bao dưỡng bên ngoài kia của cậu. Nếu cậu không sớm biết điểm dừng, sớm hay muộn người ăn thiệt thòi cũng là cậu."

Trịnh Hạo Thạc chấn động.

Không hổ là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Trịnh thị, ánh mắt hung ác như vậy, dùng một cái liếc mắt liền xem thấu được bản chất của đại nam chủ Kim Tại Hưởng, còn đoán trúng kết cục bi thảm của anh nữa chớ...

Trịnh Hạo Thạc nắm chặt tay, giọng nói ba phần mờ mịt bảy phần u sầu: "Anh yên tâm, em đã nghĩ thông suốt rồi. Cát không thể nắm trong lòng bàn tay, chi bằng để nó bay theo gió, em sẽ không tiếp tục trêu chọc Kim Tại Hưởng."

Trịnh Diệp: "...Tốt nhất nên vậy."

Trịnh Hạo Thạc nhanh chân chuồn đi.

Rõ ràng, vị anh cả Trịnh gia kiêu ngạo tự phụ này không quá hiểu rõ nguyên chủ, tùy tiện lừa gạt mấy câu liền trót lọt.

Điều anh tương đối lo lắng chính là, bữa tối đối mặt Trịnh Kiến Lâm, cũng chính là cha ruột của nguyên chủ.

Rất nhanh sau đó, người giúp việc đã lên gõ cửa phòng, mời anh xuống nhà dùng cơm.

"Tiểu Thạc đã về rồi, mau đến đây ngồi!"

Người chào đón Trịnh Hạo Thạc đầu tiên là một người phụ nữ còn khá trẻ tuổi, cô cười khanh khách, thoạt nhìn rất dễ gần.

Trịnh Hạo Thạc căng da đầu hô lên: "Mẹ..."

Nụ cười của người phụ nữ xinh đẹp thoáng cái đã đông cứng lại.

Vị thiếu niên ngồi ở bên cạnh "Phụt" bật cười ra tiếng.

"Dì Lan Lan à, lúc nào mà dì đã có đứa con lớn tới vậy rồi ha ha ha ha!"

Trịnh Hạo Thạc lập tức ngậm chặt miệng, anh nhìn thiếu niên cười tới mức ngã trước ngã sau, xém tí nữa là muốn té ghế.

"Ngồi nghiêm túc."

Trịnh Kiến Lâm ở vị trí chủ thượng trầm thấp mắng một tiếng, mang theo một cổ uy nghiêm khí thế của gia chủ.

"Ăn thì phải cho ra ăn."

Trịnh Thanh Châu nỗ lực kiềm chế bản thân cười to, liếc qua tên anh trai ngu ngốc của mình, rồi lại tiếp tục nín cười.

Trịnh Hạo Thạc thầm nghĩ trong lòng xuất sư bất lợi, quả nhiên người phụ nữ diễm lệ này không phải là mẹ của nguyên chủ, đại khái là vợ sau của lão Trịnh tổng.

"Được rồi, ngồi xuống trước đã."

Trịnh Kiến Lâm đưa mắt về phía đứa con thứ hai.

"Về từ lúc nào?"

"Vừa trở về không lâu."

Trịnh Hạo Thạc kéo ra chiếc ghế gần mình nhất, nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Còn cùng anh cả nói chuyện tâm sự một lát."

"Ừ." Trịnh Kiến Lâm nghe được nữa câu sau thì khá hài lòng, hài lòng tới mức xem nhẹ mặt khác của vấn đề.

"Nếu rảnh rỗi thì cứ cùng anh cả của con học hỏi, nhờ anh chỉ dạy cách để kinh doanh một công ty."

Trịnh Diệp tiếp lời: "Được, con sẽ cố gắng dạy bảo em trai."

Trịnh Hạo Thạc: ...

Sao anh cứ cảm thấy hai chữ 'dạy bảo' của anh cả có chút nặng nề thế nhờ?

Có vẻ như khá hài lòng khi thấy cảnh tượng hai anh em kẻ xướng người hoạ, Lan Tuyết Nhu che miệng cười duyên: "Cuối cùng quan hệ của cả hai anh em cũng tốt hơn rồi. Thanh Châu, con cũng phải cùng hai anh nói chuyện giao lưu để thân thiết nhiều hơn."

"Đợi lúc con đậu đại học rồi tính sau."

Trịnh Thanh Châu nhún vai, không cho là đúng.

Trịnh Hạo Thạc thì lại ngoan ngoãn gật đầu.

Nói ít sai ít, anh quyết định sẽ giả chết suốt bữa cơm gia đình này.

May mắn thay, sau đó sự chú ý của Trịnh Kiến Lâm đều đặt hết lên đứa con lớn nhất, hai cha con bắt đầu cuộc thảo luận mà người khác không thể xen vào.

Trịnh Hạo Thạc yên lặng gặm cánh gà, cố gắng nắm bắt được một số thông tin hữu dụng trong cuộc trò chuyện của hai người.

Trịnh thị đã làm giàu nhờ việc bắt đầu kinh doanh phát triển bất động sản từ những thế hệ đi trước, đến đời sau này của Trịnh Kiến Lâm, quy mô liền mở rộng gấp mấy lần, dần dà chen chân vào nhiều ngành nghề khác nhau, nghiễm nhiên trở thành một trong những gia tộc đứng đầu ở mảnh đất này.

Trịnh Diệp đang đảm nhiệm vị trí giám đốc ở công ty tổng bộ, vì tương lai tiếp nhận tập đoàn Trịnh thị mà cố gắng tích lũy kinh nghiệm. Còn đối với nguyên chủ thì bao dưỡng tiểu mỹ nhân là hứng thú lớn nhất, trên danh nghĩa anh đang làm cái chức tổng tài ở một công ty nhãn hàng trang phục, nhưng chỉ việc ngồi không ăn no chờ chết.

Theo ý của Trịnh Kiến Lâm tối nay, anh sẽ được điều chuyển đến dưới mi mắt của ông Trịnh, đại khái là vì muốn nỗ lực cứu vớt Trịnh nhị thiếu bê tha lần cuối cùng.

Nhưng Trịnh Hạo Thạc đoán, nguyên chủ xác định chắc chắn không chút do dự mà cự tuyệt.

"Còn con, suy nghĩ thế nào?" Trịnh kiến Lâm vừa nói chuyện xong liền chuyển mắt, nhắm ngay đứa con thứ hai đang đau khổ vùi đầu ăn cơm.

Trịnh Hạo Thạc ngước mặt lên lộ vẻ mờ mịt: "Hả? Cái gì?"

Trịnh Kiến Lâm thở dài một hơi.

"Bỏ đi, con đi theo anh cả, chậm rãi học hỏi đi."

"Cha, con có thể không đến tổng bộ làm được không?" Trịnh Hạo Thạc nghĩ nghĩ, nghiêm túc buông đũa dò hỏi.

Nghe vậy, Trịnh Diệp ở đối diện lập tức nhìn về phía anh, trong ánh mắt có vài phần hiểu rõ.

Quả nhiên, bùn nhão không dính nổi tường.

Trịnh Kiến Lâm nhíu nhíu mày nói: "Cho cha một lý do."

Trịnh Hạo Thạc thành khẩn trả lời: "Cha không phải đã cho con một cái công ty sao, con muốn trước mắt làm ra thành tích rồi mới tính tiếp."

Vừa nói xong, mọi người trên bàn cơm đều trầm mặc.

Trịnh Thanh Châu như thấy quỷ, ngữ khí phi thường khoa trương: "Trịnh Hạo Thạc, đầu anh vừa bị lừa đá hả?"

"Tiểu Thạc, con có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Lan Tuyết Nhu quan tâm mà đứng dậy.

"Hay là phát sốt rồi? Dì gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây được không?"

Trịnh Hạo Thạc khóe mắt hơi hơi run rẩy, nỗ lực vì chính mình giải thích: "Con vẫn ổn, con chỉ là... chỉ là đột nhiên tỉnh ngộ, không thể tiếp tục làm một tên phá tiền phá của."

Xem ra hình tượng nhị thế tổ của nguyên chủ đã ăn sâu vào nhận thức của mọi người, thế nên người ở Trịnh gia đều cho rằng anh bị quỷ quấn thân.

Mà đối với cha Trịnh - người đặt kỳ vọng con trai mình một bước thành rồng mà nói, đứa con trai ngu ngốc rốt cuộc thành tâm chuyển ý không thể nghi ngờ chính là tin vui lớn nhất, sau khi lấy lại tinh thần ông luôn miệng nói "Giỏi".

"Con lúc trước đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ, nhưng từ hôm nay trở đi con nhất định --"

Flag chưa lập xong, một giọng nữ ngọt ngào đột ngột vang lên không kịp phòng bị.

"Xin lỗi, con nghe điện thoại xíu." Trịnh Hạo Thạc móc di động ra, tay nhanh hơn não, chưa kịp nhìn rõ tên người gọi liền nhấn nút tiếp nhận.

"Trịnh tổng ~" một chất giọng ưỡn ẹo lả lơi¹ vang lên như muốn thẳng tắp xuyên qua màng hình điện thoại, làm phòng ăn yên tĩnh phát ra tiếng vọng, "Người ta đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường chờ ngài đó ~ Trịnh tổng khi nào tới tìm tiểu tâm can đây ~"

(¹ Ở đây bản dịch để là 'Nhất đạo cửu khúc thập bát loan' nên mình không biết để sao mới đúng, bạn nào biết thì cmt giúp mình để mình sửa nha)

Trịnh Hạo Thạc: ...

Gương mặt già nua của Trịnh Kiến Lâm hết đỏ lại đen, tức giận đến đập tay xuống bàn.

Trịnh Hạo Thạc thừa dịp đối phương chưa kịp nói ra mấy lời lẽ kinh dị hơn thì đã nhanh tay lẹ mắt cúp điện thoại.

"A, ha ha ha, này là hiểu lầm thôi..."

Trịnh Hạo Thạc chột dạ giải thích.

"Không chừng là người ta gọi sai số..."

Trịnh Diệp bất động thanh sắc giễu cợt nói: "Em hai vẫn luôn trước sau như một luôn bận rộn 'làm' việc nhỉ."

"Hai ngày này, con phải ở yên trong nhà cho cha, không được bén mảng đi bất cứ đâu!"

Trịnh Kiến Lâm kìm nén tức giận, giải quyết dứt khoát.

"Trịnh Diệp, cuối tuần là tới tiệc sinh nhật của con gái ông Triệu, con mang em cùng đi làm quen người khác."

Trịnh Thanh Châu thấy lửa còn chưa lớn, tiện tay đổ thêm dầu: "Em trai nào vậy cha?"

Trịnh Kiến Lâm hung hăng trừng mắt nhìn đứa con út, "Cơm cũng không thể lấp đầy được miệng của con!"

Trịnh Hạo Thạc âm thầm phun tào: Lấy năng lực xã giao của nguyên chủ, đã sớm hô mưa gọi gió trong đám phú nhị đại rồi, hồ bằng cẩu hữu nhiều tới mức xếp được hai vòng sân vận động, làm gì có chuyện cần người ta dẫn anh đi nhận thức kẻ khác sao?

Bất quá đối với bản thân anh thì lần này thật sự là một cơ hội gặp mặt trời cho.

Hơn nữa, trông có vẻ hiện tại anh cũng không có quyền được từ chối...

Trịnh Hạo Thạc cứ như vậy ở Trịnh gia an phận thủ thường liên tục ba ngày.

Đương nhiên, trong ba ngày này, anh cũng không rảnh rỗi gì. Một bên thông qua các loại phương thức nói bóng nói gió, hỏi thăm rõ ràng tình trạng trước mắt của bản thân, còn kêu Lâm thư ký một mẻ đuổi sạch nhóm chim hoàng yến nhỏ rơi rụng ở các nơi.

Có điều nhiều tiểu tình nhân như vậy, anh là một thẳng nam so với bút máy còn thẳng hơn, thật sự là khó có thể tiêu thụ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com