Chap 12
Tiếng mưa rào rào trên mái nhà mỗi lúc một lớn, bên ngoài mưa trắng xóa, những cành cây theo đó cũng bị gió thổi nghiêng hết về một bên, lâu lâu lại có những tia sét lóe lên như thể xé rách cả bầu trời chẳng mấy là đẹp đẽ.
Sau khi viếng mộ ba mẹ xong, Hoseok hai chân tê rần do ngồi dưới đất quá lâu, phải vịn cánh tay của Jungkook mới đứng dậy nỗi. Nào ngờ Jungkook chỉ mới phủi đi lớp đất trên người cậu thì một trận mưa lại giáng xuống đột ngột, mưa tầm tã như trút nước mặc cho trước đó bầu trời vẫn còn trong xanh rất đẹp.
Không còn cách nào khác Hoseok chỉ có thể mò bên trong túi xách của mình, lấy ra chia khóa đã rất lâu không dùng, mở cửa ngôi nhà đi vào để cả hai tạm thời trú mưa.
Căn nhà bên ngoài tuy đã cũ nhưng bên trong mọi thứ vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ là thoang thoảng mùi ẩm mốc do lâu quá không có người ở. Chị hai của Hoseok cách hai tháng sẽ cho người giúp việc đến dọn dẹp một lần, lo lắng cậu trai nhớ nhà sẽ có thể về bất cứ lúc nào.
Jungkook đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà bài trí đơn giản, một bộ sofa bằng da màu nâu đặt ở phòng khách, tivi bàn đều là loại đã qua mốt, phòng khách còn đặt một cây đàn piano, trên đó có vài khung hình.
Vì bên trong quá tối, anh thấy được Hoseok đứng ở ngoài chần chừ, có thêm vài phần sợ sệt. Jungkook tự đi vào trước, nói vọng ra bên ngoài với cậu "Công tắc đèn ở đâu, đợi anh mở rồi hãy vào".
Hoseok hệt như được cứu, thở ra "Nằm bên vách tường bên phải".
Jungkook mò mẫm, tách một tiếng đèn ở phía trước bừng sáng, Jungkook mỉm cười vẫy tay với cậu "Có thể vào rồi".
Hoseok không phải là không trở về căn nhà này, mỗi lần cậu đến thăm ba mẹ sẽ ở đây ngẩn người vài tiếng. Chỉ là có một số thứ đã gọi là kỉ niệm, hệt như con dao hai lưỡi, hoặc là sẽ cho bạn động lực, hoặc sẽ trở thành vết thương mãi không bao giờ có thể lành được.
Hoseok quen thuộc đi vào, nói với Jungkook vẫn còn đang nhín đông ngó tây "Anh ngồi đó đi, tôi đi lấy nước".
Jungkook gật đầu, đi lại phía cây đàn với những khung hình đã thu hút sự chú ý của anh ngay từ khi bước vào đây, có tổng cộng ba khung.
Một là ảnh chụp gia đình bốn người, bé gái hẳn là chị của Hoseok. Cậu trai lúc này tầm năm, sáu tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mặt áo sơ mi trắng thắt nơ đỏ cùng quần yếm ngồi trên đùi ba của mình, cười híp mắt.
Tấm thứ hai ảnh chụp riêng của Hoseok, cậu trai mặc áo tay dài với phần thân màu vàng và hai cánh tay áo màu xám, đầu đội mũi sinh nhật màu đỏ, tay còn cầm ổ bánh kem ăn dở, vẫn là tươi cười đáng yêu.
Khóe môi anh cong lên, tay cầm khung ảnh của Hoseok, tay còn lại dùng điện thoại chụp lại. Anh có chút tiếc nuối, khi không thể chứng kiến được quá trình lớn lên của cậu trai.
Khung ảnh cuối cùng là hai cậu bé nam trạc tuổi nhau, một người là Hoseok, người còn lại thì không rõ, chỉ thấy cậu ta có một cái đầu bông xù, miệng cười thành hình hộp, Hoseok thì ngủ trong lòng cậu ta.
Hoseok thấy Jungkook vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào khung ảnh, đặt tách trà nóng xuống bàn "Anh nhìn gì vậy?"
"Đây là ai thế?" Jungkook hỏi ngược lại, cậu chậm chạp tiến lại gần, cầm lấy khung ảnh trong tay anh, Jungkook thấy rõ ánh mắt của cậu dịu đi rất nhiều
"Tôi và chồng mình", nói xong lại đặt về chỗ cũ.
"Hai người là thanh mai trúc mã sao?"
Jungkook không khỏi tò mò về người chồng bí ẩn của cậu, cái người mà anh dám chắc là nguyên nhân khiến Hoseok luôn trong tình trạng sầu muộn.
Khí chất Hoseok vốn dịu dàng thanh tao, chỉ là sự u buồn man mác nơi khóe mắt làm người khác thấy cậu yếu ớt như một cánh hoa, chỉ cần một cơn gió có thể đem cậu đi mất. Nhưng chỉ có bản thân Hoseok hiểu rõ, cậu chỉ đang dùng Taehyung để bám víu cho bản thân, giữ lấy một chút cơ hội để nhắc bản thân kiên trì sống tiếp.
"Tạm coi là vậy" Hoseok dùng muỗng khuấy tách trà, hơi nóng từ từ bay lên.
"Trông hai người có vẻ thân thiết. Nhưng hình như bây giờ..." Jungkook không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Hoseok cầm tách trà che nửa mặt "Giữa chúng tôi có một vết nứt, anh ấy không nói, tôi thì không thể tìm được vết nứt đó ở đâu, vậy nên từ từ nó trở nên sụp đổ thôi".
Hoseok bình tĩnh đến mức Jungkook nghĩ rằng cậu chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi, chỉ là anh không thấy được được đôi mắt khép hờ đó, là sự bất lực đến cùng cực.
Jungkook không thích Hoseok như thế, liền đánh trống lảng "Hoseok này, em biết chơi đàn luôn à"
"Không, đàn của chị gái tôi".
Cậu đưa mắt thấy Jungkook uống nốt số trà trong tách rồi đứng dậy, đi về chỗ cây đàn ngồi xuống. Ngón tay lướt nhẹ phím đàn, một hai nốt đầu đều là không có trình tự, đến nốt thứ bảy thứ tám lại phát ra giai điệu du dương hơn.
Hoseok bó gối trên sofa, chống tay nhìn góc nghiêng điển trai của Jungkook. Đồng tử hơi co lại khi nghe thấy giọng hát của anh. Giọng bình thường của Jungkook nghe rất êm tai, không giống như giọng trầm của Taehyung.
Thành thử khi Jungkook hát, Hoseok cảm tượng như thể đang nghe lời thủ thỉ tâm sự của chàng trai trẻ với người mình yêu.
"Giọng nói yếu ớt của em lướt qua tôi.
Xin hãy gọi tên tôi thêm lần nữa.
Dù đang đứng dưới thứ ánh sáng băng giá của buổi chiều tà.
Nhưng đôi chân này vẫn từng bước tiến về phía em.
Still with you" (*)
Tiếng mưa nơi hiên nhà cùng với tiếng hát của Jungkook, hai mắt Hoseok dường như mờ đi. Hoseok cảm thấy chân mình mỏi nhừ, mỏi nhừ vì cứ mãi chạy theo thứ tình yêu cậu xem là vĩnh cửu, nhưng thật sự nó đã trở nên ràng buộc linh hồn cậu. Xiềng xích đau thương trói chặt lấy Hoseok, dưới ánh bình minh rực rỡ, cả người Hoseok bị nuốt chửng bởi bóng đêm. Câu hát cuối cùng kết thúc, Hoseok thấy mặt mình đã ướt đẫm.
Jungkook một lần nữa ngồi cạnh cậu, bàn tay giơ lên muốn giúp cậu lau lấy nước mắt nhưng Hoseok lại nghiêng người tránh né. "Jungkook, anh biết chúng ta không thể mà".
Trong đôi mắt vẫn còn nhòe lệ, Hoseok thấy được sự đau đớn trên gương mặt kia. Nhưng Jungkook vẫn duy trì sự ôn nhu vô hạn của mình, bàn tay chạm lên mái tóc mềm mại của cậu "Anh biết chứ Hoseok. Anh hứa, chỉ cần em nắm giữ được hạnh phúc của mình, anh lập tức sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em. Còn bây giờ, anh chỉ đơn giản là muốn ở cạnh em thôi".
Nụ cười trên môi Jungkook vẫn giữ nguyên, Hoseok ngửa đầu che lấy mắt mình, cuối cùng cậu đúng là gánh nặng cho mọi người mà.
***
Buổi tiệc nhà họ Kim diễn ra tại nhà hàng năm sao, dĩ nhiên cũng thuộc quyền sở hữu của gia tộc, nơi thường xuyên được các siêu sao, giới thượng lưu chọn là địa điểm diễn ra các sự kiện quan trọng, bởi độ hào nhoáng và xa sỉ.
Những con xe với giá trị bằng cả gia sản của một gia đình liên tục chạy đến, thảm đỏ kéo dài đến tận bên trong, bọn họ trên người đều là trang phục và trang sức đắt tiền, nụ cười tiêu chuẩn vẫy tay với đám nhà báo. Cánh nhà báo hôm nay chỉ có thể chụp hình bên ngoài, bên trong đã được vệ sĩ giám sát cực kì chặt chẽ, không để bất kì một tên chó săn nào có thể lọt vào.
Đó là truyền thống trước giờ của nhà họ Kim, phu nhân Kim yêu thích sự riêng tư, không muốn buổi tiệc của mình bị phá hỏng.
Mẹ Kim đã về nước vào hôm qua, thế nên Kim Taehyung tạm coi là yên phận. Sau vụ việc hắn mang Yeontan đi, bản thân hắn nhận thấy được Hoseok ngày càng yên tĩnh.
Ngày trước khi hắn về nhà, Hoseok không giấu được vui vẻ lén nhìn theo, khi hắn phát hiện sẽ đỏ mặt lảng tránh, nhưng hiện tại chỉ vài ngày nay, Hoseok về rất trễ. Bọn họ gặp nhau cậu sẽ tự động tránh đi về phòng của mình. Biệt thự họ Kim rộng như vậy, mỗi lúc mỗi lạnh lẽo. Đáng lẽ hắn phải vui mới đúng, vì Hoseok dần trở thành "người vợ bù nhìn" mà hắn mong muốn rồi, nhưng trong lòng Taehyung vẫn buồn bực khó chịu, không hiểu vì gì.
Hoseok và Taehyung cùng phu nhân Kim là nhân vật chủ trì, ở đây toàn những nhân vật có tên tuổi, cũng biết mối quan hệ thông gia của hai nhà Kim – Jung nên phu nhân Kim cực kì thoải mái dắt tay Hoseok chào hỏi người này người kia.
Hoseok mặc trang phục do chính tay phu nhân Kim lựa, tây trang được cắt may vừa đủ ôm lấy cơ thể cân đối của cậu, một bộ quần áo trắng muốt, mái tóc rũ bình thường cũng được định hình lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Kim gài áo hình nhánh hoa sáng chói dưới ánh đèn, ai cũng càm thán quả là con trai út nhà họ Jung quá hấp dẫn đi.
Bộ trang phục của cậu và Taehyung là bộ trang phục đôi, chỉ có khác hắn màu đen mà thôi. Taehyung cũng tách ra để tiếp khách, Hoseok vẫn dịu ngoan đứng cạnh phu nhân Kim, khi được nhắc tên thì sẽ trả lời vài câu. Hoseok không thích chỗ đông người, vừa ngột ngạt lại đầy mùi hương quá nồng, khiến mũi cậu ê ẩm.
"Chị Kim, tôi nghe bảo thằng bé Taehyung vừa mới đầu tư cho triển lãm tranh của một họa sĩ trẻ à. Chồng tôi bảo Taehyung hơi vội đấy, ông ấy đã thấy qua tranh của vị kia rồi, không tính là quá xuất sắc đâu".
Người nói là một phu nhân có tiếng trong việc đấu giá đồ cổ, mặc trang phục theo hướng cổ điển, tóc đội một cái mũ có lưới trùm, nắm lấy tay mẹ Kim hỏi.
"Chị nói sao chứ? Taehyung chưa nói với tôi" phu nhân Kim mày hơi nhíu, bà quả thật là chưa nghe nói đến việc này.
Nhà họ Kim có bảo tàng mỹ thuật riêng, cũng kí kết với những nghệ thuật gia lớn trên thế giới, chưa bao giờ đầu tư vốn vào một triển lãm tranh nho nhỏ cả. Mẹ Kim kín đáo liếc mắt qua Hoseok, cậu trai chỉ cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, phu nhân Kim khéo léo nói sang chuyện khác.
Đợi nói xong với người phụ nữ đó, phu nhân Kim khẽ hỏi "Con biết chuyện này?"
Hoseok sao lại không biết, Kim Taehyung rót tiền vào triển lãm tranh của người yêu, lần đầu tiên một họa sĩ chưa có thể chứng mình được tên tuổi có thể hiên ngang tổ chức buổi triển lãm tranh riêng của mình. Dự là hai tuần nữa mới công bố, nhưng giới thượng lưu hay xem việc thưởng thức cái đẹp là thú vui vừa vung tiền, vừa có thể chứng tỏ mình là người nho nhã thông thái. Nên việc bọn họ đổ tiền vào mấy cái nhà bảo tàng này nọ cũng không phải chuyện lạ, nhưng đó là những nghệ thuật gia tên tuổi hoặc có chỗ đứng.
Andy, cậu ta học ở Pháp bốn năm, đi theo một vị họa sĩ học vẽ. Về phần Kim Taehyung, hắn thích nhất chính là được vẽ, thích chụp ảnh, nếu không phải ngày đó chú Kim bắt hắn học kinh doanh, có lẽ Taehyung đã làm nhiếp ảnh gia hoặc họa sĩ rồi.
Hoseok biết mẹ Kim tức giận, bàn tay nhỏ đỡ lấy tay mẹ "Mẹ, hôm nay là sinh nhật người, Taehyung thích vẽ mẹ cũng biết việc đó mà".
"Nhưng tiền nhà họ Kim không phải ai muốn lấy cũng được" bà nắm tay Hoseok, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu.
(*) Still with you vietsub by gnarthy
---------------------------------------------------
Chuẩn bị gặp Andy chưa nèo?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com